Mã quản sự cười lạnh một tiếng nói:
- Là ta nhớ nhầm hay là Dương tướng quân dễ quên. Ta muốn nhắc nhở ngài một chút. Đêm nay mới là phiên trực của tướng quân, giờ còn sớm lắm!
Sắc mặt của Dương Vinh đại biến. Ngay cả thời gian trực của mình bọn chúng đều điều tra ra được. Chẳng lẽ bọn chúng muốn bức tử mình sao? Trong lòng y đột nhiên tức giận.
- Mã quả sự, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Mã quản sự không chút hoang mang nói:
- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Ngài thiếu chúng ta tiền đánh bạc nhiều như vậy, cũng nên có vài lời hứa hẹn chứ! Dương tướng quân, chúng ta cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi!
- Hiện tại ta không còn một đồng nào, ngươi bảo ta trả kiểu gì? Cho dù là ngươi bức tử ta, ta cũng không có cách nào.
- Không có tiền?
Mã quản sự cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy số tiền trả cho lầu Bạch Ngọc kia lấy từ đâu ra? Còn có Bách Hồng Viện, lầu Như Ý, bạc trả nợ ở đâu mà đến? Vậy mà Dương gia lại nói mình không có tiền. Ta thực sự không hiểu. Chẳng lẽ Dương gia không coi trọng mặt mũi của sòng bạc Tụ Tài sao? Hay là Dương gia cảm thấy hậu trường của sòng bạc Tụ Tài quá yếu, muốn trực tiếp quịt nợ. Nếu là vậy, chúng ta sẽ tới tìm Thái Tử phân rõ trắng đen.
Mã quản sự uy hiếp trắng trợn khiến Dương Vanh khó thở. Y nhớ tới hậu trường của sòng bạc, đó là thế lực mà ngay cả Thái Tử cũng không dám đắc tội chứ đừng nói tới một tiểu nhân vật như mình. Nếu chuyện này mà truyền tới tai của Thái Tử, vậy thì mình khó có thể ở lại Đông cung làm việc.
- Thực sự bây giờ ta không thể xoay sở ra tiền để trả. Không bằng Mã quản sự cho ta thư thả ba ngày được không?
- Hừ! Chúng ta đã cho ngươi ba tháng, lẽ ra có thêm ba ngày cũng không sao. Bất quá, ta nhắc nhở ngươi, hôm nay là ngày mùng một Tết, cũng là ngày kết toán. Nếu hôm nay mà ngươi không trả, lợi tức sẽ tăng ấp đôi. Ngươi có biết lúc đó sẽ là bao nhiêu không?
Khuôn mặt của Dương Vanh trở nên trắng bệch. Y chậm rãi cúi đầu, vô lực nói:
- Ta biết!
- Ngươi biết là tốt rồi, tự giải quyết cho tốt đi!
Mã quản sự khoát tay ra hiệu:
- Đi
Mười mấy người hắc y thúc ngựa liền đi. Một lát sau đã không còn bóng dáng.
Dương Vanh chờ bọn chúng đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghĩ tới món nợ kia, y cảm giác như muốn chết đi cho hết chuyện.
Làm sao bây giờ? Dương Vanh cắn môi một cái, quay đầu ngựa chạy về phường Sùng Nhân...
Không khí năm mới ở Trình phủ cũng khá giản dị. Bất quá đối với một gia đình giàu có mà nói, năm mới giản dị cũng phải cho ra dáng. Chẳng hạn như giăng đèn kết hoa, treo cờ dán chữ, lau dọn nhà cửa, ban thưởng người dưới. Trịnh gia cũng không muốn khác người, việc nên làm thì vẫn làm.
Tuy có chút thiếu hụt, nhưng chủ yếu vẫn là tạo chút không khí vui mừng năm mới. Tuy nhiên điều này không thể trách Trịnh gia. Cả Đại Đường đều bị bao phủ bởi không khí u ám thì thử hỏi người dân sao có thể vui mừng được.
Trịnh phu nhân dậy từ rất sớm, chải đầu trang điểm cẩn thận, ăn mặc chỉnh tề. Hôm nay là mùng một tết, bà đang chờ hai đứa con trai của mình tới chúc mừng. Đứa con cả nghỉ ngơi ở nhà. Đứa con thứ thì buổi tối mới phải đi trực, ban ngày hẳn là có thời gian. Trịnh phu nhân đã đợi mấy tháng rồi, chỉ trông ngóng ngày này để có thể đoàn viên với con cái.
Trong Trịnh phủ rất yên tĩnh. Mọi người trong Trịnh gia đều tụ tập ở từ đường, chuẩn bị tế tổ đầu tháng. Lúc này, ngoài cửa viện truyền tới tiếng bước chân. Trịnh phu nhân run rẩy một cái, vội vàng ra lệnh cho thị nữ:
- Mau đi xem có phải là trưởng công tử tới hay không?
Thị nữ đi ra ngoài. Một lát sau dẫn theo một người gia nhân khác vào trong viện. Đây là quản gia trong phủ của Dương Tuấn. Ông ta khom người thi lễ nói:
- Lão gia bảo ta tới là để bẩm báo cho phu nhân một tiếng. Hôm nay là mùng một tết, theo phong tục, phu nhân phải về nhà mẹ đẻ. Lão gia cũng phải đi theo. Cho nên hôm nay không tới được, mong lão phu nhân thông cảm.
Trong lòng của Trịnh phu nhân trở nên lạnh lẽo, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng. Sau một lúc lâu, bà mới hỏi:
- Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai có thể tới hay không?
- Lão gia muốn đi ba ngày, mùng bốn mới trở về nói sau.
Trịnh phu nhân im lặng không nói gì, một lúc lâu mới thở dài nói:
- A Châu, thưởng cho Hà quản gia hai xâu tiền, cảm tạ đã đến truyền tin.
- Đa tạ lão phu nhân. Tiểu nhân xin cáo từ.
Quản gia đi rồi, Trịnh phu nhân yên lặng ngồi đó. Ánh mắt dần dần đỏ lên. Đây là đứa con cả không quan tâm mình. Chẳng lẽ mình cứ cô đơn vượt qua nốt quãng đời còn lại sao?
Lúc này lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Thị nữ hô lên một tiếng nói:
- Nhị công tử đã tới.
Trịnh phu nhân lập tức mừng rỡ, vội vàng lau hết nước mắt, đi ra đón. Vừa ra khỏi cửa đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Dương Vanh quỳ ở trong sân, đang lau nước mắt nói:
- Nương, nương cứu con một mạng với!
- Đã... Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Trịnh phu nhân mơ hồ có một cảm giác không ổn.
Dương Vanh khóc nói:
- Con ở bên ngoài thiếu một khoản nợ, đã không còn khả năng chi trả. Khẩn cầu mẫu thân cứu con!
Trịnh phu nhân chỉ cảm thấy một trận nhức đầu hoa mắt xông tới, gần như gã sấp xuông. Thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng kêu lên:
- Phu nhân! Phu nhân!
Trái tim của Trịnh phu nhân như bị đao cắt. Mới đầu năm mới, không ngờ đứa con lại tới chỗ mình đòi tiền. Mình đã làm chuyện gì mà lại sinh ra một đứa con nghiệp chướng như vậy. Sau một lúc lâu, bà kìm nén nỗi đau trong lòng, chậm rãi nói:
- Ngươi không biết hôm nay là mùng một tết hay sao?
- Con biết, nhưng đã không còn cách nào khác. Ngoại trử mẫu thân ra, ai có thể cứu con?
- Câm mồm!
Trịnh phu nhân rốt cuộc không kìm nổi đau đớn trong lòng, giận dữ mắng mỏ y:
- Ta hận chính mình đã quá mềm lòng. Lần nào ngươi cũng nói mình sẽ hối cải. Nhưng ngươi đã từng hối cải qua chưa? Ngươi nghĩ lại xem, đây là lần thứ mấy ngươi nói như vậy rồi? Đòi tiền ta còn chưa đủ, còn trộm, còn đoạt. Đem tất cả những thứ đáng giá của nhà này đều mang đi hết. Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Dương Vanh chỉ biết dập đầu, khóc không ra tiếng:
- Con biết mình vô năng, lại không có hậu trường, trúng gian kế của người khác lại không có lực phản khảng. Nếu con không thể trả hết nợ, thì chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Dù sao vẫn là con của mình, Trình phu nhẫn lại mềm lòng. Bà thở dài một tiếng, quay đầu ra lệnh cho thị nữ:
- Cầm hộp gỗ đàn hương của ta tới đây.
Năm đó Trịnh phu nhân có không ít tiền. Nhưng sau khi bà rời khỏi Dương gia, đều trả lại cho trượng phu, chỉ mang theo một ít tiền tiết kiệm, cùng một vài đồ châu báu. Tuy nhiên mấy năm qua bị đứa con thứ bóc lột, còn thừa lại không còn nhiều.
Một lát sau, thị nữ cầm hộp gỗ đi ra. Trịnh phu nhân tiếp lấy hộp gỗ, mở ra nhìn nói:
- Trong này còn có mấy đồ trang sức. Ta cũng chỉ còn mấy thứ này. Đều là của hồi môn năm đó của ta. Giá trị đại khái là năm sáu ngàn quan. Ngươi cầm lấy trả nợ đi. Hy vọng từ nay ngươi có thể sửa chữa, một lần nữa làm người.
Dương Vanh nghe thấy chỉ có hơn năm ngàn quan, trong lòng cực kỳ thất vọng. Số tiền này còn không trả đủ một thành (1/10) khoản nợ của y. Y lại khóc lớn nói:
- Nương, số tiền này không đủ! Ngay cả một thành còn không đủ. Con chỉ còn con đường chết mà thôi.
Trịnh phu nhân nghe thấy còn chưa đủ một thành của khoản nợ, hai mắt tối sầm, liền ngất đi.
- Phu nhân! Phu nhân!
Thị nữ liều mạng lay động Trịnh phu nhân.
Dương Vanh tiến tới tum lấy hộp gỗ trong tay mẫu thân rồi vội vàng chạy đi. Mặc kệ nhiều hay ít, có còn vẫn hơn không, lần sau lại đến đòi...
Khi Trịnh phu nhân chậm rãi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường. Thầy thuốc có tới qua, nói rằng không có vấn đề gì, chỉ là tức giận công tâm mà thôi.
Trịnh phu nhân lại phát hiện gia chủ Trịnh Thiện Quả cũng ngồi ở bên cạnh bà. Vì quá đau khổ, bà chỉ phải nghiêng đầu sang chỗ khác, không ngừng rơi nước mắt.
Trịnh Thiện Quả thở dài nói:
- Đại tỷ, tỷ cũng đừng trách Vanh nhi. Hiện tại y đã sứt đầu mẻ trán. Không phải vì bất đắc dĩ, y cũng không tới nơi này đòi tiền.
Từ lần trước Trịnh Thiện Quả biết Dương Vanh không ngừng tới chỗ mẫu thân đòi tiền, trong lòng ông ta liền có biện pháp. Ông ta nghĩ có lẽ có thể lợi dụng Dương Vanh để đạt tới mục đích của mình. Mục đích của Trịnh Thiện Quả chính là bảo Trịnh phu nhân tới Thái Nguyên, tìm một đường lui cho Trịnh gia. Mấy ngày nay ông ta đã sai người hỏi thăm, rốt cuộc hỏi ra ngọn nguồn việc thiếu nợ của Dương Vanh.
Quả nhiên, lời khuyên của Trịnh Thiện Quả khiến Trịnh phu nhân ngừng khóc. Bà lau nước mắt hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến Vanh nhi phải bất đắc dĩ?
Trịnh Thiện Quả cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thực khoản nợ mà Vanh nhi nợ cũng không nhiều. Chỉ có mười nghìn quán mà thôi. Nhưng khoản nợ đó bị kéo dài một năm, đã tăng lãi lên tới năm mươi nghìn quán. Hôm nay nếu còn không trả, số tiền đó sẽ lên tới một trăm nghìn quán. Hơn nữa, hậu trường của sòng bạc này rất lớn, không thể trêu vào.
Trịnh phu nhân cắn răng một cái hỏi:
- Rốt cuộc là sòng bạc của ai mở, là Hoàng đế sao mà lại bức người tới trình độ này?
- Cũng không khác gì nhiều. Đó là sòng bạc của Độc Cô gia. Mấu chốt là Thái Tử nghe được vài chuyện. Ngài ấy có hỏi qua ta, có phải Dương Vanh nợ bên ngoài rất nhiều tiền hay không? Ta đã nói lấp liếm cho qua chuyện.