Ô Mộc Trát không đứng vững, bị đẩy lảo đảo. A Nỗ Lệ bước đi nhanh vào trong trướng nhưng vừa đi tới cửa thì cửa trướng bị kéo lên, hai thầy thuốc Đột Quyết đi ra, thần sắc vô cùng đau khổ:
- Khả Hãn đã qua đời!
- Không!
A Nỗ Lệ thét lên một tiếng như cào xé tâm can. Nàng chạy ào vào trong trướng. Trong trướng đột nhiên vang lên tiếng khóc than long trời lở đất của nàng. Phía ngoài trướng, tất cả mọi người đều quỳ xuống. Tiếng khóc vang vọng. Khả Hãn Ô Đồ phương Bắc đã chết vì bệnh. Trongvương trướng, hai mươi mấy quý tộc Đột Quyết đang bàn bạc về việc lập Khả Hãn mới. Bọn họ đã tranh cãi ba ngày, vẫn không có kết quả. Bọn họ phân thành hai phe, một phe kiên quyết lập trưởng tử La Cát của Ô Đồ làm tân Khả Hãn.
Còn một phe lại nghiêng về Ô Mộc Trát. Bọn họ kiên trì phản đối, cho rằng trưởng tử La Các của Ô Đồ còn quá nhỏ, không thể lãnh đạo Đột Quyết vùng lên được vì thế nên đưa một người mạnh, có thực lực làm Khả Hãn. Ý ngoài lời chính là muốn lập Ô Mộc Trát làm Khả Hãn.
Ở cách đó mấy trăm bước chân, Khả Đôn A Nỗ Lệ đang ngồi trong lều lớn của mình, thần sắc đau thương. Nàng ôm hai đứa con trong lòng một đứa năm tuổi, một đứa mới có ba tuổi.
Bây giờ nàng chỉ có thể trông chờ vào quân đội của trượng phu ủng hộ cho nhi tử kế nhiệm chức vị Khả Hãn. Trượng phu chết quá đột ngột. Nàng nghi ngờ là do Ô Mộc Trát hạ thủ nhưng nàng lại không có chứng cứ.
Lúc này, trướng vải bị kéo lên, A Tư Đóa đi vào. Phía sau nàng là một vị đạo sĩ người Hán hơn bốn mươi tuổi. Ông ta chính là vị thầy thuốc đã chẩn đoán cuối cùngcho Ô Đồ. Ông ta là đạo sĩ xuất gia, họ Tôn. Ông ta vừa mới rời nha trướng không lâu, bị A Tư Đóa đuổi bắt trở về.
- Ngươi nói với Khả Đôn đi!
A Tư Đóa nói với tên đạo sĩ.
Tôn đạo sĩ tiến lên phía trước thi lễ nói:
- Khả Đôn, ta đã nói qua Khả Hãn không thể uống thêm rượu nhưng tuyệt đối không thể vì uống một bầu rượu mà có thể chết ngay được, mà phải do uống liên tục, hơn nữa, chí ít cũng phải uống một tháng thì mới vô phương cứu chữa. Bây giờ một bình mà đã không cứu được thì chỉ có một cách giải thích, nếu trên người Khả Hãn không bị thương gì, thì chính là do trong rượu có độc...
Trong mắt A Nỗ Lệ ánh lên sự thù hận thấu xương. Nàng liền đứng lên nói:
- Ta phải đi tìm y!
A Tư Đóa vội ngăn cản nàng:
- Tỷ tỷ, đừng hồ đồ. Bây giờ không có chứng cứ, làm sao có thể khiến y nhận tội được?
Tôn đạo sĩ cũng khuyên nhủ:
- Khả Đôn, theo cách nghĩ của người Hán chúng ta, Ô Mộc Trát chắc chắn muốn diệt cỏ tận gốc. Điều cấp bách bây giờ là Khả Đôn muốn bảo hộ mình và con, sau đó mới nói đến báo thù.
A Nỗ Lệ nghĩ đến con nàng lại chầm chậm ngồi xuống, ôm ba đứa con của mình khóc lên. Nàng nên làm thế nào đây?
- Tỷ tỷ, việc cần làm bây giờ là xem còn có bao nhiêu người ủng hộ chúng ta. Nếu nhiều người, chúng ta có thể chống lại. Nếu như không được, chúng ta phải rời xa nơi này.
A Nỗ Lệ gật đầu, A Tư Đóa nói có lý. Nàng lập tức dặn dò một thị vệ:
- Mau đi gọi tướng quân A Lạp Đồ tới!
Dưới trướng của Ô Đồ có ba người Vạn phu trưởng, mỗi người nắm trong tay năm mươi nghìn tinh binh. Tướng quân A Lạp Đồ là một trong ba người đ, cũng là người trung thành nhất. Chỉ lát sau, A Lạp Đồ đã vội vã chạy tới.
A Lạp Đồ chính là thiếu niên thần tiễn của Hiệt Dát Tư khi xưa đã ở hoàng cung Lạc Dương so tài bắn tên với Dương Nguyên Khánh. Bây giờ anh ta trưởng thành, trở thành một vị đại tướng có thể chỉ huy thiên quân vạn mã. Anh ta luôn đi theo Ô Đồ, là vị ái tướng đáng tin cậy nhất của Ô Đồ.
Anh ta tiến lên quỳ một gối:
- A Lạp Đồ có tình huống khẩn cấp muốn bẩm báo Khả Đôn!
- Xảy ra chuyện gì?
- Duyên Mặc Xuyết và Cáp Luân có những hành động khác thường. Thần phát hiện bọn họ đang triệu tập quân đội, chỉ sợ là có ý đồ gì.
- Duyên Mặc Xuyết và Cáp Luân là hai Vạn Phu Trưởng còn lại. Bọn họ nắm giữ hơn nửa nhân khẩu và dê bò của Ô Đồ Bộ. Sắc mặt A Nỗ Lệ trở nên trắng bệch. Nàng biết hai người này có quan hệ rất mật thiết với Ô Mộc Trát. Trong đó nhi tử của Mặc Xuyết còn lấy nữ nhi của Ô Mộc Trát.
- Vậy còn các bộ lạc khác còn có bao nhiêu người ủng hộ chúng ta?
A Nỗ Lệ hỏi, giọng run run.
- Chủ yếu là Giang Cách Luân Bộ là vẫn ủng hộ chúng ta nhưng doanh trướng của bọn họ cách đây khá xa, điều binh khiển tướng phải mất năm ngày. Khả Đôn nếu như không đi ngay thì rất nhanh sẽ xảy ra chiến tranh đó.
- Đi!
A Tư Đóa quyết định thật nhanh:
- Tỷ tỷ, chúng ta đi phía nam, gần về phíabiên giới Đại Tùy, mong triều Tùy bảo vệ.
A Nỗ Lệ vừa hoang mang vừa lo sợ. Nàng vội vàng hỏi A Lạp Đồ:
- Tướng quân! Ngươi thấy thế nào?
A Lạp Đồ gật đầu:
- Thần đồng ý với ý kiến của Nhị công chúa, đi về phía nam, tìm sự che chở của triều Tùy.
A Lạp Đồ là người Hiệt Dát Tư, nhưng anh ta biết, Hiệt Dát Tư và Tư Kết đều không đáng tin cậy. Trên thảo nguyên từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có triều Tùy mới có khả năng bảo vệ vợ con của Khả Hãn. ...
Tối hôm đó, tỷ muội A Nỗ Lệ dẫn mấy chục nghìn tộc nhân trung thành với Ô Đồ ly rời khỏi nha trướng ven hồ Khố Tô Cổ Lặc. Bọn họ chậm rãi đi về phía nam. A Mộc Đồ thì dẫn mười nghìn quân tinh nhuệ bảo vệ tộc nhân rời đi.
Khả Đôn đột nhiên rời về phía nam khiến Ô Mộc Trát có chút trở tay không kịp. Huynh trưởng Ô Đồ chính xác là do ylàm hại. Trên thực tế y đã dùng các loại thủ đoạn để khống chế đại bộ phận các bộ lạc của Ô Đồ Bộ. Sau khi uối cùng dùng lợi nhuận lớn để xúi giục Vạn phu trưởng Cáp Luân làm phản, y mới quyết định lật đổ huynh trưởng.
Việc thương nghị lập tân Khả Hãn chẳng qua chỉ là thủ đoạn kéo dài thời gian của y mà thôi. Y đã tập trung quân đội đến gần phía nha trướng. Một khi quân đội của y đến, lại thêm sự hợp sức giúp đỡ của Duyên Mặc Xuyết và Hòa Cáp Luân thì y có thể khống chế một cách triệt để Ô Đồ bộ.
Về phần các bộ lạc khác nếu phản đối y, nếu như không biết điều, y sẽ giết sạch các tù trưởng của các bộ này. Trước mắt tình thế đã dần dần có lợi cho y. Nhưng thật không ngờ ở thời khắc mấu chốt này, Khả Đôn lại đột nhiên rút lui, mang theo mấy chục nghìn tộc nhân.
Trong lòng Ô Mộc Trát căm tức vô cùng. Năm mươi nghìn quân đội của y còn đang cách đó trăm dặm, chí ít phải đến trưa ngày mai mới có thể chạy tới. Hiện tại số lượng quân đội có thể dùng được chỉ vào khoảng ba mươi nghìn người, đều là thủ hạ của Duyên Mặc Xuyết và Cáp Luân.
Ô Mộc Trát chắp tay đi lại trong lều lớn. Khả Đôn mang theo bốn mươi nghìn tộc nhân, còn có mấy trăm nghìn dê bò nữa. Đây đều là những tài sản cực kỳ quý giá. Nếu những tài nguyên này bi Xử La Khả Hãn chiếm được, y sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi.
Lúc này, trướng vải được kéo lên, Vạn phu trưởng Duyên Mặc Xuyết đi nhanh vào. Duyên Mặc Xuyết là một trong ba Vạn phu trưởng dưới trướng của Ô Đồ, đồng thời cũng là thông gia với Ô Mộc Trát, là người đầu tiên bị Ô Mộc Trát lôi kéo.
- Ô Mộc Trát Diệp Hộ, ngài tìm ta có chuyện gì?
Duyên Mặc Xuyết cao to hùng tráng, giọng nói như chuông. Ông ta cất tiếng lên là cả lều lớn vang âm.
Ô Mộc Trát bỗng nhiên xoay người nói:
- Khả Đôn lại dám dẫn tộc nhân rời đi rồi. Ta muốn đuổi theo bắt bọn chúng về, cần ngài giúp sức.
- Nhưng, bà ta rời đi chẳng phải là hợp ý ngài sao?
Trong mắt Duyên Mặc Xuyết lóe lên vẻ giảo hoạt:
- Bắt bọn chúng trở về, chẳng lẽ ngài muốn lập La Cát làm Khả Hãn?
- Không!
Ô Mộc Trát lắc đầu:
- Hai đứa con của Ô Đồ còn sống trên đời, ta khó mà có thể ăn ngon ngủ yên được. Đánh rắn phải đánh dập đầu
Duyên Mặc Xuyết cười lạnh nói:
- Nhưng người xưa cũng nói, một núi không thể có hai hổ. Ô Đồ vừa mới chết, ngài lại muốn giết vợ và con của ông ta. Cứ cho là ta đồng ý giúp ngài thì bộ tộc của ta chưa chắc đã đồng ý. Chỉ sợ đến lúc bộ tộc đều biết hết chân tướng, giết ta và ngài, còn cả Cáp Luân nữa. Ông ta cũng là ý như thế, lòng tham vô độ có thể giết chết chính chúng ta.
Duyên Mặc Xuyết phản đối khiến Ô Mộc Trát cụt hứng ngồi xuống, một lát sau mới nói:
- Được rồi! Coi như là dễ dãi với Xử La. ...
Sự qua đời một cách bất thường của Ô Đồ khiến Bắc Đột Quyết cuối cùng phân liệt. Khả Đôn A Nỗ Lệ dẫn mấy chục nghìn tộc nhân đi về phía nam, còn Ô Mộc Trát thì leo lên ngôi vị Khả Hãn phương Bắc. Nhưng y cũng không kế thừa sự cường thịnh của Ô Đồ Bộ. Ô Đồ qua đời bất thường, còn y lại cưỡng chế nên gặp phải sự phản đối kịch liệt của một số bộ lạc.
Bộ lạc Giang Cách Luân là bộ lạc lớn thứ ba của Đột Quyết phương Bắc. Vì bất mãn với Ô Mộc Trát, bọn họ liền dẫn mấy chục nghìn tộc nhân đi về phía đông nam, đầu hàng Xử La Khả Hãn. Đồng thời các liên minh bên ngoài củaÔ Đồ Bộ cũng bắt đầu tan vỡ. Người Hiệt Dát Tư vàngười Tư Kết không thừa nhận địa vị Khả Hãn của Ô Mộc Trát, tuyên bố không còn ủng hộrời khỏi Ô Đồ Bộ nữa.
Ô Đồ Bộ từng cường mạnh một thời đã bắt đâu chia năm xẻ bảy. Mà Xử La Khả Hãn ở phía Nam, vốn là một chú sói ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã ngửi được mùi máu từ vết thương của đối thủ, bắt đầu từ từ lộ ra răng nanh sắc bén.
Tiểu thành Thích Khẩu ở mặt bắc quận Định Tương, nơi này là đã vượt qua biên giới Tùy Đột, thuộc về lãnh thổ của Đột Quyết. Buổi sáng hôm nay, hơn ba mươi nghìn kỵ binh Tùy như một đám mây đen kín rợp trời kín đất xuất hiện ở thảo nguyên phía nam Thích Khẩu.
Ở phía trước của đội ngũ, cờ quạt như mây. Phía dưới một ngọn cờ đỏ to, Dương Nguyên Khánh đang cưỡi ngựa đứng đó, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phương bắc.
Trước đó hắn đã nhận được lời cầu viện do A Mộc Đồ phái người đến trước. Thảo nguyên phương bắc xuất hiện một cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy: Ô Đồ Bộ tan rã, các thế lực thảo nguyên bắt đầu mất cân bằng. Như vậy sẽ dẫn đến Nam Đột Quyết một lần nữa quật khởi.
Phương Bắc lại sắp xuất hiện một vị hàng xóm lớn mạnh. Tuy hắn cũng biết việc này sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng hắn không hy vọng lại nhanh xuất hiện như vậy.
Đối với hắn mà nói, ổn định thảo nguyên là điều vô cùng quan trọng mà chìa khóa để ổn định thế cục thảo nguyên chính là giữ được Ô Đồ Bộ, nâng đỡ nhi tử của Ô Đồ lên lãnh đạo.
Lo lắng trước mắt của Dương Nguyên Khánh là Nam Đột Quyết sẽ ăn sống các bộ của Ô Đồ. Nếu như vậy thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn xuất binh đến Đột Quyết, một mặt nhằm tạo áp lực với Đột Quyết, đồng thời giúp Ô Đồ Bộ nhận được quận Định Tương.
Hắn đã suy nghĩ rồi, đưa nhóm người Ô Đồ Bộ rời về phía nam này về bên hồ Phục Khuất ở phương Bắc quận Mã Ấp. Ở đó có cỏ tươi xanh tốt để nuôi súc vật, thảo nguyên rộng lớn, đủ để bọn họ sinh sôi nảy nở. Cũng có thể trở thành một lá chắn chấn thủ phương bắc của triều Tùy.
Lúc này, một đội kỵ binh thám báo từ phía xa đi tới. Giáo úy đứng đầu vọt tới trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, chúng thần đã phát hiện đội ngũ của Ô Đồ Bộ.
Dương Nguyên Khánh vui mừng, vội hỏi:
- Bây giờ bọn họ ở đâu rồi?
- Khởi bẩm tổng quản, còn cách đây trăm dặm!
Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Nam Đột Quyết có động tĩnh gì không?
- Có! Thủ hạ của tỵ chức phát hiện một đội kỵ binh mấy chục nghìn người Đột Quyết đi theo Ô Đồ Bộ từ phía xa nhưng bọn chúng cũng không hạ thủ.
Dương Nguyên Khánh trầm tư chốc lát. Hiển nhiên, Xử La bộ thực sự muốn ăn tươi Ô Đồ bộ. Bây giờ còn cách trăm dặm, quyết không thể để xảy ra vấn đề ở bước ngoặt cuối cùng này.
Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh liền ngay lập tức hạ lệnh:
- Toàn quân hành quân về phía bắc, nghênh tiếp Ô Đồ bộ!
Ba mươi nghìn kỵ binh quân Tùy phát động, khí thế hùng dũng, chạy gấp về hướng Bắc. ...
Trên thảo nguyên, mấy chục nghìn mục dân Đột Quyết đang vội vàng lùa dê bò, điều khiển xe lớn chất đầy lều vải và các tài sản chầm chậm đi về phía nam. Đội ngũ kéo dài hơn mười dặm. Ở hai bên đội ngũ, từng đội kỵ binh vũ trang hạng nặng tay cầm trường mâu và chiến đao, cảnh giác chú ý tình hình xung quanh, bảo vệ người nhà của chính mình.
Đây là mấy chục nghìn tộc nhân mà tỷ muội A Nỗ Lệ dẫn theo. Sau hơn mười ngày lặn lội đường xa, đội ngũ của bọn họ dần dần đi tới biên giới Tùy Đột.
Nhưng bọn họ cũng không có niềm vui mừng sung sướng khi sắp đến nơi mà ngược lại là sự căng thẳng vô cùng. Đại khái vào bốn ngày trước, thám báo kỵ binh của bọn họ phát hiện mấy chục nghìn kỵ binh của Xử La bộ. Đội kỵ binh đi theo họ hơn mười dặm, theo dõi họ hệt như bầy sói nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ còn chờ đợi cơ hội xuống tay.
Cách biên giới Tùy càng gần, bọn họcàng thêm lo lắng. Bọn họ sinh ra ở thảo nguyên, nên có thể hiểu tập tính của sói. Sói sẽ luôn đợi thời khắc sau cùng để phát động tấn công.
Lúc này, A Lạp Đồ cưỡi ngựa chạy như bay tới, anh ta có chút căng thẳng, nói:
- Khả Đôn, có tin tình báo không hay. .
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Giọng nói củaA Nỗ Lệ run run.
- Chúng ta phát hiện Xử La bộ bắt đầu hành động. Bọn chúng chia thành hai đường, một đường theo chúng ta, một đường chạy lên phía trước.
- Bọn chúng muốn vây chúng ta sao?
A Tư Đóa phản ứng. Đánh gọng kìm trước sau chính là một phương thức hạ thủ cuối cùng của bầy sói với con mồi.
A Lạp Đồ yên lặng gật đầu. Chỉ sợ là như vậy. Một trận ác chiến là không thể tránh khỏi.
- Mau nhìn kìa, có kỵ binh tới!
Bỗng nhiên có người chỉ về phía trước hô to lên. Mọi người đều nhìn về hướng mam thì thấy một dải màu đen cách đó khoảng mười dặm, là một đội quân đang chạy đến.
- A Lạp Đồ tướng quân, đây là Xử La bộ sao?
- Không! Bọn họ không thể nào nhanh như vậy được.
Mắt A Lạp Đồ bắt đầu sáng lên:
- Đây có thể là quân Tùy tới tiếp ứng chúng ta.
Đội quân phía trước càng ngày càng tới gần. Mọi người lúc này mới nhìn rõ, quả nhiên có mấy chục nghìn quân Tùy tới. Cả đoàn người đều phát ra tiếng hoan hô.
Trong ánh mắt của A Tư Đóa cũng tràn ngập căng thẳng vàsự chờ mong. Nàng cũng đã thấy, ở trước đội ngũ kia, đại tướng quân Tùy mặc kim khôi thiết giáp kia chính là trượng phu đã xa cách hai năm của nàng.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, từ xa đã giơ hai cành tay ra, nở nụ cười tươi rói giống như mùa xuân làm tan băng tuyết.
Trong lòng A Tư Đóa mừng rỡ như điên. Nàng nhảy xuống ngựa, giống như chú thiên nga lao vào lòng người chồng, sà vào lòng Dương Nguyên Khánh. Hai ngươi ôm nhau thật chặt.
Trên thảo nguyên một lần nữa vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. ...
Cách đó mười dặm, kỵ binh của Xử La bộ đã dừng bước. Bọn họ nhận được tình báo, ở phía trước xuất hiện mấy chục nghìn kỵ binh Tùy.
Xử La Khả Hãn vẻ mặt nghiêm túc. Kỳ thực đối với việc chiếm đoạt Ô Đồ bộ, ông ta cũng cảm thấy do dự. Ông ta lo lắng như vậy sẽ khiến quân Tùy tức giận. Sở dĩ ông ta chậm chạp không dám phát động, cứ đợi mãi đến khi đi vào biên giới Tùy Đột là vì nếu như quân Tùy không xuất hiện thì chứng tỏ rằng quân Tùy không coi trọng nhóm Ô Đồ bộ đi về phía nam này. Khi đó thì ông ta có thể nuốt trọn bộ tộc này không chút do dự.
Nhưng bây giờ thìquân Tùy đã xuất hiện rồi. Hơn nữa lại là mấy chục nghìn kỵ binh do đích thân Dương Nguyên Khánh dẫn. Điều này khiến Xử La Khả Hãn bất đắc dĩ phải thu hồi móng vuốt.
Xem ra tàn quân của Ô Đồ là không ăn được rồi. Nhưng ông ta không cam lòng. Ông ta muốn quay đầu lại chiếm đoạt một con dê béo khác, chính là Ô Mộc Trát bộ, đã trở nên suy yếu.
Ông ta vung tay lên nói:
- Đi!
Mấy chục nghìn kỵ binh Đột Quyết quay đầu ngựa đi về phía bắc xa xôi. Chỉ trong chốc lát, thảo nguyên lại trở nên yên bình.
Trường An - cung Thái Cực - điện Võ Đức, một cuộc nghị chính quan trọng vừa kết thúc, hội nghị lần này đã chính thức đưa ra quyết định chiếm lấy Lạc Dương, đây là tình hình chung của thiên hạ không thể tránh khỏi.
Bên cạnh Phong Đức Di luôn miệng ca ngợi:
- Tần Vương điện hạ kiến thức uyên bác. Quả thực Lý Mật đã nhiều lần nói qua, Dương Nguyên Khánh là kẻ thù số một của y. Sở dĩ y dễ dàng tha thứ cho việc Đậu Kiến Đức giết hại Từ Nguyên Lãng, nguyên nhân lớn nhất là muốn phòng ngự Dương Nguyên Khánh ở phía nam, nếu như triều Đường bằng lòng cùng hắn kết thành đồng minh, cùng nhau đối phó với quân Tùy, y nhất định là cầu còn không được. Tần Vương điện hạ rất ít khi lên tiếng, Lý Mật lại đã nói hết rồi.
Lý Uyên sở dĩ đến tìm Phong Đức Di, chính là muốn thông qua y thăm dò Lý Mật, để xem xét làm thế nào liên minh với Lý Mật. Lý Uyên thoáng trầm tư, lại hỏi y:
- Trẫm muốn hỏi Phong Thị lang, nếu như quân Đường đánh Lạc Dương, Lý Mật sẽ có thái độ như thế nào?
- Bệ hạ, vấn đề này quả thực rất khó trả lời, theo thần biết, Lý Mật đối với việc Vương Thế Sung chiếm lĩnh thành Lạc Khẩu trước giờ vẫn canh cánh trong lòng, y muốn tiêu diệt Vương Thế Sung, đoạt lại Lạc Dương làm thủ phủ. Nhưng hiện tại y lại dời đô đến Trần Lưu, từ bỏ Huỳnh Dương, chứng minh y đã không muốn đánh Lạc Dương nữa, trừ khi ông trời ban cho cơ hội tốt. Hổ Lao quan bỗng nhiên bị y chiếm lấy, như vậy là y có cơ hội quay trở lại. Kỳ thực thái độ của Lý Mật trong việc đoạt lấy Lạc Dương tương đối mâu thuẫn, chủ yếu chịu sự ảnh hưởng của hai phái thế lực.
Lý Uyên cảm thấy rất hứng thú, vội vàng hỏi:
- Hai phái thế lực nào?
Phong Đức Di liền mỉm cười nói:
- Lý Mật e ngại hai phái thế lực, một phái do Đơn Hùng Tín và Phòng Huyền Tảo đứng đầu, cũng chính là phái Ngõa Cương trước đây, bọn họ không muốn đánh Lạc Dương, mà chủ trương dời đô đến huyện Trần Lưu. Trong khi đó phe phái khác do Vương Bá Đương và Bính Nguyên Chân đứng đầu, do Vương Bá Đương bị mất thành Lạc Khẩu, y cực lực chủ trương đánh Hổ Lao quan, đoạt lại thành Lạc Khẩu, bọn họ lại phản đối việc dời đô đến Trần Lưu.
Lý Thế Dân có ấn tượng rất tốt với Phong Đức Di, Phong Đức Di trong lòng luôn tìm cách bợ đỡ gã, khiến Lý Thế Dân cảm thấy Phong Đức Di có ý kết giao với mình. Hơn nữa, Phong Đức Di rất có địa vị, Lý Thế Dân cũng hiểu được y đối với bản thân mình rất quan trọng.
Lý Thế Dân ở một bên cười hỏi:
- Nếu nói như vậy, hẳn là phái Đơn Hùng Tín đã chiếm thế thượng phong!
- Đúng là như vậy, chủ yếu là Lý Mật cần loại trừ quân Ngõa Cương được Đơn Hùng Tín giúp đỡ, trừ khử quân Ngõa Cương là việc rất nguy hiểm, nếu Lý Mật không cẩn thận sẽ tạo thành sự phân chia trong quân, chính vì được Đơn Hùng Tín toàn lực hỗ trợ, Lý Mật mới vượt qua được sự khó khăn trong việc thay đổi đất nước. Cho nên đây là vấn đề lớn trong việc có hay không nên đánh Lạc Dương, Lý Mật cũng đã chấp nhận đề nghị của Đơn Hùng Tín, từ bỏ Huỳnh Dương, dời đô tới Trần Lưu.