Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt yn kích động, biết y đã hiểu được ý đồ của mình rồi, liền cười hỏi:
- Thế nào, ngươi cảm thấy không ổn sao?
- Không hề không ổn!
La Sĩ Tín liên tục xua tay:
- Ty chức chẳng qua cảm thấy vô cùng kích thích, trực tiếp tấn công Trường An, nếu có thể công phá được Trường An thì tốt nhất, vứt Lý Uyên lão nhân xuống khỏi ngai vàng!
La Sí Tín càng nói càng kích động, y tự đánh một cái lên trán mình:
- Ta thật là đần, kế sách tốt như vậy, không ngờ, không ngờ, Quan Trung trống rỗng, đây đúng là vây Ngụy cứu Triệu!
La Sĩ Tín bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, chần chờ một chút rồi hỏi:
- Chỉ có điều kế sách này sao không thực hiện sớm, kỳ thực khi quân Đường tới Đồng Quan đã có thể áp dụng rồi, cũng không cần chúng ta phải đuổi đến từ ngàn dặm xa xôi, dọc đường đi còn phải lo lắng hãi hùng.
- Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Kế sách này phiêu lưu quá lớn, nếu tùy tiện sát nhập Quan Trung, Lý Kiến Thành rút quân theo quan nội, Lý Hiếu Cung lại từ Đồng Quan tiếp viện, liền biến thành bắt rùa trong hũ rồi. Còn một điểm nguy hiểm là, quân Tùy sát nhập Quan Trung, Hà Đông tất nhiên trống rỗng, lúc này Lý Thế Dân thừa dịp Bắc thượng Hà Đông, mà Tùy - Đột còn đại chiến tại Mã Ấp, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
La Sĩ Tín tỉnh táo lại, yên lặng gật gật đầu:
- Cái này sẽ mất nhiều hơn được.
Dương Nguyên Khánh cũng hơi cảm thán một tiếng:
- Còn không chỉ mất nhiều hơn được, như vậy không thể vây Ngụy cứu Triệu, ngược lại là tiền mất tật mang.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Kế sách này mấu chốt ngay ở chỗ đại chiến Tùy – Đột chấm dứt, như vậy quân Tùy có thể quay ra phòng thủ, Lý Thế Dân không dám dễ dàng Bắc thượng Hà Đông, cho nên ta mới vội vàng xuôi nam. Chỉ cần ta lộ diện ở Hà Đông, Lý Thế Dân liền biết ngay Tùy – Đột đã chấm dứt đại chiến, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ một lần nữa, hơn nữa phòng ngừa nếu chẳng may, ta lại từ quận Hà Nội điều mười ngàn quân sang tăng phòng cho quận Hà Đông, như vậy liền có thể thực thi kế sách vây Ngụy cứu Triệu này rồi.
Dương Nguyên Khánh mới nói tới đây thì thấy xa xa chạy tới một đội nhân mã, cầm đầu là chủ tướng trấn thủ Hà Đông Lai Hộ Nhi...
Về việc chọn chủ tướng phòng ngự ở quân Hà Đông, Dương Nguyên Khánh luôn xem xét cẩn thận để tìm người tốt nhất. Để làm được chủ tướng Hà Đông, đầu tiên cần phải có tính tình điềm đạm, chắc chắn. Tiếp theo là có danh tiếng, mới có thể trấn trụ được quân Đường ở Quan Trung khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người đầu tiên mà Dương Nguyên Khánh nghĩ tới, chính là Tần Quỳnh. Nhưng Tần Quỳnh tuy tính cách điềm đạm, nhưng danh khí chưa đủ lớn.
Cho nên, Lai Hộ Nhi trở thành người tốt nhất để lựa chọn. Ông ta vốn là lão tướng của triều Tùy. Bất kể là kinh nghiệm hay tài điều binh khiển tướng, đều nổi danh khắp thiên hạ.
Tiếc nuối duy nhất chính là tuổi tác của ông ta đã cao. Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh không cần ông ta phải chinh chiến, chỉ cần thay mình bảo vệ tốt quận Hà Đông, thì đã coi là công lớn rồi.
- Sở Vương điện hạ đến thật nhanh!
Lai Hộ Nhi cười ha hả chạy ra đón chào. Ở trên ngựa ôm quyền thi lễ nói:
- Điện hạ một đường vất vả.
Dương Nguyên Khánh hiểu ý vội hỏi:
- Có phải có tin tức từ Thái Nguyên truyền tới hay không?
Lai Hộ Nhi gật đầu nói:
- Nửa đêm hôm qua, Thái Nguyên truyền tới cấp báo. Có một tin tức tốt muốn truyền tới cho điện hạ.
- Là tin tức về ba mươi nghìn của Đột Quyết.
Đây là việc mà hắn quan tâm nhất. Quận Lâu Phiên và quận Thái Nguyên, ngoại trừ thành Thái Nguyên chưa bị tổn hại. Còn lại các thành thị đều bị phá hư, đốt cháy hầu như không còn. Thương vong đã đạt tới mười nghìn người.
Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ căm tức. Trước khi đi hắn đã ra lệnh cho Lý Tĩnh và Tần Quỳnh, liên kết tiêu diệt đội quân Đột Quyết này. Cho nên Lai Hộ Nhi vừa nói tới có tin tức tốt, hắn liền suy nghĩ ngay đến chuyện này.
- Đúng như vậy, chính là về ba mươi nghìn quân Đột Quyết. Bọn họ nghe nói Mã Ấp Đột Quyết bại trận, liền từ Tỉnh Hình đi vòng Hà Bắc. Ty chừng đoán rằng bọn họ muốn đi Liêu Đông. Trong cấp báo đã nói, Tần tướng quân dẫn theo hai mươi nghìn quân ngăn chặn đường vào Tỉnh Hình. Hầu Mạc Trần Nghệ tướng quân suất quân mười ngàn, bảo vệ ở phía đông Thổ Môn Quan. Như vậy có thể vây ba mươi nghìn quân Đột Quyết ở trong Tỉnh Hình.
Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh rất mừng rỡ. Hắn lập tức ra lệnh cho thân binh:
- Lập tức dùng chim ưng gửi thư tới huyện Thiện Dương. Ra lệnh cho Lý Tĩnh lại tiếp viện mười nghìn quân tới Thổ Môn Quan. Cần phải vây hết người Đột Quyết ở trong Tỉnh Hình.
Ba mươi nghìn quân Đột Quyết bị vây ở Tỉnh Hình, sớm hay muộn sẽ bị tiêu diệt, dẹp đi được một tảng đá lớn trong lòng của Dương Nguyên Khánh. Nhưng lúc này, điều mà hắn quan tâm nhất chính là tình huống ở Lạc Dương và Quan Trung.
- Đi thôi! Đi vào trong thành rồi lại nói chuyện.
Đoàn người thúc ngựa tăng tốc độ về hướng thành Hà Đông ...
Bên trong nghị sự đường của quận Hà Đông, nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh rất nhanh đã mở ra sa bàn khu vực Quan Trung. Sa bàn chỉ rộng chừng một trượng, chia làm mười sáu khối, tiện lợi cho việc mang theo người.
Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn, nhìn chăm chú vào địa hình của Quan Trung. Đồng thời nghe Lai Hộ Nhi báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất.
- Chiến dịch Lạc Dương đánh rất thảm thiết. Hai trăm ngàn quân Đường liên tục công thành ba ngày, chết ít nhất là mấy chục nghìn người. Nhưng thành trì còn chưa bị đánh hạ. Nghe thám tử báo cáo, Vương Thế Sung bức bách nam nữ toàn thành đều phải lên thành phòng thủ. Đồng thời tưới nước trên đầu thành, khiến tường thành trơ nên bóng loáng vô cùng. Khiến quân Đường rất khó tấn công.
Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài một cái nói:
- Không thể không thừa nhận, Vương Thế Sung rất giỏi đánh trận. Tuy nhiên, cuối cùng y sẽ vẫn phải thất thủ.
Lúc này, Ngụy Trưng, mới nhậm chức Thái Thú quận Hà Đông, đứng lên thi lễ nói:
- Vương Thế Sung trị dân tàn bạo, làm cho đô thành lớn như vậy trở nên điêu linh rách nát. Y còn ở Lạc Dương, còn là nỗi bất hạnh của người dân. Điện hạ cần gì phải thương cảm y?
Dương Nguyên Khánh liếc Ngụy Trưng một cái, cười nói:
- Ta không thương cảm y. Nếu ta chiếm được thành Lạc Dương, ta cũng sẽ giết y bình ổn sự phẫn nộ của người dân. Ngụy Thái Thú không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Không đợi Ngụy Trưng nói thêm, Dương Nguyên Khánh lại nói với Lai Hộ Nhi:
- Không đề cập tới việc ở Lạc Dương nữa, mà nói về tình huống ở Quan Trung và Trường An.
Lai Hộ Nhi lấy một cây gỗ chỉ hướng Trường An nói:
- Hiện tại quân Đường đã dốc toàn bộ lực lượng, nên đất Thục và Kinh Tương gần như không có binh lính canh giữ. Tuy nhiên Trường An còn có mười nghìn Vũ Lâm quân và mười nghìn Kim Ngô Vệ. Mặt khác, ở Đồng Quan và Bồ Tân Quan còn có năm nghìn quân coi giữ. Đứng đầu Bồ Tân Quan là Vương Trường Hài. Còn ở Đồng Quan là Đại soái Lý Thần Thông suất lĩnh.
Dương Nguyên Khánh nhướn mày:
- Lý Thần Thông sao lại trở thành đại soái ở Đồng Quan rồi?
Lai Hộ Nhi cười lạnh một tiếng nói:
- Nghe nói chỉ là tạm thời kiêm nhiệm Lý Thần Thông chuẩn bị đảm nhiệm việc đóng giữ ở Lạc Dương. Nếu như quân Đường chiếm được thành Lạc Dương, y sẽ liền đi nhậm chức.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, dứt khoát nói:
- Vậy thì đêm nay xuất binh, tập kích Bồ Tân Quan...
Ban đêm, không khí vừa khô vừa lạnh lẽo. Một vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm. Trời đêm ít sao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu khắp đại địa. Nước sông Hoàng Hà đã bị đóng băng khoảng mười dặm. Tuyết dày bao trùm cả mặt sông, không thấy một bóng người ở đó.
Từ sau vụ tiền bạc, Đường triều đã đoạn tuyệt việc mậu dịch với triều Tùy. Nghiêm cấm thương nhân qua sông, cũng không cho phép thương nhân Hà Đông đi vào Quan Trung. Hơn nữa chiến tranh liên tục không ngừng, khiến cho việc qua lại giữa Tùy Đường trở nên bị cắt đứt hoàn toàn. Ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bóng người qua lại, nhưng phần lớn đều là thám tử do hai quân phái tới.
Dưới ánh trăng lạnh lùng, một đội kỵ binh chừng mười nghìn người đang chạy gấp trên mặt sông băng, đi về phía Bồ Tân.
Bồ Tân Quan là một đạo hiểm quan ở giữa Tần và Tấn thời xưa. Phía bắc của Bồ Tân Quan đều là vách núi vách đá. Chính là thung lũng lớn Tần Tấn nổi tiếng. Lại đi về phía bắc hơn hai trăm dặm, có thể Vũ Môn vượt qua sông. Sau đó dọc theo sông đi về phía nam.
Nhưng thời gian để đi qua Vũ Môn đã không còn kịp. Quân Tùy chỉ có thể theo Bồ Tân Quan nhập Quan Trung. Còn cách Bồ Tân Quan bảy tám dặm, Dương Nguyên Khánh giơ tay ra hiệu dừng lại. Đội ngũ bắt đầu chậm rãi đình chỉ. Từ phía tây của sông có thể mơ hồ nhìn thấy dãy núi đen nhánh. Bồ Tân Quan đứng sừng sững ở giữa hai vách núi đá.
Dương Nguyên Khánh đứng ở xa nhìn quan ải. Hắn đang đợi tin tức từ đội tiên phong...
Dưới ánh trăng, một đội thương nhân đang vô thanh vô tức đi trên đường núi tới Bồ Tân Quan. Độ thương nhân ước chừng hai trăm người, dẫn theo ba trăm con lừa và con la, cùng các loại hòm xiểng chứa hàng hóa. Trên vài con lừa có gắn lá cờ. Trên lá cờ có ghi bốn chữ 'Bồ Nam thương hành'. Có thể nhìn ra được đây là một đội thương nhân có quy mô lớn.
Người cầm đầu đội thương nhân tên là Trương Nguyên Trọng. Y là lãnh tụ của thương nhân quận Hà Đông. Y có dáng hình vừa to vừa béo, nặng chừng hai trăm cân. Cho nên đi đường rất là khó khăn, chỉ phải ngồi trên kiệu, do bốn người khiêng. Đi bên cạnh y chính là La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim. .