Chương 373: Dùng chữ tín để lập nghiệp

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:09

Ngu Thế Cơ vừa dứt lời, một gã hoạn quan ở cửa bẩm báo nói: - Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh đã đến, chờ bệ hạ triệu kiến. Ngu Thế Cơ lập tức ngây ngẩn cả người, y cứng họng nửa ngày, lại không biết nên nói như thế nào, vẻ mặt xấu hổ, chỉ đành phẫn nộ nói: - Bệ hạ, không có việc gì, thần xin cáo lui. Dương Quảng nhìn y một chút, lúc này mới nhớ tới ân oán giữa Dương Nguyên Khánh và Ngu Thế Cơ. Hiển nhiên là Ngu Thế Cơ đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, bất mãn trong lòng ông ta từ chỗ Dương Nguyên Khánh liền chuyển sang Ngu Thế Cơ, lạnh lùng nói: - Ngu ái khanh, trẫm không hy vọng lại có lần sau. Trong lòng Ngu Thế Cơ vừa hối hận vừa căm tức, làm sao lại khéo như vậy, đây không phải là đánh vào mặt y sao? Y đành phải gật đầu, vẻ mặt xấu hổ mà lui xuống. Đi đến cửa điện Tử Vi, vừa lúc gặp Dương Nguyên Khánh vội vàng đi vào, Ngu Thế Cơ đã khôi phục vẻ mặt xấu hổ vừa rồi, y cũng âm thầm nói với chính mình, không thể lặp lại việc để cho cảm xúc tùy ý chi phối. Muốn đối phó với Dương Nguyên Khánh, không đến thời khắc mấu chốt thì nhất thiết không thể tùy tiện ra tay. Vẻ mặt Ngu Thế Cơ tươi cười, chắp tay nói: - Dương Ngự Sử, dọc đường vất vả rồi. Dương Nguyên Khánh cũng cười đáp lễ, - Ngu sứ quân, đã lâu không gặp, nghe nói Ngu sứ quân được Thánh Thượng sủng ái, thật đáng mừng! Hai người hàn huyên, nói chuyện thời cuộc, Dương Nguyên Khánh cười nói: - Thánh Thượng đang đợi, vậy không nói nhiều nữa, ngày khác sẽ lại mời Ngu sứ quân uống rượu. - Ha ha! Tôi sẽ nhớ kỹ, tôi muốn uống rượu nho tốt nhất trong hầm rượu Đại Lợi, cậu cũng không thể giữ rịt được. - Ở nhà tôi còn có hai vại, sau khi hồi kinh nhất định sẽ mời khách. Hai người giọng điệu thân mật, đều cười ha hả, hoạn quan ở bên cạnh nhìn vào, thì tưởng đây là hai gã quan viên có quan hệ khăng khít hòa hợp, ai có thể nghĩ được, hai người này chính là địch thủ trên quan trường. Dương Nguyên Khánh chắp tay cáo từ, đi theo hoạn quan tới trước ngự thư phòng. Một gã hoạn quan đi vào bẩm báo, một lát đi ra nói: - Dương Ngự Sử, bệ hạ mời người vào. Dương Nguyên Khánh đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy Dương Quảng đang cúi đầu phê chữa tấu chương. Có lẽ nguyên nhân là do hắn dần dần trưởng thành, hắn cũng dần dần cảm giác được một loại áp lực vô hình từ trên người Dương Quảng. Hơn nữa lần này điều động một lượng lớn biên tướng (tướng ngoài biên ải), căn bản là không có nửa điểm dấu hiệu. Lòng dạ vua chúa như hổ dữ, đây là một câu Bùi Củ đã nói với hắn, hắn cũng dần dần cảm nhận được Dương Quảng vui giận thất thường và trở mặt vô tình. Dương Nguyên Khánh tiến lên khom người thi lễ nói: - Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ! Dương Quảng tuy rằng ánh mắt không nhìn Dương Nguyên Khánh, nhưng từ khi Dương Nguyên Khánh bắt đầu từ cửa vào, mỗi một bước, mỗi một động tác của hắn đều không trốn khỏi sự nhạy bén của Dương Quảng. Ông ta cảm nhận được động tác của Dương Nguyên Khánh rất cẩn thận, vào cửa được bảy bước, vừa vặn đứng trước vạch vàng thi lễ với mình, chuyện này trước kia ở không hề thấy ở Dương Nguyên Khánh. Từ thay đổi rất nhỏ này, ông ta liền có thể cảm nhận được nội tâm lo lắng của Dương Nguyên Khánh. Làm một đế vương, ông ta rất vừa ý khi thấy được thay đổi kiểu này, tuy nhiên trong lòng Dương Quảng cũng thấy hơi mất mát, mấy năm trước nhuệ khí trên người Dương Nguyên Khánh cũng khiến ông ta có cảm giác thích thú giống như vậy. Cảm giác mất mát trong lòng Dương Quảng cũng chỉ ở trong nháy mắt, Dương Nguyên Khánh hiện tại đã không phải một tướng quân thiếu niên, mà là Ngự Sử Đại Phu. Triều đình vẫn cũng chỉ có hai vị Ngự Sử Đại Phu, trước kia là Trương Hành và Bùi Uẩn. Trương Hành đã bị bãi miễn, hiện tại Dương Nguyên Khánh thay thế vị trí của Trương Hành, phụ trách quan giám sát địa phương của Đại Tùy, đã là quyền cao chức trọng, hẳn là càng phải trưởng thành hơn một chút mới đúng. Về phương diện khác, mấy năm nay bởi vì không ngừng áp dụng cưỡng bức lao động với quy mô lớn, lỗ hổng rất nhiều, quan địa phương ăn hối lộ trái pháp luật liên tiếp xuất hiện. Ví dụ như chuyện cống nạp lương thực, một lần cống nạp lương thực sẽ khiến rất nhiều quan viên béo tốt. Những chuyện này trong lòng Dương Quảng cũng hiểu được, ông ta liền hy vọng có một vị quan có lòng dạ và ra tay độc ác thay ông ta trừng trị các quan địa phương, ổn định dân tâm. Dương Nguyên Khánh không thể nghi ngờ chính là một người thích hợp để lựa chọn. - Dương ái khanh, nghe nói khanh mới có quý tử, trẫm cũng muốn chúc mừng khanh! - Đa tạ bệ hạ! Dương Quảng cười cười, nháy mắt với tên hoạn quan bên cạnh, hoạn quan lập tức bưng một chiếc đĩa tiến lên. Trong đĩa là một ổ khóa bằng vàng dành riêng cho hoàng cung, vô cùng tinh xảo và rất khác biệt, phía trên còn gắn đá quý. - Ổ khóa trường thọ này là trẫm ban thưởng cho con trai khanh, mặt khác, trẫm cũng hy vọng nó gây dựng được lòng tin, hy vọng nó cũng có thể giống như phụ thân của nó, dùng chữ tín để lập nghiệp. - Thánh ân của bệ hạ, thần vô cùng cảm kích! Dương Quảng lắc đầu, ông ta không muốn nghe lời nói cảm kích khách sáo kiểu này từ Dương Nguyên Khánh, ông ta nhìn chăm chú vào mắt Dương Nguyên Khánh, từ từ nói: - Năm đó khanh từng hứa với trẫm một lời hứa, sáu mươi năm sau, khanh vẫn như cũ nguyện làm tấm lá chắn cho Đại Tùy. Trẫm vẫn ghi tạc trong lòng, trẫm vẫn cho rằng khanh là người dùng chữ tín để lập nghiệp, hy vọng hậu bối của khanh, hiểu được chữ 'tín', khanh có hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm không? Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, - Thần hiểu! - Được rồi! Nếu khanh hiểu được, trẫm không nói nhiều nữa, sẽ nói chuyện cụ thể với khanh về việc khanh làm Trì tiết giám sát ở ba châu Ký, Duyện, Thanh lần này, trẫm cần khanh làm những gì? ... Từ trong trong cung đi ra, Dương Nguyên Khánh mới vừa đi đến khu bên ngoài, liền nghe thấy phía sau có người gọi hắn, hắn vừa quay đầu lại, thì ra là Bùi Uẩn. Dương Nguyên Khánh cũng đã hai năm không gặp ông ta, liền bước lên phía trước thi lễ, - Nguyên Khánh tham kiến nhị tổ phụ! - Cháu theo ta đi! Bùi Uẩn dẫn Dương Nguyên Khánh bước nhanh đi qua một hành lang dài, đi vào trong phòng nghỉ của ông ta. Trong phòng chỉ có một gã văn thư lang, Bùi Uẩn phất tay bảo gã đi ra ngoài. Bùi Uẩn đương nhiệm Dân bộ Thượng thư kiêm Ngự Sử Đại Phu, đồng thời cũng là một trong các Tể tướng trong nội các, quyền cao chức trọng, ông ta và Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, trước tiên tươi cười nói: - Nhạc tổ phụ của cháu đúng là số khổ nhọc, hôm trước lại đi sứ đến Tây Đột Quyết, cũng không biết khi nào thì mới có thể trở về. Dương Nguyên Khánh biết vì sao Bùi Củ phải đi sứ Tây Đột Quyết, hắn cười nói: - Chuyện này kỳ thật là cháu khuyên ông tìm một cớ để tránh xa cuộc chiến với Triều Tiên. Bùi Uẩn sửng sốt, sau một lúc lâu mới thở dài nói: - Đây quả thật là một quyết định sáng suốt đó! Ta cũng muốn tìm một cớ để rời đi, nhưng vẫn không tìm được. - Nhị tổ phụ có thể đi phía nam giám sát, hoặc là Quan Lũng Hữu Trung, lúc cháu tới cũng nghe nói vùng Quan Lũng kêu ca nhiều lắm. Bùi Uẩn lắc đầu, cười khổ nói: - Vô ích, lần trước đề xuất đi đất Thục, kết quả Thánh Thượng phái tới hơn mười người Ngự Sử đi giám sát, mà không phê chuẩn cho ta đi, ông ta nói ta mà đi, nội các sẽ không còn người. Ông ta khoát tay, - Thôi đi, không đề cập tới chuyện này nữa. Bùi Uẩn lại hỏi: - Vừa rồi khi cháu gặp mặt Thánh Thượng, có cảm giác được Thánh Thượng khác với trước kia hay không? - Bình thường ạ! Cảm giác vẫn giống với trước đây. - Xem ra nguyên nhân là vì cháu ít khi tiếp xúc. Bùi Uẩn thở dài, - Ông ta thật sự khác nhiều với lúc trước, tính tình táo bạo, bảo thủ. Ông ta đã giết ba vị đại thần khuyên ông ta không cần ngự giá thân chinh, cho nên ta muốn nói cho cháu biết. Lần này cháu đi giám sát ba châu, có một số việc cháu tuyệt đối không thể nói cho ông ta biết, nếu nói cho ông ta biết là cháu đã đem đại họa vào người. - Ví dụ như chuyện gì, nhị tổ phụ có thể nói chi tiết lại một câu không? - Ví dụ như việc loạn dân tạo phản, nếu cháu nói cho ông ta biết, ông ta sẽ bảo cháu lĩnh quân dẹp loạn. Cái gọi là Trì tiết tuần sát kỳ thật chính là khâm sai đại thần, chỉ có điều cách nói khác nhau. Đại diện cho Hoàng đế đến giám sát một phương, thân lại là Ngự Sử Đại Phu, quyền thế còn to hơn cả trời. Bởi vậy khi Dương Nguyên Khánh xuất phát từ quận Trác, tinh thần các quan viên các quận huyện của ba châu Ký, Duyện, Thanh đều trở nên luống cuống. Sự việc trong quan trường từ trước tới giờ vốn không có đen và trắng, phần nhiều là màu xám, không có ai thật sự sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Cho dù có một số quan viên bản thân không tham không vơ vét, nhưng người nhà của bọn họ lại chưa chắc đồng ý cam chịu nghèo khó, nhiều ít đều có chút vấn đề. Cho nên, lúc này khi tin tức Ngự Sử Dương Nguyên Khánh lấy phương thức lòng lang dạ sói lật đổ Giang Đô Thái Thú Trương Vân Dịch, phụng chỉ đi giám sát được truyền ra, quan viên các quận huyện đều vô cùng lo lắng, chỉ là mức độ lo lắng không giống nhau. Người có màu xám trắng thì chủ yếu suy xét vấn đề tiếp đãi, người có màu xám đen, thì giống hệt như đại họa đổ xuống đầu, suốt đêm sửa chữa sổ sách, thương lượng đút lót, tính kế hoàn mỹ, cũng có người thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vứt bỏ chức quan mà chạy. Dương Nguyên Khánh đi tuần sát ba châu Ký, Duyện, Thanh cũng không phải là khu vực hành chính, mà là một kiểu phân ranh giới giám sát. Mỗi một châu đều có Thứ sử chuyên biệt giám sát, chế độ rất kiện toàn, nhưng vấn đề là, một mắt xích trong khi duy trì chế độ giám sát này bắt đầu đứt, thì Thứ sử giám sát kiểu này cũng dần dần thành thùng rỗng kêu to. Đầu tháng sáu, Dương Nguyên Khánh đi tới trạm thứ nhất trong chuyến giám sát của hắn, quận Tề. Huyện Chúc A, quận Tề. Đây là huyện gần sông Hoàng Hà nhất, thị trấn cách sông Hoàng Hà hơn ba mươi dặm. Chạng vạng hôm nay, ba trăm sĩ binh và hơn một trăm người hầu cận hộ vệ Dương Nguyên Khánh và mười hai vị Ngự Sử giám sát chậm rãi đi trên quan đạo. Tháng sáu là lúc sắp thu hoạch vụ chiêm, ở trong ấn tượng mỗi người, lúc này ruộng lúa mạch hẳn là sóng lúa nhấp nhô, bông lúa mạch vàng óng mênh mông vô bờ. Nhưng lúc này, cảnh tượng bọn họ thấy lại là một mảnh hoang vu. Mặc dù nạn hạn hán khi mùa xuân ở địa khu Tề Lỗ đã giảm bớt rất nhiều, nhưng bọn họ thấy, ruộng lúa mạch vẫn như cũ là những mảnh đất lớn trụi lủi, ngẫu nhiên có thể thấy một con bù nhìn đội một chiếc mũ rơm rách nát, lẻ loi đứng trong ruộng lúa mạch. Một đám quạ bay qua trên các thửa ruộng kêu 'Cạc cạc!', một tình cảnh hoang vắng tiêu điều. Bọn họ vượt qua Hoàng Hà, đi một mạch mười dặm, vẫn không nhìn thấy một nông dân nào đang làm ruộng, cũng không nhìn thấy một người đi đường.