Lư Tổ Thượng không biết là Sài Thiệu muốn xử phạt hay là tha cho mình nữa, trong lòng thấp thỏm không yên, cũng không dám đứng lên, đáp:
-Bẩm đại tướng, loại thuyền hàng tải trọng ngàn thạch này một lần có thể chờ khoảng năm mươi người, nhưng... nhưng sao?
Sài Thiệu quay đầu lại nhìn y, thấy y còn quỳ trên mặt đất, liền nói:
-Đứng lên đi, sai người mau chóng dọn sạch những xác thuyền kia đi, cứ đế như vậy thì sẽ ảnh hường đến lòng quân.
-Tuân lệnh! Ty chức lập tức phái người thu dọn.
Dừng một chút Lư Tổ Thượng lại nói:
-Những thuyền của quân Tùy mà ta cướp được chi là thuyền hàng, không thể dùng làm thuyền chiến, không đủ kiên cố, rất dễ bị đâm cháy.
-Việc này cũng khó tránh.
Sài Thiệu không nghĩ đến thuyền chiến y chi nghĩ dùng những thuyền hàng này để chờ binh, có thể kịp thời chiếm lĩnh bờ nam Trường Giang, năm mươi người một thuyền vậy một lần có thể chuyền năm ngàn người, thế này cũng đủ rồi, lúc này Lư Tổ Thượng do dự một lúc, lại nói;
-Còn có một việc, ty chức phải bấm báo với đại tướng quân.
-Còn có việc gì? Ngươi cứ việc nói, không cần úp úp mở mở.
Sài Thiệu cũng không thích Lư Tổ Thượng cho lắm. Theo như tính tình của y, nếu để mật thám của quân Tùy thiêu hủy cả đoàn thuyền chiến duy nhất của quân Đường, tội trạng lớn như vậy sớm đã bị chặt đầu rồi, chi là Sài Thiệu biết Lý Hiếu Cung rất thích tên Lư Tổ Thượng này nên y mới không tiện xử, chỉ có thể báo chuyện này cho Lý Hiếu Cung để y đến xử trí.
Lư Tổ Thượng cám thấy ngữ khí của Sài Thiệu có chút sốt ruột, liền nói:
-Khởi bấm đại tướng quân, huyện Công An đã bị chiếm rồi.
-Cái gì!
Tin này làm Sài Thiệu giật mình, y vội vàng hỏi;
-Dương Nguyên Khánh đã tới rồi sao?
Lư Tổ Thượng vội lắc đầu:
-Không phải quân Tùy Giang Hạ mà là đội quân của Vương Quân Khuếch từ Di Lăng, là Vương Quân Khuếch đích thân dẫn binh.
-Ngươi có chắc không? Ánh mắt Sài Thiệu nhìn chăm chú.
-Ty chức có thể khẳng định, hai hôm trước Vương Quân Khuếch phái sứ giả đến đàm phán với ty chức, muốn dùng một ngàn tù binh đồi lấy hai trăm nghìn gánh cỏ khô, ty chức không đồng ý, nói phải xin ý kiến của đại tướng quân!
-Đương nhiên là không thể đổi!
Sài Thiệu không chút do dự cự tuyệt, một ngàn quân không thì không là gì hết, nhưng hai trăm nghìn gánh cỏ khô lại có thể nuôi chiến mã của quân Tùy, việc này tuyệt đối không thế đồng ý. Lúc này trong lòng Sài Thiệu thiệu có chút hỗn loạn, nếu như đúng là Vương Quân Khuếch tự dẫn binh đến, vậy ít nhất là năm ngàn binh, năm ngàn kỵ binh bố trí ở bờ bên kia, đội quân bọn họ vốn rất khó đi về phía nam.
Trước khi Sài Thiệu xuôi xuống phía nam đã thương lương qua với Lý Hiếu Cung, quận Ba Lăng và quân Trường Sa đều có tiền và lương, có thê nghĩ cách chờ những tiền và lương này chuyển đến Tương Dương trước, dùng làm tiếp viện cho một trăm nghìn quân, chi cần tiếp viện đầy đủ, có thê đánh trụ lâu dài với quân Tùy, tranh thũ thòi gian cho Quan Trung.
Nhưng điều Sài Thiệu không ngờ tới là một trận lửa lớn đã thiêu hủy đội thuyền duy nhất mà quân Đường có, bờ bên kia còn xuất hiện kỵ binh quân Tùy, khiến y làm thế nào để vận chuyển tiền lương đến quận Ba Lăng và quận Trường Sa được, bây giờ tất cả kế hoạch đều bị xáo trộn, lòng y đang rối như tơ vò.
Sài Thiệu thở dài,
-về thành trước đi!
Y quay người lên ngựa, vừa muốn đi về thành Giang Lăng, thì cũng lúc này, binh lính phía sau vọng lại tiếng ồn ào, một tên thân binh chi mặt sông hô to:
-Đại tướng quân mau nhìn kìa, đội thuyền!
Sài Thiệu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đội thuyền vô cùng lớn xuất hiện trên sông. Mấy thuyền đi đầu đều có tài trọng hơn mười nghìn thạch, giống hệt như một ngọn nói nhò di động vậy, đang chạy nhanh về hướng thành Giang Lăng, liếc mắt nhìn về phía sau thì không thấy giói hạn, không rõ là có bao nhiêu thuyền? Trên thuyền lớn cầm đầu cắm một lá cờ chiến lớn đang tung bay một phía.
Sài Thiệu ngây ra, không chi có y mà tất cả binh lính quân Đường trên bờ đều ha hốc mồm kinh ngạc, một bên là xác những con thuyền bị thiêu rụi vô cùng thê thảm, một bên là đoàn thuyền của quân Tùy nguy nga hùng vĩ, làm mỗi người đều mất hết niềm tin.
Bờ bắc Trường Giang, hơn một ngàn binh lính quân Đường lặng lẽ nhìn đội thuyền trên mặt sông, không ai nói gì, yên tĩnh đến mức đáng sợ...
Trải qua gần năm ngày lặn lội đường xa, đội thuyền chờ đầy năm mươi nghìn quân Tùy cuối cùng cũng đã đến quận Giang Đô, gió sông lồng lộng, cờ lớn bay phấp phới, gió đông mạnh thối cánh buồm thành hình bán nguyệt, Dương Nguyên Khánh đứng trên mũi thuyền nhìn thủy trại quân Đường ở cách đó hơn vài dặm.
Hắn nhìn thấy hơn trăm thuyền vận chuyển lương thực của quân Tùy, xếp thành hàng ngay ngắn sát phía đông thủy trại, tổng cộng có ba hàng, kéo dài tới bảy tám dặm. Có điều, ánh mất Dương Nguyên Khánh nhanh chóng bị thu hút bời tình hình phía tây, lúc này chi nhìn thấy xác những con thuyền bị cháy đen, rất nhiều thuyền lớn chi còn sót lại bộ khung, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thảm thương.
Không chỉ Dương Nguyên Khánh nhìn thấy mà những vệ binh thân cận trên thuyền đều kêu lên kinh ngạc, Tạ Ánh Đăng từ từ bước lên nói nhỏ:
-Điện hạ, đây chắc hẳn là Vương tướng quân phái người tập kích thủy trại quân Đường.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng thấy rất đỗi ngạc nhiên, theo như tình hình trước mất thì chắc toàn bộ thuyền chiến lớn đều bị hủy rồi, Vương Quân Khuếch sao lại có thể quyết đoán như vậy. Theo như những gì hắn biết, trong tay Vương Quân Khuếch hình như không có nhiều thuyền chiến như vậy, sao hắn có thể làm nổi chứ?
-Việc này cụ thể ra sao không rõ ràng, cập bờ trước hỏi thăm tình hình rồi hãy nói.
-Điện hạ, có nên thừa cơ xông vào trại địch, phá hủy thuyền lương thực dừng ở ngoài không?
Dương Nguyên Khánh lấc đầu:
-Không cần nóng vội như vậy, các huynh đệ đi đường vất và, phải xuống thuyền nghi ngoi trước, đợi đến khi xem xét tình hình rồi hãy tính, bọn họ không chạy thoát đâu!
Dương Nguyên Khánh lập tức quay đầu ra lệnh:
-Truyền lệnh của ta, thuyền lớn cập bờ!
-Hạ buồm cập bờ!
Khuê Đa Trương Long lớn tiếng hô to, buồm hạ xuống, thuyền lớn bắt đầu quay đầu lại, đi nhanh về bờ nam, trên cột buồm thuyền viên căng cờ hiệu cập bờ về phía sau, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn bắt đầu giảm tốc độ.
Bên bờ nam quận Giang Lăng có vùng nước sâu dài khoảng mười mấy dặm, có thể có thừa chỗ cho thuyền biển lớn của Dương Nguyên Khánh cập bờ. Trên bờ Vương Quân Khuếch dẫn theo một đội quân tướng lĩnh lớn đã đợi ở đó từ rất lâu, đợi đoàn thuyền của Dương Nguyên Khánh cập bờ xong thì tất cả mọi người đều ra tiếp đón.
Con thuyền đáp lên boong thuyền dài. từng đội binh lính nhanh chóng đi xuống từ boong thuyền. Vương Quân Khuếch dẫn hơn mười tướng lĩnh nhanh chóng tiến lên phía trước rồi đồng loạt quỳ một gối:
-Tham kiến điện hạ!
Dương Nguyên Khánh cười nói với mọi người:
-Các vị tướng quân chiếm được quận Di Lăng lập được đại công, mỗi người đều có công lớn, sau khi chiến sự kết thúc ất sẽ có phong thường.
Mọi người mừng rỡ đồng thanh nói:
-Nguyện dốc hết sức mình vì điện hạ!
-Mọi người đứng dậy đi!
Mọi người đều đứng dậy, Vương Quân Khuếch tiến lên nói:
-Chúng thần vốn vẫn nghĩ điện hạ ngày mai mới đến, thật không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi.
Dương Nguyên Khánh cười ha ha:
-Trên đường đi tuy ngược dòng nhưng lại xuôi chiều gió, sức gió mạnh nên đầy thuyền chạy rất nhanh, vì vậy mới đến trước một ngày, sao, có tình hình gì quan trọng không?
-Hồi bẩm thiên hạ, ty chức đã giành được huyện Công An, huyện Chi Giang phía tây cũng đã đầu hàng.
-Ừ, tốt!
Dương Nguyên Khánh gật đầu tỏ ý khen ngợi, lại quay đầu chỉ về phía bờ bên kia:
-Vừa rồi khi ta tớ đây có trông thấy trong thủy trại quân Đường đều là xác thuyền chiến, tất cả hình như đều bị hủy rồi, đấy cũng là đại công các ngươi lập được sao?
Vương Quân Khuếch vốn không muốn nói, nhưng Dương Nguyên Khánh đã hỏi đến gã cũng không thê không nói, chi đành khom người nói:
-Đấy là một thiên tướng thủ hạ dưới trướng của cao chức làm, chính là thiên tướng Viên Tung lần trước áp giải thuyền chuyền lương thực. Thần vốn phái y đi làm sứ già, nhưng y lại tự tiện quyết định, một thân một mình trốn trong thủy trại quân Đường, đốt thuyền chiến của quân Đường.
Dương Nguyên Khánh nghe thấy trong giọng nói của Vương Quân Khuếch có chút không hài lòng, liền nhìn mấy viên tướng sau lưng hỏi:
-Người đó đâu? Bảo y đến gập ta.
Vương Quân Khuếch bất đắc dĩ đành quay đầu nói vói thân binh:
-Đưa y đến gặp sở Vương điện hạ.
Điều này làm trong lòng Dương Nguyên Khánh không khỏi ngẩn ra. Một lúc sau, mấy tên lính mang theo một người tiến lên, người này đang nằm trên cáng cứu thương, hấp hối, vừa nhìn là biết bị đánh trọng thương. Y chính là Viên Tung, sau khi trốn về doanh trại mặc dù không bị tấn công nhung ngược lại bị Vương Quân Khuếch mắng một trận, đánh hai trăm đòn, gần như là đánh gần chết.
Đại tướng thủy quân Lai Hoằng đứng phía sau Dương Nguỵên Khánh bước nhanh lên kiêm tra. Viên Tung luôn đi theo Lại Hộ Nhi, có thê nói đây là thân binh tâm phúc của Lại Hộ Nhi, tự nhiên cũng chính là người của Lai Hoằng, Lai Hoằng nhìn thấy y bị đánh chết, trong lòng không khôi giận giữ, quay đầu nhìn Vương Quân Khuếch với ánh mắt phẫn nộ.
Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, lạnh lùng nói:
-Việc này là sao?
Vương Quân Khuếch cắn răng nói:
-Khỏi bầm điện hạ, quân lệnh như sơn, thần chỉ lệnh cho y đi sứ tới doanh trại Đường nhưng y lại tự tiện hành động, đốt thuyền chiến quân Đường. Việc lớn như vậy mà không được thần cho phép, vì vậy ty chức trừng phạt y, đế làm gương cho toàn quân.
Dương Nguyên Khánh hồi lâu không nói gì, phải nói là hành động của Vương Quân Khuếch cũng không thể trách được, chưa có quân lệnh tự tiện hành động, quả thực là phải phạt nặng, nhưng lập công lớn cũng không thưởng, đây chính là tính cách làm người lạnh lùng vô tình của Vương Quân Khuếch. Dương Nguyên Khánh cũng biết quan hệ của Vương Quân Khuếch trong quân đội cũng không tốt, đối xử với người quá tàn nhẫn, không có lòng bao dung con người.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Tự ý trái lệnh mà hành động nên phạt, nhưng lập công cũng nên thưởng, vậy khanh đã ban thưởng cho y chưa?
Viên Tung nói nhỏ:
- Điện hạ, cao chức có tội không dám nhận thưởng.
Vương Quân Khuếch khom người nói:
- Hồi bẩm điện hạ, y theo quân quy nên chém, thần chính vì nghĩ đến y có lập công nên mới tha mạng cho y, đây là lấy công chuộc tội.
- Được rồi, việc này khanh làm tốt lắm, trẫm sẽ không trách khanh.
- Đa tạ điện hạ đã xem xét!
Vương Quân Khuếch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gã ta nghiêm khắc xử phạt Viên Tung khiến rất nhiều tướng lĩnh trong quân đội không hài lòng, điều này cũng làm cho gã vô cùng bị động. Nếu Dương Nguyên Khánh không ủng hộ gã thì gã sẽ rất khó thống lĩnh quân đội.
Dương Nguyên Khánh quả là không lời nào để nói, quân quy vô tình, một là một hai là hai, việc xử phạt của Vương Quân Khuếch thật ra không có vấn đề gì hết, mặc dù có chút tàn nhẫn vô tình chỉ có thể nói là quá nghiêm khắc, chứ không thể nói là gã ta đã làm sai gì được, quan trọng hơn là, hiện tại đại chiến đến gần, gã không thể vì một thiên tướng mà làm bận lòng đại tướng.
Dương Nguyên Khánh lại nhanh chóng liếc qua nhìn Lai Hoằng, Lai Hoằng vội sai người khiêng Viên Tung lên thuyền trị thương, Viên Tung cảm kích trong lòng nói nhỏ:
- Đa tạ đại tướng quân.
Lai Hoằng vỗ vai y, thầm than một tiếng.
Dương Nguyên Khánh vừa cười vừa nói:
- Đến doanh trại thôi! Nói ta tìm hiểu một chút tình hình Di Lăng.
Vương Quân Khuếch vội vã chắp tay:
- Điện hạ, mời!
Trong sự vậy quanh của các tướng tĩnh Dương Nguyên Khánh, đi tới lều lớn chủ soái.
Bên trong đại trướng chủ soái, những thân binh của Dương Nguyên Khánh đang bận rộn sếp bàn cát, một lát sau tám khối sa bàn xếp thành một cái đài rất lớn dài rộng khoảng ba trượng. Đây bao gồm cả bản đồ sa bàn của cả Kinh Tương.
Dương Nguyên Khánh cầm lá cờ nhỏ màu lam lên lần lượt cắm ở bốn quận Giang Lăng, Hà Dương, An Lục, Tương Dương. Đây là những nơi hiện có quân Đường đóng quân.
Dương Nguyên Khánh lại lấy cờ đỏ cắm ở bốn quận Giang Hạ, Giang Phòng, Nam Dương và Di Lăng, thế sự rất rõ ràng hiện hai bên đang cùng đóng ở một chỗ là quận Giang Lăng.
Vương Quân Khuếch không khỏi thở dài nói:
- Điện hạ, sa bàn này đúng là thứ đánh trận tốt, vừa nhìn đã thấy, dùng nó để bố trí sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lúc này Tạ Ánh Đăng và Lại Hoằng cũng tiến lên, Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhặt que gỗ lên nói với mọi người:
- Phải đánh quận Giang Lăng trước vì thứ nhất nó cắt đứt mối liên hệ giữa quận Di Lăng và quân Giang Hạ, làm cho hai vùng chiến lược của chúng ta không thể thống nhất được, tiếp đến là nơi này có đội thuyền chiến thủy quân duy nhất của quân Đường. Trận chiến này lấy thủy chiến làm đầu, phá hủy tất cả thuyền chiến của quân Đường để bọn họ không thể có khả năng vận chuyển binh lính thủy quân. Như vậy trên cơ bản phía nam Trường Giang đã là của chúng ta, sau đó giành lấy quận Giang Lăng và quận Hà Dương, chúng ta sẽ có thể tạo nên cục diện đấu tranh đánh Kinh Tương từ hai phía nam bắc. .
Vương Quân Khuếch trầm ngâm một lúc hỏi:
- Thần muốn hỏi điện hạ, nếu quân Đường thấy không địch lại được lui về Hán Trung, bọn họ nhất định sẽ xuôi nam về Ba Thục từ Hán Trung, lúc đó, quân đội Di Lăng của chúng ta có phải là sẽ lập tức chặn đường giết tới Ba Thục không.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Trên kế hoạch thì đúng là như vậy, nhưng binhh lực Di Lăng quá ít, giết đến Ba Thục khó có thể chiếm được quận huyện. Một khi chiến dịch Kinh Tương kết thúc, ta sẽ tăng quân cho quận Di Lăng, lên đến năm mươi nghìn quân, vì vậy lúc này Di Lăng tạm thời án binh bất động.
- Nhưng thưa điện hạ, cao chức nghe nói Ba Thục trống rỗng không có người, bọn họ đang gấp rút chiêu mộ binh lính, đây chính là một cơ hội!
Vương Quân Khuếch vội nói.
Dương Nguyên Khánh vẫn lắc đầu:
- Lực lượng của chúng ta hiện giờ vẫn không làm được hai chiến tuyến. Trên thực tế, lực lượng của chúng ta không mạnh bằng quân Đường, sơ suất một chút là sẽ mất Kinh Tương, tạo nên toàn cục bị động, vì thế hi vọng các khanh có thể hiểu điều này.
Vương Quân Khuếch không lên tiếng nữa, cho dù gã cảm thấy tiến công Ba Thục lúc này là cơ hội ngàn năm có một, nhưng Dương Nguyên Khánh đã không đồng ý gã cũng đành phải phục tùng.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn gã, cảm thấy gã không phục, liền ân cần nói:
- Một trăm năm mươi nghìn quân của chúng ta hiện có một trăm nghìn quân trước vốn là quân của Đỗ Phúc Uy và quân Tiêu Tiển. Nếu đem so sánh với quân Đường thì sức chiến đấu của ta không bằng quân Đường, ưu thế duy nhất của chúng ta là thuyền chiến và hai mươi nghìn kỵ binh, nhưng lần này quân Đường khí thế hừng hực, Lý Hiếu Cung cũng không chịu sự khống chế triều đình nữa, y cũng là một tướng thiện chiến, soái lĩnh nghiêm khắc, đặc biệt là y có hai mươi nghìn quân nỏ được huấn luyện rất tốt. Sức chiến đấu của quân đội hai bên có thể nói là ngang tài ngang sức, nên trong lúc cấp bách này nếu ta đưa quân đi Ba Thục gấp, sẽ ảnh hưởng tới chiến sự Kinh Châu, sai một ly đi một dặm, Vương tướng quân chúng ta không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Vương Quân Khuếch xấu hổ, cúi người thi lễ:
- Cao chức biết sai rồi.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Hiểu là tốt rồi, bây giờ khanh hãy kể cho bọn ta nghe một cách tường tận quá trình đánh chiến Di Lăng từ đầu tới cuối.
Trong thuyền lớn, thiên tướng Viên Tung nằm trong khoang thuyền, đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, một gã quân y đang dùng rượu mạnh lau sạch miệng vết thương cho y, rồi bôi thuốc lên băng bó, bên cạnh có hai nữ hộ binh đang giúp chăm sóc.
Lúc này bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân, Dương Nguyên Khánh cùng Lại Hoằng bước vào, quân y vội vàng thi lễ rồi đứng sang một bên.
- Tình trạng của y thế nào?
Dương Nguyên Khánh ân cần hỏi han.
- Hồi bẩm điện hạ, đều là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, có thể thấy lúc đánh quân sĩ đã nương tay.
Dương Nguyên Khánh bước lên, đắp chăn bông cho, điều này khiến Viên Tung sợ tới mức vội vàng đứng dậy, Dương Nguyên Khánh cười ấn vai y xuống:
- Đang bị thương, thì không cần đứng dậy.
Viên Tung không ngờ Sở Vương điện hạ sẽ đích thân đến thăm mình, cảm kích đến rơi nước mắt, mắt hơi đỏ, ngẹn ngào nói:
- Đa tạ ... Điện hạ.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, khanh một mình thâm nhập vào doanh trại Đường, đốt thuyền chiến triều Đường, lập được đại công, mặc dù bị đánh, nhưng công là công, tội là tội, tội đã xử, nhưng công lại chưa thưởng, trẫm muốn lần nữa ban thưởng cho khanh.
Bắt đầu từ chiều ngày hôm đó thủy trại quân Đường trở nên bận rộn hẳn lên, vài ngàn binh lính được phái xuống nước dọn dẹp xác của những chiếc thuyền chiến lớn đã bị thiêu rụi, và cũng chuyển hết số vật tư trên thuyền vận chuyển lương thực ra, chuyển mãi đến sáng ngày thứ hai, quân Đường cuối cùng cũng phát hiện gần ngìn bao dầu hảo trong khoang bé của hai con thuyền.
Dù Sài Thiệu là người độ lượng khôn khéo nhưng cuối cùng y vẫn không thể nhịn nổi, y lệnh cho người đi tìm Lư Tổ Thượng và hơn mười viên quan quân cao cấp trấn thủ Giang Lang đến, chỉ vào một đống túi da dầu hỏa giận giữ mắng nói:
- Các ngươi nói không dám tùy tiện xử lý vật tư trong thuyền, điều này ta có thể hiểu được, còn những túi dầu hỏa trong thuyền các ngươi giải thích ra sao? Thiêu rụi hơn ba trăm thuyền chiến, bài học này còn chưa đủ thấm thía sao?
Mười mấy tên tướng lĩnh đều cúi đầu, chẳng ai dám hé răng nửa lời, Lư Tổ Thượng bước lên một bước trầm giọng nói:
- Đại tướng quân, trước kia quả thực là chúng tôi có lục soát thuyền, ngoài lương thực với cỏ khô thì không hề phát hiện ra vật phẩm khác. Bởi vì nghĩ tới việc có thể sẽ trao đổi tù binh với quân Tùy, vì vậy mới không dỡ vật tư trên thuyền xuống, thật không ngờ trong này còn giấu dầu hỏa. Hơn nữa sau trận lửa lớn thiêu thuyền, lửa vẫn không tắt, chúng tôi vốn muốn đợi tới sau khi lửa tắt mới chuyển vật tư vào thành, vừa may lúc này đại tướng quân đến.
- Ý ngươi là ta đến không đúng lúc, làm trễ nãi việc các ngươi vận chuyển vật tư, là ý này phải không?
Sài Thiệu lạnh lùng nói.
Lư Tổ Thượng cúi đầu:
- Ty chức không dám, đây là trách nhiệm của ty chức.
- Hừ! Lại là trách nhiệm của ngươi, Lư tướng quân trách nhiệm ngươi gánh vác có nhiều quá chăng, trong khi ta lại không dám xử phạt ngươi, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Lư Tổ Thượng trong lòng buồn bã, chỉ đành ngậm ngùi thởi dài:
- Ty chức khẩn cầu đại tướng bãi miễn chức tướng quân Giang Lăng của ty chức.
Sắc mặt Sài Thiệu tối sầm, nói qua kẽ răng:
- Rất xin lỗi, ta chức quan nhỏ, để tướng quân Giang Lăng chê cười.
Nói xong y xoay người hầm hầm rời đi, Lư Tổ Thượng nhìn theo bóng y rời xa mà không hiểu y có ý gì, một tên tướng lĩnh bên cạnh nhắc nhở:
- Tướng quân, ngoài Kinh Vương không ai có quyền bãi bỏ chức tướng quân Giang Lăng của ngài, ngài nói câu bãi chức hơi có chút châm chọc y, ngài đắc tội rồi.
Lư Tổ Thượng ngẩn cả người, chỉ đơn giản như vậy đã đắc tội với người sao? Y đột nhiên cảm thấy trong lòng một cảm giác khốn khổ, thật khó sống với những quan lớn này, động chút là đắc tội. Hơn nữa, còn là cố tình đắc tội với Sài Thiệu, vị phò mã gia có quyền thế lớn nhất hiện giờ, nghĩ vậy y không khỏi thở dài một tiếng...