Chương 66: Thế cục phức tạp

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:14

Dương Nguyên Khánh rời khỏi lều Khả Đôn, ở cửa lều lớn đã không còn thấy bóng dáng tỷ muội A Nỗ Lệ. Dương Nguyên Khánh không hề để ý, hắn đang suy xét có nên đem chuyện này nói cho Trưởng Tôn Thịnh hay không. Cuối cùng công chúa Nghĩa Thành không muốn cho Trưởng Tôn Thịnh biết, nhưng lý trí mách bảo Dương Nguyên Khánh, Trưởng Tôn Thịnh là người có kinh nghiệm, càng hiểu rõ giải quyết những chuyện này như thế nào. Hơn nữa hắn là sứ Đột Quyết, toàn quyền phụ trách mối quan hệ giữa vương triều Tùy và Đột Quyết, an nguy của công chúa cũng là trách nhiệm của hắn. - Dương tướng quân! Có người ở phía sau gọi hắn, là giọng con gái, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy A Đóa Tư cưỡi ngựa đuổi theo hắn. Dương Nguyên Khánh bèn thả cho ngựa chạy chậm lại, một lát sau A Đóa Tư chạy như bay đến bên cạnh hắn. - Sao ngươi đã đi rồi? - Tiếp kiến Khả Đôn xong rồi, ta còn có thể đi đây được? Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói: - Muốn chào hỏi ngươi nhưng lại không gặp. - Ta vẫn ở ngoài chờ ngươi mà! Vừa rồi ta... A Đóa Tư mặt đỏ lên, vội vàng chuyển đề tài. - Thôi đi, chúng ta không nói chuyện đó nứa, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. - Ngươi nói đi, chuyện gì? A Đóa Tư tuy rằng không to lớn nhưng mắt lại to, nàng lấy từ trong túi da ngựa một viên ngọc bích màu xanh to bằng quả hạnh đào. Dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ trở nên thật rựa rỡ, thuần khiết như hồ nước Hồ Bắc. - Đây là năm trước Phụ Hãn tặng cho ta, ta tặng lại cho ngươi. Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười phá lên. - Ngươi muốn ta làm chuyện rất khó phải không? - Đúng là có chút khó! A Đóa Tư cúi đầu thở dài, nàng bổng nhiên ngẩn đầu dậy, dùng ánh mắt sáng ngờ như ngọc bích nhìn Dương Nguyên Khánh. - Nếu ngươi chịu giúp ta giết Tiết Khất La, ta sẽ tạ ơn ngươi hậu hĩnh, không riêng gì viên ngọc quý này. Ta tuyệt đối không nuốt lời. - Vì sao Ô Đồ không động thủ? Dương Nguyên Khánh cười hỏi: - Ta nghe nói dũng sĩ trên thảo nguyên vì nữ nhân mà mình yêu thương đến cả sinh mạng mình cũng có thể quên đi, vì sao hắn ta không có dũng khí? - Ngươi sao lại biết tỷ tỷ và Ô Đồ? Trong mắt A Đóa Tư có chút bối rối, hình như bị người khá vạch trần bí mật, cũng thấy rõ được suy nghĩ của nàng. - Sao ta không biết. Chuyện của hai người bọn họ giống như con rận trên đỉnh đầu hòa thượng, ai mà chả nhìn ra. - Aì! A Đóa Tư thở dài một tiếng. - Ô Đồ muốn động thủ nhưng tỷ tỷ của ta không cho huynh ấy đi, võ công của huynh ấy cao nhưng đánh không lại Tiết Khất La. Tỷ tỷ của ta khóc rồi, ngươi biết không, người chiến sĩ dũng cảm nhất của thảo nguyên cũng không ngăn được nước mắt của người yêu. Còn ngươi... Ánh mắt A Đóa Tư sáng lên một cách lạ thường, thậm chí có chút sùng kính. - Ngươi có thể đoạt được đại kỳ đầu sói giữa ngàn quân ngựa, vậy ngươi có thể chiến thắng được Tiết Khất La. Chỉ cần ngươi giết hắn ta nhất định sẽ báo đáp ngươi. Dương Nguyên Khánh cười ha hả rồi xoay người giục ngựa đi, xa rồi vẫn còn vẳng lại tiếng cười của hắn. - Nếu như đại kỳ đầu sói vàng là ta nhặt được trên chiến trường thì sao? - Ngươi... A Đóa Tư tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt xinh đẹp, hướng về nơi bóng dáng Dương Nguyên Khánh hô to: - Ngươi là kẻ nhu nhược, ngươi không phải dũng sĩ. ... Lều của Trưởng Tôn Thịnh và của đội quân Tùy ở cùng một chỗ. Hắn vừa mới từ doanh trướng của Đột Quyết Khả Hãn trở về, vẫn không gặp được Nhiễm Can, điều này làm cho Trưởng Tôn Thịnh trong lòng có chút lo âu. Lúc này thái độ của Nhiễm Can đã trở nên mờ ám, rõ ràng là hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam. Trong lều lớn Trưởng Tôn Thịnh chắp tay sau lưng đi đi lại lại, suy xét kỹ tình thế phía trước, bây giờ hắn nên bắt tay vào thế nào? - Trưởng Tôn tướng quân! Ngoài trướng vải truyền đến giọng nói của Dương Nguyên Khánh. - Vào đi! Ý nghĩ của Trưởng Tôn Thịnh buông xuống, hắn có chuyện muốn thương lượng với Dương Nguyên Khánh. Màn trướng vừa kéo ra, Dương Nguyên Khánh bước vào, Trưởng Tôn Thịnh cười ha hả nói: - Vừa từ chỗ công chúa ra phải không? Dương Nguyên Khánh ngồi xuống nói thẳng luôn: - Công chúa bảo ta Nhiễm Can muốn giết người. - Cái gì! Trưởng Tôn Thịnh giật mình, lông mày thô đen chắp thành một hàng. - Công chúa... nàng nói thế thật sao? Hắn cũng gặp công chúa Nghĩa Thành, công chúa Nghĩa Thành không hề đề cập tới, chỉ thản nhiên hàn huyên với hắn vài câu. Người lại nói với Dương Nguyên Khánh là Nhiễm Can muốn giết nàng, vì sao nàng không nói cho mình? Dương Nguyên Khánh hiểu được nghi hoặc của Trưởng Tôn Thịnh, liền giải thích cho hắn. - Hay là công chúa có cảm giác, nàng sợ Trưởng Tôn tướng quân đi tìm Nhiễm Can ngược lại có thể khiến nàng rơi vòa nguy hiểm lớn hơn nữa. Nàng nói cho ta biết bởi vì ta dẫn theo binh lính, có thể bảo vệ nàng. Trưởng Tôn Thịnh khẽ thở dài, hắn có thể hiểu được nỗi lo lắng của công chúa, chuyện này cũng rất có khả năng. Nhiễm Can và Tây Đột Quyết liên kết, tuy rằng không phải Nhiễm Can ngay lập tức phản bội Đại Tùy, nhưng chuyện phản bội là sớm hay muộn, sát hại công chúa cũng là chuyện sớm hay muộn. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại nghĩ nhiều hơn. - Trưởng Tôn tướng quân, hiện tại tôi không lo lắng Nhiễm Can sát hại công chúa. Dù sao có chúng ta ở bên hắn cũng không dám động thủ. Ta càng lo lắng Tây Đột Quyết sẽ giết công chúa để ép Nhiễm Can tỏ thái độ, giống như lời Trưởng Tôn tướng quân nói. Nhiễm Can vừa muốn liên minh với Tây Đột Quyết đồng thời lại không muốn phản bội Đại Tùy. Hắn tính toán ở giữa Tây Đột Quyết và Đại Tùy làm ngư ông đắc lợi. Nhưng Tây Đột Quyết không ngốc, bọn họ sẽ không để cho Nhiễm Can thực hiện ý đồ mà khiến cho Nhiễm Can và Đại Tùy hoàn toàn quyết chiến, biện pháp tốt nhất là giết chết công chúa, Trưởng Tôn tướng quân nghĩ sao? Trưởng Tôn Thịnh trầm tư một lát, hắn không thể không thừa nhận Dương Nguyên Khánh nói có lý. Công chúa thực sự không nguy hiểm ở Nhiễm Can mà ở Tây Đột Quyết. Bọn họ thực sự có khả năng giết hại công chúa tới đoạn đường lui Đột Lợi. - Vậy ngươi có đối sách gì? Trưởng Tôn Thịnh liếc Dương Nguyên Khánh một cái hỏi. Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói: - Theo như ta thấy, đơn giản nên ra tay trước chiếm lợi thế, giết sứ thần Tây Đột Quyết. Trưởng Tôn Thịnh lại lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. - Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, mẫu chốt là bộ tộc Tiết Diên Đà, ngươi cho rằng vì sao Tiết Khất La xuất hiện. - Hắn không phải đến để kết thân sao? - Không phải! Trưởng Tôn Thịnh khẽ thở dài một tiếng. - Vấn đề chính là sự xuất hiện của bộ lạc Tiết Diên Đà. Nơi này là kế sách vừa mềm mỏng vừa cứng rắn của Tây Đột Quyết. Dùng vật chất lôi kéo là biện pháp mềm mỏng, đem Tiết Diên Đà ra uy hiếp chính là cứng rắn. Nếu ta đoán không sai, gần đây nhất định có đại quân của bộ tộc Tiết Diên Đà để uy hiếp Nhiễm Can. Nhiễm Can cũng ý thức được cho nên hắn mới cảm áp lực, hắn dù sao cũng chỉ có mấy ngàn thị vệ, mặt khác còn rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Một khi thật sự khai chiến hắn không phải là đối thủ của bộ lạc Tiết Diên Đà. Vấn đề này Dương Nguyên Khánh thật không ngờ đến, hắn trầm tư một lát nói: - Nếu như chúng ta hộ tống Nhiễm Can rời đi thì sao? - Hộ tống Nhiễm Can thoát đi là một biện pháp nhưng ta lo rằng Tây Đột Quyết đã có chuẩn bị, chỉ sợ hắn chạy không thoát khỏi tay Đạt Đầu. Nói tới đây, Trưởng Tôn Thịnh vẫn khó quyết định. - Nguyên Khánh, chúng ra vẫn phân chia hành động, ta đi khuyên Nhiễm Can và cùng hắn thương lượng chút sách lược ứng phó, sự an nguy của công chúa do ngươi phụ trách. Dương Nguyên Khánh trầm tư hồi lâu không nói, Nhiễm Can thái độ không rõ ràng, có khuyên hắn thế nào cũng không có kết quả. Không bằng dùng dao sức giết loạn, chặn trước đường lui của Nhiễm Can. ... Nơi dừng chân ở Tây Đột Quyết ở phía tây bờ hồ Cap lợi, cách hồ hơn hai trăm bước. Lần này cùng Khải Dân Khả Hãn ký kết hiệp ước liên minh ở bên hồ Cáp Lợi, dựa theo ước định của hai bên, quân Đạt Đầu đến cũng chỉ được mang theo một ngàn quân thị vệ. Nhưng giống như Trưởng Tôn Thịnh lo lắng, trước đó Đạt Đầu đã có chuẩn bị khác. Hắn âm thầm mệnh lệnh cho bộ lạc Tiết Diên Đà vùng Kim Sơn xuất hơn hai vạn binh, mai phục ở phiá Tây hồ Cáp Lợi. Nếu như liên minh thất bại, Nhiễm Can cũng đừng hòng mơ tưởng rời khỏi đây. Đỉnh lều của gần một trăm lều lớn ở Tây Đột Quyết đều có hoa mai ở phía Tây bờ hồ Cáp Lợi, lều lớn của Đạt Đầu ở giữa. Đạt Đầu tự phong mình là Bộ Gìa Khả Hãn, hắn cho rằng mình chính là chủ của thảo nguyên. Hắn cũng từng một lần thành công, thu nạp Đô Lam làm cấp dưới, bức các bộ lạc Thiết Lặc nguyện trung thành với hắn. Nhưng hắn lại bị quân Tùy đánh bại, lui về phía Tây. Đạt Đầu từ năm năm trước sau khi bị Dương Nguyên Khánh một tên bắn cho trọng thương liền phục lại. Sức khỏe hắn cực kém, mỗi ngày mùa đông đều khạc ra máu, mấy năm qua gầy đi chắc chỉ còn lại bộ xương cốt. Lúc này hắn đang ở đại doanh tiếp kiến Sử Thục Hồ Tất. Sử Thục Hồ Tất đã thể hiện ý nguyện của Nhiễm Can. Đạt Đầy ngồi xếp bằng ở hồ tháp, mắt nhắm lại suy nghĩ nửa ngày trời, liền chậm rãi nói: - Ngươi về nói với Nhiễm Can, Tiết Khất La chỉ đến để kết thân, chúng ta chỉ giữa đường đồng hành, để hắn không phải suy nghĩ nhiều, ta rất có thành ý, ta có thể kiên nhẫn chờ đợi. Đợi quân Tùy đi rồi bàn bạc lại về giao ước, tuy nhiên ta muốn thêm một điều kiện. - Khả Hãn mời nói! - Ta nghe nói kẻ thù của ta đang ở trong đại doanh của hắn, tốt lắm, ta đã chờ đợi năm năm rồi. Ngươi nói cho hắn, ta muốn đi tiểu vào đầu Dương Nguyên Khánh, điều kiện này đi. - Ta hiểu tồi, ta sẽ chuyển tới Khải Dân Khả Hãn, Khải Dân Khả Hãn giữ gìn sức khỏe. Ta xin cáo từ! Sử Thục Hồ Tất đứng dậy cáo từ, Đạt Đầu cười gọi hắn lại. - Ngươi cho rằng yêu cầu này của ta là hơi quá sao? Sử Thục Hồ Tất quay người hành lễ. - Ta cho rằng yêu cầu của Khả Hãn là hợp tình hợp lý. Đạt Đầu nhắm mắt cười ha hả. - Đi đi, cố gắng khuyên bảo Nhiễm Can, ta sẽ cho ngươi làm thương nhân buôn bán lớn nhất ở Đột Quyết này, cho ngươi trở thành Sử quốc quốc vương. Sử Thục Hồ Tất mừng rỡ hắn hành lễ thật thấp. - Ty chức nguyện vì Bộ Gìa Khả Hãn cống hiến sức lực. Hắn chậm rãi rời khỏi lều lớn, Đạt Đầy nhìn hắn rời đi thầm cười, mặt lập tức trở nên trầm xuống. - Sĩ Lợi Phạt! Đứng bên cạnh A Sử Na Sĩ Lợi Phạt lập tức tiến lên hành lễ. - Khả Hãn, có thuộc hạ. Đạt Đầu lạnh lùng nói: - Đêm nay ngươi mang năm trăm người lẻn đến doanh địa của Nhiễm Can, giết công chúa đi cho ta! Huynh đệ Bá Hàn bên cạnh hắn giật mình. - Khả Hãn, hay là suy nghĩ lại một chút? Đạt Đầu cười lạnh lùng một tiếng. - Tâm tư của Nhiễm Can ta biết, giết công chúa triều Tùy để cho hắn chết đi cái suy nghĩ đó. Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp