Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, Sán Tương từ trước đến nay đều như vậy, các tướng trấn thủ biên cương ở quận Trác và quận Mã Ấp đều như vậy, đâu có nói riêng với phía Đột Quyết?
Dương Huyền Cảm nhẹ thở dài một tiếng,
- Đương nhiên, nếu Thánh Thượng không tính toán, thì không có chuyện gì, nhưng nếu những người có bụng dạ khó lường thì sẽ để bụng chuyện này. Nguyên Khánh, con ở biên cương lâu năm, không biết người trong Triều đình lòng dạ hiểm ác, con tuổi còn trẻ đã có chức cao, lại được Thánh thượng coi trọng, không biết có bao nhiêu người đố kỵ với con. Càng là như vậy, con càng phải để ý.
Dương Nguyên Khánh im lặng, hắn thừa nhận phụ thân hắn nói đúng. Nhưng ngoài như vậy ra, hắn cũng không còn cách nào khác. Lẽ nào hắn cũng phải giống như Khâu Hòa, bỏ hết quận Ngũ Nguyên. Quận Ngũ Nguyên lại là căn cơ của hắn, nhiều quân hộ như vậy, hắn sao có thể xuống tay được.
Dương Huyền Cảm thấy Nguyên Khánh thoáng suy nghĩ, biết trong lòng hắn đã hiểu rõ, liền không nói gì thêm nữa, mà chuyển đề tài đến chuyện hôn sự của Nguyên Khánh.
-Nguyên Khánh, con chuẩn bị khi nào cưới Mẫn Thu làm vợ?
Dương Huyền Cảm cố gắng dùng giọng điệu thoải mái một chút hỏi.
- Năm nay! Còn cụ thể là lúc nào thì còn chưa xác định, con còn chờ kết quả thương lượng của công chúa Nhạc Bình và Bùi gia.
Dương Huyền Cảm trầm mặc, ông ta cảm thấy rất xấu hổ. Con trai thành hôn lẽ ra nên phải do phụ thân đi bàn bạc, nhưng bây giờ lại do một trưởng bối bên ngoài đi bàn bạc. Trong một chuyện lớn như kết hôn, Nguyên Khánh hoàn toàn đặt Dương gia ra ngoài, khiến Dương Huyền Cảm đột nhiên hiểu ra một điều, oán hận của Nguyên Khánh đối với Dương gia sâu như thế nào, không phải một hai ngày là có thể bù đắp, thậm chí mãi mãi cũng không thể bù đắp nổi. Trong lòng Dương Huyền Cảm cảm thấy tiếc nuối, tình phụ tử giữa hai người họ thật không cứu vãn được nữa.
Trầm mặc một lúc, Dương Huyền Cảm thở dài một tiếng, nói:
- Nguyên Khánh, tối hôm nay con tìm cha có chuyện gì?
- Không có gì, phụ thân đến quận Ngũ Nguyên, con là chủ nơi này, đương nhiên phải đến thăm phụ thân.
Dương Huyền Cảm cười khổ một tiếng,
- Vậy đa tạ con rồi.
Hai người đều không nói gì nữa, im lặng ăn xong bữa cơm chiều, người hầu bước vào thu dọn hết chén đĩa mang đi. Dương Nguyên Khánh bèn đứng lên cáo từ:
- Đa tạ phụ thân nhắc nhở... Chỉ có điều Nguyên Khánh quá nhiều việc, không thể ở cùng phụ thân được, Nguyên Khánh cáo từ!
- Đi đi!
Dương Huyền Cảm nghe con lúc nào cũng 'Nguyên Khánh', một từ 'con' cũng không hề xưng hô, khiến trong lòng ông ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót. 'Kính trọng nhưng giữ khoảng cách' chính là cách mà Nguyên Khánh đối xử với ông. Nguyên Khánh đặc biệt tới thăm ông, ăn cơm cùng ông, lễ tiết rất chu đáo, nhưng lòng hắn lại rất xa cách... Dương Huyền Cảm thầm tự trách, thậm chí ông ta còn quên mất Nguyên Khánh năm nay mười chín, hay hai mươi tuổi. Người như ông, làm cha còn không đủ tư cách, còn đòi hỏi con trai đối xử với ông ta như thế nào đây?
Dương Huyền Cảm ngồi trong đại trướng sững sờ, đúng lúc này, lại có người hầu đến bẩm báo,
- Khởi bẩm Thượng thư, có người đàn ông cao lớn béo tốt tự xưng là con cháu Dương gia ở bên ngoài xin cầu kiến.
Dương Huyền Cảm sửng sốt một lúc lâu, ông ta bỗng nhiên biết được là ai, liền vội vàng nói:
- Mau mời y vào.
Một lúc sau, Dương Nguy kích động đi vào lều lớn, quỳ xuống dập đầu thi lễ,
- Nguy nhi tham kiến gia chủ!
Mắt Dương Huyền Cảm liền hơi ươn ướt, sự xuất hiện kịp thời của đứa cháu Dương Nguy đã khiến ông ta tìm thấy được hy vọng từ trong tuyệt vọng. Tia hy vọng này chính là một quân cờ mà năm đó cha ông ta đã trồng xuống.
Dương Nguyên Khánh rời khỏi lều lớn của Lễ bộ, một người hầu dẫn hắn đi đến lều ngủ của Cao Quýnh. Cao Quýnh đang tiếp đãi hai vị quan viên đến chơi, thấy Dương Nguyên Khánh tiến vào, hai vị quan viên vội vàng đứng dậy chào. Cao Quýnh cười giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, làm quen một chút với hai người đi viễn chinh của Đại Tùy ta.
Y chỉ vào một nam tử dáng người khôi ngô, cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Đây là Hồng Lư Thiếu Khanh Chu Khoan.
Dương Nguyên Khánh thấy Chu Khoan khoảng ba mươi tuổi, da ngăm đen, ánh mắt sáng ngời, biết người này năm ngoái dẫn quân ra biển, chinh phục Lưu Cầu, không khỏi kính nể hẳn lên, chắp tay đáp lễ với y:
- Hành động năm trước của Chu tướng quân, Nguyên Khánh cũng có được nghe đến, không biết có phải đã đi đến đảo Di Châu không?
Di Châu chính là Đài Loan sau này, thời Tam quốc gọi là Di Châu, thời Tùy thống nhất gọi là Lưu Cầu. Chu Khoan khẽ cười nói:
- Dương tổng quản muốn nói đến đảo Lưu Cầu? Có đi qua đó, chỉ có điều trên đảo quá nhiều chứng khí, khó ở lâu được, chỉ ở lại đó lấy thêm nước ngọt rồi về, làm sao Dương tổng quản lại biết hòn đảo đó?
- Ha ha, ta chỉ là nghe người ta từng nói thôi. Đáng tiếc, đó là một hòn đảo quý, sau này nếu Chu sứ quân có hứng thú, có thể đi thêm về phía nam, bên đó là quần đảo Nam Dương, có thương nhân thường lui tới Đại Tùy, bên đó lại dồi dào, có những hương liệu đắt, gỗ và đá quý nổi tiếng.
Cao Quýnh khẽ cười nói:
- Nguyên Khánh, nói đến những nước phía Nam, ta đã từng xem ghi chép của Tăng Pháp Hiển, bên kia có nước Xích Thượng, là một nước lớn, rộng đến mấy ngàn dặm, vị Tùy sứ này của chúng ta sắp đi đến đó.
Cao Quýnh cười giới thiệu người thứ hai với Dương Nguyên Khánh:
- Vị này chính là chủ quản đồn điền Thường Tuấn, sắp đi sứ ở Xích Thượng, không ngờ lại đến xin ta dạy bảo, ta có thể dạy y cái gì chứ?
Thường Tuấn cũng khoảng ba mươi tuổi, dáng người bậc trung. Dương Quảng vì lo lắng Xích Thượng xa xôi, nguy hiểm lớn, nên chiêu mộ sứ giả tình nguyện từ tất cả những quan văn võ trong triều, Thường Tuấn liền chấp nhận đi.
Y cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Có điều Dương tổng quản không biết, Cao tướng quốc mặc dù không hỏi việc nước, nhưng trong lòng những hậu bối như chúng tôi, uy vọng của ông ấy không ai có thể thay thế. Lần này đi sứ ở nước Xích Thượng, tôi đặc biệt đến xin Cao tướng quốc chỉ bảo.
Cao Quýnh được hậu bối tôn trọng, trong lòng cảm thấy rất hưởng thụ, y vuốt râu cười nói:
- Ta cũng không có gì để giải thích, đơn giản chỉ là mấy chữ, không cao ngạo không nịnh nọt, có lễ tiết, thể hiện uy nghi của Đại Tùy chúng ta, khiến vua nước Xích Thượng tâm phục khẩu phục đến bái kiến.
Thường Tuấn lại thi lễ,
- Lời của Cao tướng quốc nói, vãn bối khắc ghi trong tâm khảm.
Thường Tuấn và Chu Khoan thấy Cao Quýnh và Dương Nguyên Khánh cần nói chuyện, liền cáo từ rồi rời đi. Cao Quýnh lại lần nữa mời Dương Nguyên Khánh ngồi, rót cho hắn ly trà, cười hỏi:
- Gặp được phụ thân cảm giác thế nào?
- Không có gì!
Dương Nguyên Khánh thở dài nói:
- Cao tướng quân, tôi nói thật với ông, tôi thật sự không có cảm giác gì đối với ông ấy. Gọi ông ấy là phụ thân, chỉ là vì thấy cần thiết và có lễ tiết, tôi cũng muốn thân thiết với ông ấy hơn một chút, nhưng luôn cảm thấy giữa chúng tôi cách nhau một ngọn núi lớn.
Cao Quýnh chậm rãi gật đầu,
- Ta có thể hiểu được, còn nhớ lần đầu tiên ta gặp cậu, cậu đánh nhau với một đám trẻ, đánh đến nỗi rách đầu chảy máu, kết quả phụ thân cậu không phân trắng đen liền nghiêm khắc trừng trị cậu. Ta còn nhớ rất rõ ràng, lúc đó cậu tràn đầy oán hận phụ thân, ta còn nghĩ đó cũng chỉ là tính trẻ con. Nhưng không ngờ sau này khi cậu lớn lên, quan hệ cha con hai người lại trở nên nhạt nhẽo như vậy?
- Không! Thật ra không liên quan đến việc khi đó. Băng đóng ba thước, không thể không có một ngày lạnh. Nói thật, từ nhỏ cho đến giờ, số lần gặp mặt ông ấy nhiều nhất cũng chỉ có mười lần, thật sự không có tình cảm gì. Còn vợ của ông ấy nữa, người mà ta nên gọi là mẹ, bà ta đã làm ta tổn thương rất sâu đậm. Cao tướng quân, hôm nay ta cũng chỉ có thể làm được đến mức như vậy thôi.
- Cậu có thể chủ động đi gặp mặt ông ấy, đã không tồi rồi.
Cao Quýnh hơi cảm thán một chút, lại gợi lên tâm sự của chính mình,
- Ít nhất cậu còn nghe lời người khác khuyên can, không như người nào đó, người khác khuyên can ông, ông lại muốn giết người!
Dương Nguyên Khánh biết ông đang nói đến Hoàng đế Dương Quảng, hắn trầm mặc một lúc, nói:
- Cao tướng quân, ông nên về quê dưỡng lão đi.
- Nguyên Khánh, còn nhớ lần trước cậu nói với ta, nếu Thái tử gặp nạn, bảo ta lập tức từ chức. Quả nhiên, năm trước mấy đứa con trai của Thái tử Dương Dũng đều bị giết. Năm trước khi đi tuần ở phương bắc, ta đã khuyên nhủ ông vì việc tu sửa Trường Thành, kết quả suýt chút nữa còn bị ông giết. Nghe lời cậu, ta cũng suy nghĩ đến việc từ quan về quê dưỡng lão, nhưng khi nghĩ đến triều Tùy mà Tiên đế cực khổ thành lập, nhóm lão thần chúng ta vất vả cực khổ, phấn đấu mấy chục năm mới có được một Đại Tùy vững mạnh như thế, lại bị ông ta phá đổ như vậy, ta thật sự không cam lòng!
Giọng nói của Cao Quýnh vẫn tràn đầy sự bi phẫn và thê lương,
- Nguyên Khánh, cậu có biết ông ta tu sửa Trường Thành như thế nào không? Từ Du Lâm đến Tử Hà, Trường Thành dài đến hơn năm trăm dặm, ông ấy triệu tập một triệu dân phu, yêu cầu trong hai mươi ngày phải hoàn thành, hai mươi ngày! Cậu biết cuối cùng chết bao nhiêu người không, hơn một ngàn người chết gần một nửa, ông ấy còn chuyện đào hầm thông và kênh Vĩnh Tế, lại chết thêm bao nhiêu người, bao nhiêu người tan nhà nát cửa. Ông ta coi dân như cỏ rác, nhưng số vải vóc ông ta tặng cho người Đột Quyết, vung tay một cái đã là hai mươi triệu xấp vải, đối với người Hồ cũng rộng lượng như vậy, nhưng đối với con dân của mình lại rất keo kiệt. Nguyên Khánh, cậu bảo ta làm sao có thể an tâm về quê dưỡng lão? Ta lo vương triều Đại Tùy mà Tiên đế dày công gây dựng sẽ bị hủy hoại trong tay ông ấy, chờ đến khi ta chết rồi, Tiên đế hỏi ta, tại sao không ngăn ông ấy lại? Ta làm thế nào để trả lời Tiên đế?
Dương Nguyên Khánh không nói gì, hắn có thể cảm nhận được sự buồn bực trong lòng Cao Quýnh, cảm nhận được sự ưu phiền của một lão thần đối với đất nước. Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi giải thích:
- Thật ra có rất nhiều việc vốn dĩ Thánh Thượng không có ý gì xấu, nhưng cách làm và thủ đoạn của đoạn của ông ấy lại không đúng, tạo nên hậu quả xấu. Giống như Cao tướng quốc đã nói, ông ấy tặng người Đột Quyết hai mươi triệu xấp vải, thực tế, người Đột Quyết cũng tặng quà đáp lễ là mấy chục triệu con súc vật, đây chẳng qua là hình thức tặng quà giao dịch. Nhưng chủ yếu là Thánh Thượng không xử lý tốt trong những việc nhỏ, khiến cho mọi người căm phẫn, còn có việc đào kênh, có thể nói có lợi lâu dài, nhưng ông ấy lại chỉ dùng thời gian hai năm để hoàn thành, nên gây hại cho hiện tại.
Cao Quýnh cười lạnh một tiếng,
- Đúng! Ta thừa nhận người Đột Quyết tặng lại mấy chục triệu con súc vật, nhưng những súc vật này ở đâu? Ông ta chia cho người dân rồi sao? Không, một phần nhỏ dùng cho quân lương của ông ta, còn phần lớn thà rằng để chết đi rồi chôn. Còn số vải vóc lấy ra từ kho lại là có thật, ông ta không hề thấy tiếc, đó lại là mồ hôi nước mắt của người dân, là tài sản chúng ta tích lũy từng năm từng năm mà có được. Ông ta đào kênh, ta có thể hiểu được ông ta có chiến lược lớn, nhưng ta lại hận ông ta coi dân như cỏ rác, lãng phí, triều Tần không phải cũng vì vậy mà tiêu vong hay sao?
Dương Nguyên Khánh rời doanh trướng của Cao Quýnh hắn có thể hiểu được tâm trạng của Cao Quýnh, không thích những gì Dương Quảng đã làm, muốn ngăn lại nhưng lại bất lực. Bị ức chế hơn một năm rồi, không dễ gì mới tìm được một người có thể tin cậy, nhất thời cảm xúc hơi không khống chế được. Nhưng bây giờ hắn lại lo lắng cho Cao Quýnh, nếu những lời nói của ông bị Dương Quảng nghe được, ông thật sự không thể sống nổi nữa. Dương Nguyên Khánh cũng không thể làm gì được, chỉ có thể thở dài. Rời khỏi khu vực quan triều đình, quay về lều lớn của mình.
Tùy đế Dương Quảng lúc này cũng đang ở ngự thư phòng ở thành Lục Hợp phê duyệt tấu chương, ông vẫn luôn bận rộn như thế, không phải vì tuần tra mà bỏ qua những việc ở triều đình. Mỗi ngày ông đều rất bận rộn, không có người nào có thể thay thế cho ông, ông vẫn luôn bận đến tối khuya mới có thể đi ngủ.
Lúc này, một gã thị vệ vào bẩm báo:
- Vũ Văn đại tướng quân có việc gấp cầu kiến!
- Truyền cho y vào!
Dương Quảng buông bút, ông không biết Vũ Văn Thuật đến tìm ông có việc gì gấp?
Một lúc sao, Vũ Văn Thuật vội vàng tiến vào, khom người thi lễ:
- Bệ hạ, thần vừa nghe nói một chuyện, có liên quan đến Dương Nguyên Khánh, thần không dám giấu giếm, nên đến đấy bẩm báo với bệ hạ.
-Có liên quan đến Dương Nguyên Khánh? Việc gì?
Sắc mặt Dương Quảng trở nên nghiêm túc.