Bên cạnh Tây môn của Giang Đô có một tửu quán, tên là "Hoài dương cư", chủ quán có đầu óc kinh doanh vô cùng. Một tháng trước y đã đổi tên quán thành "Trường an tư" lập tức làm ăn thịnh vượng, ngày ngày những binh lính Kiêu quả tới đây ăn uống không dứt.
Giữa buổi trưa có mười mấy tên quan quân cấp trung ngồi trong một gian phòng tầng hai của Trường an tư. Mười mấy tên quan quân này đều là con cháu quan lũng, người cầm đầu tên là Đậu Hiền, là cháu của Đậu Uy, đảm nhiệm chức Hổ bí lang, mười mấy tên quan quân còn lại một nửa là thuộc hạ của y.
Ngồi bên cạnh còn có một gã quan văn, chính là Vũ Văn Trí Cập. Vũ Văn Trí Cập cũng xuất thân từ thị vệ quan trong cung, có quan hệ rất tốt với Đậu Hiền, hôm nay là bị Đậu Hiền kéo tới uống rượu.
Tâm trạng của mọi người đều không tốt, đều buồn bực lặng lẽ uống rượu. Vũ Văn Trí Cập thấy cảnh tượng lạnh lẽo bèn cười nói:
-Chiếu thư hôm nay mọi người đã thấy chưa? Mẹ nó chứ, thật thú vị.
Huân Thị Dương Sĩ Lãm là cháu họ ngoại của Vũ Văn Trí Cập luôn muốn nịnh bợ cậu mình liền tiếp lời cười nói:
-Đúng là thú vị, Thánh Thượng nói ra là trọng thưởng, tăng trợ cấp gấp đôi, tình người nhận được nhưng tiền lại bắt Phong Châu phải tự bỏ ra.
Vũ Văn Trí Cập đưa tay ra cốc một cái vào đầu y nói:
-Tiểu tử ngươi ngoài tiền ra còn biết đến cái gì nữa chứ?
Đậu Hiền bên cạnh nâng chén rượu lên cười nói:
-Điểm đáng nhìn của chiếu thư này không phải là tiền, mà là không ngờ lại không phong thưởng Nguyên Khánh. Đến đại tướng thủ hạ của hắn còn phong là huyện công và quận công, còn một chữ cũng không nhắc tới chủ soái Dương Nguyên Khánh. Đây chẳng phải là rất thú vị sao? Mọi người thử nói xem tại sao?
-Điều này còn phải hỏi sao? Đây là Thánh Thượng ghét bỏ Dương Nguyên Khánh, phong binh sĩ của ngươi, phong tướng lĩnh của ngươi nhưng một mực không phong ngươi, cho ngươi tức đến chết đi.
Đậu Hiền lắc đầu:
-Ta đoán là có thể hơi khó phong, Dương Nguyên Khánh đã là Sở quốc công rồi, thăng lên nữa không thăng được, lẽ nào phải phong hắn làm vương sao? Trí Cập, ngươi nói có đúng không?
-Ta thấy không phải là khó phong.
Vũ Văn Trí Cập ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
-Cho dù không phong tước thì phong hắn tán quan cũng được. Dương Nguyên Khánh hiện nay cũng chỉ là Tử Kim Quang Lộc Đại Phu, bên trên vẫn còn nhiều cấp bậc nữa, như Tả hữu Quang Lộc Đại Phu Quang Lộc Đại Phu, Khai phủ Nghi Đồng tam ti đều có thể phong hắn mà. Ta thấy rằng Thánh Thượng chính là bất mãn với sự độc lập của hắn, chắc chắn là do nguyên nhân này.
Mọi người mỗi người một câu tranh cãi cả lên, lúc nay bên ngoài cửa sổ có người hét to:
-Săn người bỏ trốn đã trở về!
Trong phòng tất cả mọi người yên tĩnh lại rồi nhao nhao thò đầu ra ngoài xem, chỉ nhìn thấy đồn vệ tướng quân Độc Cô Thịnh dẫn theo hàng trăm kỵ binh từ ngoài thành trở về. Mười mấy tên kỵ binh giơ cao gậy trúc, trên mỗi cây gậy còn xiên vào mấy cái đầu người, vẫn đang nhỏ máu tươi, bộ dạng hung dữ. Đây là đầu của những sĩ binh Kiêu Quả muốn trốn về Quan Trung, bị Độc Cô Thịnh đuổi bắt được.
Độc Cô Thịnh không phải người gia tộc Độc Cô, phụ thân của hắn mang họ Lý là gia tướng của Độc Cô Tín được ban thưởng đổi họ sang Độc Cô. Hắn phụng mệnh của Dương Quảng đuổi giết quân Kiêu Quả chạy trốn, rất hiệu quả.
Đậu Hiền nhìn thấy từng cái đầu người máu nhỏ xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp, y cũng định chạy trốn. Đậu gia đầu hàng Lý Uyên, tổ phụ Đậu Uy sai người đưa thư tới bảo y mau trở về. Đậu Hiền tuy không bị bắt vì chuyện của gia tộc nhưng y đã bị tước đoạt quân quyền, y biết việc này chỉ là do Dương Quảng sợ gây ra khủng hoảng nên mới không giết y, một khi sự tình được bùng phát ra thì Dương Quảng nhất định sẽ giết y.
Vũ Văn Trí Cập vỗ vai y thấp giọng hỏi:
-Kế hoạch phải thay đổi sao?
Đậu Hiền lắc lắc đầu,
-Không! Những người bị bắt chỉ là số ít, đa số đều chạy thoát, ta vẫn cứ phải đi, tối nay sẽ đi.
-Được, vậy ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió nhé.
Từ tửu quán đi ra, Vũ Văn Trí Cập vội vàng đi tới phủ Vũ Văn. Từ sau khi Vũ Văn Thuật chết ở Quan Trung, Dương Quảng thương cho công cũ của Vũ Văn Thuật nên một mực đặc xá cho những lỗi lầm đã qua của ông ta. Đối với con trai của Vũ Văn Thuật cũng thêm phần ưu ái, đặc biệt là đối với Vũ Văn Trí Cập, không những không trị tội y mở cửa thành Trường an còn cho y hồi phục lại chức quan, thừa kế tước vụ Hứa quốc công của phụ thân, tiếp tục đảm nhiệm đồn vệ tướng quân, trở thành một trong những thủ lĩnh quan trọng của cấm quân.
Mặc dù Vũ Văn Thuật đã chết nhưng Vũ Văn Hóa Cập vẫn không quên đại kế tạo phản của phụ thân. Hiện tại gia tộc nhà hắn ta đã tụ tập hết trong mấy đại trang điền ở quận Đan Dương, gia binh đã chiêu mộ tới ba mươi ngàn người rồi, do thúc phụ Vũ Văn Tín của hắn toàn quyền phụ trách.
Vũ Văn Hóa Cập đang chờ đợi thời cơ.
Trong phòng, Vũ Văn Hóa Cập và mưu sĩ của hắn Liễu Khánh đang thương lượng về thời cơ khởi binh. Liễu Khánh khoảng hơn bốn mươi tuổi, trước giờ vẫn phụ tá cho Vũ Văn Thuật, theo Vũ Văn Thuật đã hai mươi năm, rất được Vũ Văn Thuật tin cậy, sau khi Vũ Văn Thuật chết ông ta lại chuyển sang phụ tá cho Vũ Văn Hóa Cập.
Vũ Văn Hóa Cập trải qua việc bị bắt lần đó thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng thay đổi là tự biết được mình, hắn tự biết tài trí của mình vẫn chưa được nên rất coi trọng mưu sĩ Liễu Khánh, gần như nhất nhất đều nghe theo lời ông ta.
-Tiên sinh nói chuyện binh lính bỏ chạy lần này là cơ hội khởi binh sao, để ta từ bỏ việc khởi binh ở Đan Dương ta vẫn có chút không hiểu, xin tiên sinh hãy nói rõ hơn.
Liễu Khánh vuốt râu khẽ cười nói:
-Kỳ thực nói thẳng ra thì rất đơn giản, mới đầu có khoảng mấy trăm hoặc mấy ngàn binh lính bỏ trốn thì cũng ảnh hưởng không lớn tới đại cục. Nhưng nếu như xuất hiện bỏ trốn quy mô lớn, ví dụ như hàng vạn người, lúc đó sẽ xuất hiện một cục diện toàn bộ quân Giang Đô sắp sụp đổ. Lúc này Vũ Văn tương quân vung tay nhất hô, đồng ý dẫn mọi người tới Quan Trung, tôi nghĩ với thân phận của Vũ Văn tướng quân và lực kêu gọi của gia tộc Vũ Văn chắc chắn sẽ được hưởng ứng. Lúc đó nắm trong tay vạn quân tinh binh, hiệp thiên tử lệnh cho chư hầu, kêu gọi thiên hạ, ai dám không theo chứ. Việc này so với việc khởi binh ở Đan Dương còn cao hơn một bậc, danh thế càng lớn, Vũ Văn tướng quân thấy thế nào?
Vũ Văn Hóa Cập trầm ngâm không nói, khởi binh ở Đan Dương là kế hoạch phụ thân đề ra, đã chuẩn bị nhiều năm, hiện tại đã chuẩn bị tương đối, giờ bảo hắn phải từ bỏ điều này làm hắn hơi khó xử.
Liễu Khánh hiểu được tâm tư của hắn, bèn lùi một bước khuyên nhủ hắn:
-Thực ra ý của tôi cũng không phải là từ bỏ Đan Dương mà chỉ là hoãn lại việc khởi sự ở Đan Dương thôi, làm đầu này trước, nếu đầu này không thành công thì chuyển sang đầu Đan Dương cũng vẫn kịp.
Phương án này của Liễu Khánh thì Vũ Văn Hóa Cập có thể chấp nhận, để Đan Dương làm đường lui, hắn bèn gật đầu cười nói:
-Được, ta đồng ý với tiên sinh, vậy bây giờ ta nên làm thế nào?
-Rất đơn giản, ta có hai kế hoạch thực thi đồng thời, kế hoạch bên trái là tung tin đồn kích động binh lính bỏ trốn.
Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu lại hỏi:
-Vậy còn kế hoạch bên phải?
-Kế hoạch bên phải rất đơn giản, mua chuộc thái giám trong cung, nắm rõ động tĩnh của Dương Quảng bất cứ lúc nào.
Hai người đang nói thì có thân vệ ở cửa bẩm báo,
-Tam lão gia tới!
Vũ Văn Trí Cập không đợi Vũ Văn Trí Cập đồng ý liền đá cửa bước vào, đây là thói quen của hắn, không thích bẩm báo trước rồi mới vào, trước giờ vẫn bị phụ thân trách mắng nhưng hắn cũng không sửa được.
-Đại ca, nói cho huynh biết một chuyện.
Vũ Văn Trí Cập bị kích động vội vàng nói.
Vũ Văn Hóa Cập nhướn mày, hắn cũng không thích phong cách không coi người khác ra gì này của tam đệ mình, một người sắp bốn mươi tuổi rồi, vẫn còn nông nổi như vậy, hắn không nhịn được tức giận hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Vũ Văn Trí Cập quay sang Liễu Khánh gật gật đầu cười nói:
-Đậu Hiền tối nay dẫn ba trăm người bỏ trốn, trời tối sẽ đi.
-Hừ! hắn đương nhiên phải đi, Đậu gia đã đầu hàng Lý Uyên rồi, nếu hắn không đi chỉ có con đường chết.
Vũ Văn Hóa Cập không hứng thú lắm đối với tin tức này của đệ đệ, lúc này Liễu Khánh bên cạnh đảo mắt một cái, nảy ra một ý liền vội vàng nói với Vũ Văn Hóa Cập:
-Vũ Văn tướng quân lập tức đi tố giác chuyện Đậu Hiền bỏ trốn với Dương Quảng đi.
Vũ Văn Hóa Cập không hiểu,
-Không phải tiên sinh nói là phải đẩy cho quy mô bỏ trốn lớn lên sao? Sao lại ngược lại tố cáo Đậu Hiền chứ?
Liễu Khánh cười tít mắt nói:
-Dương Quảng giết Đậu Hiền, người khác sẽ không nghĩ là hắn vì bỏ trốn mà bị giết mà chỉ nghĩ là Dương Quảng muốn diệt sạch bọn quý tộc Quan Lũng đầu hàng Lý Uyên thôi. Như vậy sẽ càng nhiều người hoảng sợ bỏ trốn, hơn nữa lại đều là quý tộc Quan Lũng cầm quyền.
Vũ Văn huynh đệ nhìn nhau một cái, kế này quả nhiên độc ác.
Liễu Khánh lại nhắc nhở hắn nói:
-Việc tố giác này Vũ Văn tướng quân tuyệt đối không được ra mặt mà buộc phải nhờ người khác tố giác, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thiện cảm của quân Kiêu quả đối với tướng quân.
Hổ Bí lang tướng Đậu Hiền cuối cùng không trốn thoát được, hắn bị Thiên Ngưu Vệ Vũ Văn Tiêu tố giác. Thị vệ lục soát phòng hắn tìm thấy một lá thư của Đậu Uy viết cho hắn với bảng kế hoạch và danh sách những người định chạy trốn cùng hắn. Chứng cớ vô cùng xác thực, Dương Quảng phẫn nộ hạ lệnh chém đầu Đậu Hiền và ba trăm người cùng chuẩn bị bỏ trốn.