Thẩm gia chịu họa diệt môn luôn là chuyện khiến Dương Nguyên Khánh sầu não. Thẩm gia dù thế nào thì cũng là họ ngoại, những lại không thể bảo vệ họ, nói đến khiến hắn cảm thấy rất mất mặt. Chỉ có điều việc đã như vậy rồi thì đành xem xem, rồi phúng viếng những người đã chết, cũng coi như là báo đáp Thẩm nương và Xuất Trần.
Lúc này thì đoàn thuyền đã tiến vào bên trong thôn, chậm rãi dừng lại trước một bến sông nhỏ. Trên bến tàu, sớm đã bố trí rất nhiều quân kỵ binh Tùy. Cũng có hàng trăm thôn dân nghe tin mà tới, hướng về phía xa đó mà vây xem hoặc cũng có thể là do nguyên nhân phòng vệ quá nghiêm ngặt nên không xuất hiện quanh cảnh chào đón nhiệt tình.
Trên thực tế, tất cả mọi người trong thôn đều họ Thẩm, hơn nữa đều có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với Thẩm gia, chỉ là trên phòng tổ của nhà họ Thẩm xuất hiện một người học hành xuất chúng, làm quan trong kinh thành, lập nên gia nghiệp, rồi trải qua quá trình không ngừng phát triển hơn một trăm năm qua, dần dần hình thành nên quận vọng Ngô Hưng Họ Thẩm.
Dương Nguyên Khánh xuống thuyền, Thẩm Quang liền chạy tới trước vài bước nhanh chóng chạy tới tiếp đón, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến điện hạ!
Thẩm Quang đến đây được năm năm, giúp cho Thẩm gia giải quyết những khó khăn, chuẩn bị cho chuyến sắp tới của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Thẩm tướng quân, vất vả rồi, mời đứng lên!
Thẩm Quang đứng dậy, hạ giọng nói với Dương Nguyên Khánh:
- Khởi bẩm điện hạ, Thẩm gia hiện không còn một ai. Nữ nhân đa phần đều trở về nhà mẹ đẻ. Trong nhà Thẩm chỉ còn lại một vài người già, rất thê lương.
- Nguyên nhân bị diệt cả nhà điều tra như thế nào rồi?
Dương Nguyên Khánh không tỏ thái độ gì, hỏi.
- Đã điều tra qua rồi, nhưng mà... ở đây không tiện nói.
Thẩm Quanh nhìn bốn phía, có chút khó xử nói.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, bước nhanh vào bên trong nhà họ Thẩm.
Trước cửa lớn Thẩm gia, một vài người già nhìn thấy Dương Nguyên Khánh tới thì khóc quỳ lạy xuống đất. Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ bọn họ dậy, an ủi họ, lại hứa sẽ cho người sắp xếp công việc cho họ. Mấy người già nọ lúc này mới lau nước mắt, mời Dương Nguyên Khánh vào bên trong phủ.
Tòa nhà họ Thẩm thâm sâu mà cổ kính. Thời điểm này cách thảm án diệt môn đã được khoảng nửa năm. Trong phủ sớm đã thu dọn mọi thứ, cho nên không nhìn ra bất cứ vết tích thảm án nào cả.
Phủ Thẩm hiện nay do hai người con cháu người vợ bé chống đỡ coi giữ. Hai người này vì buôn bán bên ngoài nên đã tránh được một kiếp. Sau khi trở về, bọn họ trở thành trụ cột của nhà họ Thẩm. Thật ra thì cũng trở thành chủ nhân mới của Thẩm gia.
Trấn an những người còn sống, lại thắp hương cho linh vị những người đã chết hai nén hương. Chuyến đi tới Thẩm gia của Dương Nguyên Khánh tới đây thì cũng gọi là hoàn thành sứ mệnh.
Trong một gian phòng yên tĩnh, Dương Nguyên Khánh vừa uống trà, vừa lẳng lặng nghe báo cáo điều tra của Thẩm Quang.
- Mấy ngày hôm nay ty chức đã đi thăm dò mấy thôn dân lân cận, bao gồm cả những người may mắn sống sót trong đêm hôm đó. Từ miệng của bọn họ thì có thể xác nhận rằng, đích thực là do Lý Trư Nhi thủ lĩnh đám thổ phỉ làm. Ước chừng khoảng hơn bốn trăm người ngồi thuyền tới, chỉ có điều bên trong cũng có chút kỳ quái.
- Tiếp tục nói.
Dương Nguyên Khánh đặt chén trà xuống, hắn bắt đầu có chút hứng thú.
- Chủ yếu là hai chuyện kỳ quái này. Một là đám thổ phỉ này không đụng tới nữ nhân, không hề làm nhục gia quyến Thẩm gia mà những nhà giàu khác đều bị cướp sạch, không một ai may mắn sống sót, nữ nhân cũng đều bị làm nhục. Điều này có chút kỳ quái. Thứ nữa là thời gian bọn chúng lưu lại nơi đây không lâu. Tuy là có cướp đi không ít tài sản và vật phẩm nhưng nhà kho của Thẩm gia thì lại không hề bị đào bới. Bọn chúng rõ ràng là có thời gian để đào bới nhà kho nhưng lại vội vàng bỏ đi. Trong khi đó những nhà giàu khác thì lại bị đào bới tới ba thước, cho cảm giác của ty chức bọn họ cướp tiền chỉ là một cái cớ, giết người mới chính là mục đích. Đến cả trẻ nhỏ cũng không tha, điều này không hề xảy ra đối với những nhà giàu khác. Hơn nữa từ trước tới nay, Lý Trư Nhi chỉ cướp tiền chứ không giết người. Từ sau khi xảy ra án diệt môn Thẩm gia, mới liên tục xảy ra bảy án diệt môn, ty chức đoán là, những án diệt môn khác chỉ là cái cớ để che dấu chân tướng vụ án Thẩm gia.
Dương Nguyên Khánh gật đầu. Khi hắn nghe được tin này từ Thẩm nương, trực giác liền nói cho hắn biết có điều gì đó không hợp lý ở đây. Giết hại cả nhà chỉ khi có mối thù rất sâu đậm thì mới làm như vậy, thông thường cướp tiền thì nhiều lắm cũng chỉ giết một vài nhân vật chủ yếu. Cho nên việc Thẩm gia bị bọn thổ phỉ giết cả nhà, hơn nữa nữ nhân trong nhà lại không bị làm nhục ở đây nhất định là có điều bất thường.
- Lý Trư Nhi và Thẩm gia có thù oán gì không?
- Không có thù. Lý Trư Nhi trước đây đi cùng Thẩm Pháp Hưng đến nhà họ Thẩm hai lần, đều nhận được sự khoản đãi nhiệt tình của người nhà họ Thẩm, hẳn là không có tư thù gì mới đúng.
Lúc này thì Dương Nguyên Khánh cảm thấy cái chết của Lý Trư Nhi cũng không đơn giản chỉ là do việc chia chác lợi lộc không đều, thậm chí còn có thể là bị giết người diệt khẩu.
- Có tìm thấy tâm phúc của Lý Trư Nhi hay không?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
- Hổi bẩm điện hạ, thật ra có tìm được một người, chính là ở đôn Tưởng cách mặt nam ngoài ba mươi dặm, có một nam nhân tên là Tưởng Bát Lang. Y chính là thân binh của Thẩm Pháp Hưng. Ban đầu y nhất quyết không thừa nhận mình tham gia vào vụ án diệt môn của Thẩm gia, sau này khi tìm ra được đồ vật nhà họ Thẩm trong nhà của y, y mới thừa nhân mình đã tham gia vào việc này.
- Vậy y nói sao?
- Y nói khi mới bắt đầu khi có người anh em gợi ý đi cướp tiền nhà họ Thẩm, thì Lý Trư Nhi bác bỏ kiến nghị này. Chính là vì Thẩm gia và Trắc Phi có quan hệ với nhau, Lý Trư Nhi sợ rằng nhà Tùy sẽ không tha cho y, nhưng chính vào buổi chiều giết cả nhà Thẩm gia hôm đó, Lý Trư Nhi đột nhiên triệu tập mọi người lại, nói muốn ra tay với nhà họ Thẩm. Tên Tưởng Bát Lang này rất nghi ngờ, có phải là là có người đã bàn bạc cùng với Lý Trư Nhi.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, bất cứ một việc gì thì cũng có dấu tích để lại, chỉ cần chịu đi tìm hiểu khai quật nó, ít nhiều cũng có thu hoạch. Tên Thái Thú quận Ngô này xem ra không muốn liên lụy tới bản thân mới làm chuyện hồ đồ như thế.
- Là ai đã tiếp xúc với Lý Trư Nhi, Tưởng Bát Lang có biết không? Hoặc là nói y có thể đoán được manh mối gì không?
Thẩm Quang thở một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi:
- Ty chức cũng hỏi vặn lại y như vậy thậm chí còn dùng hình bức cung, nhưng y thật sự không biết. Hơn nữa, Lý Trư Nhi trước sau đều đi về một mình không có tùy tùng đi theo, thậm chí y đi đâu bàn chuyện làm ăn đều không biết. Lý Trư Nhi chết đi, việc này cũng chẳng có ai biết, kể cả cô con gái của y, cũng bị giết luôn. Có thể tìm được mấy tên tâm phúc đó thì cũng không có chút manh mối nào. Việc này nếu có người ủy thác, thì người ủy thác này phải làm rất bí mật, không có chút sơ hở nào. Tưởng Bát Lang nghi ngờ rằng có thể ngay cả Lý Trư Nhi cũng không biết người ủy thác y làm việc này là ai nữa?
Dương Nguyên Khánh gác tay đi lại vài bước. Dù hắn rất có hứng thú với vụ án này, nhưng điều mấu chốt là, hắn không còn thời gian lưu lại Giang Nam. Chiến dịch ở Kinh Tương bên kia đã rất cấp bách.
Hơn nữa hắn cũng không có tinh thần và nghị lực đi điều tra án diệt môn nhỏ nhặt này, ngay cả Thái Thú quận Ngô cũng không có thời gian suy xét chuyện này, huống hồ lại là Dương Nguyên Khánh.
Nghĩ thế, Dương Nguyên Khánh dặn dò nói:
- Ngươi ở đây thêm ba ngày nữa, nếu như nội trong ba ngày có thể điều tra ra thì tiếp tục điều tra, nếu không thì trực tiếp đi Giang Nam nhận chức.
Thẩm Quang được bổ nhiệm làm người quản lý Giang Nam, sắp xếp lại hơn ba mươi nghìn quân trấn thủ Giang Nam, nên y cũng không có thời gian và sực lực đi điều tra vụ án Thẩm gia...
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chiều màu đỏ tím chiếu trên đỉnh cung Thái Cực màu vàng, trên mái ngói lưu ly lóe lên ánh hào quang lóng lánh, dường như biểu thị cho những huy hoàng cuối cùng của một triều đại.
Trong ngự thư phòng rất yên tĩnh, tấm rèm cửa đã được kéo lên một nửa, ánh nắng chiều theo khung cửa sổ mà chiếu vào, làm cả thành Đông nhuộm thành một màu tím.
Lý Uyên ngồi sau ngự án, giống như lão tăng nhập định vậy, cũng không biết y đã ngồi như thế bao lâu nữa, một canh giờ hay là nửa canh giờ?
Y chính là bị một tin đánh ngã. Trên bàn y đặt một bức thư ưng từ Tương Dương truyền tới. Trên tờ giấy dài nhỏ đó là thư tự tay viết của Lý Hiếu Cung, chỉ có một hàng chữ ngắn gọn "Lý Mật đã bị quân Tùy diệt, Dương Nguyên Khánh đang ở Giang Nam".
Tin tức này khiến cho mộng tưởng phân chia năm bắc để trị của Lý Uyên tan biến. Từ khi thành Trường An bị phá thì y liền suy nghĩ tới việc dời đô xuống phía nam, Ba Thục hoặc là Tương Dương thực thi chia để trị với triều Tùy.
Trong khi đó thì hiện nay quân Tùy chiếm lĩnh Giang Nam, nên giấc mộng của y đã bị dập tắt hoàn toàn. Bước tiếp theo của quân Tùy nhất định là tấn công Kinh Tương, vậy y nên làm thế nào...
Lý Kiến Thành đã đợi bên ngoài ngự thư phòng đươc gần nửa canh giờ. Y vừa không dám quấy rầy phụ hoàng suy nghĩ, những cũng không dám rời đi. Y không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe đám hoạn quan nói, tâm tình phụ hoàng cực kỳ không tốt, khiến cho tâm trạng y cũng lơ lửng giữa không trung.
Tuy nhiên Lý Kiến Thành cũng mơ hồ đoán được, có thể là phương nam đã xảy ra chuyện. Trước mắt, hơn mười nghìn quân Tùy đè áp Quan Trung nhưng từ đầu tới cuối lại không hề có động tĩnh, trong khi trung nguyên thì rất bình tĩnh. Chỉ có thể là phương nam có chiến sự. Quân Tiêu Tiển và quân Đỗ Phục Uy liên kết đối phó với Lý Mật. Có lẽ nào là chiến sự có biến? Hay là quân Tùy xuất binh rồi.
Chính trong lúc Lý Kiến Thành đang nghĩ ngợi lung tung thì một tên hoạn quan đi ra bẩm báo:
- Thái tử điện hạ, Bệ hạ truyền ngài yết kiến.
Lý Kiến Thành bình tĩnh trở lại, bước nhanh vào trong ngự thư phòng. Trong phòng không ngờ không đốt đèn, cửa sổ kéo lên chỉ có một tia nắng chiều yếu ớt lọt vào trong phòng, ánh sáng vô cùng ảm đạm. Hai tên hoạn quan nơm nớp lo sợ đứng ở góc phòng, không dám động đậy.
Lý Kiến Thành chỉ vào hai ngọn đèn mỏ chim hạc ở bên cạnh, nói với hoạn quan:
- Đốt đèn lên!
- Không cần đốt đèn.
Trong phòng truyền tới giọng nói trầm thấp của Lý Uyên.
Lý Kiến Thành vội vã tiến lên phía trước khom người thì lễ:
- Tham kiến phụ hoàng!
- Trẫm vừa nhận được tin tức từ Lý Hiếu Cung.
Giọng nói của Lý Uyên vẫn trầm trầm như vậy, đầy vẻ bất lực và phiền muộn. :
- Lý Mật đã diệt vong rồi. Hiện nay Dương Nguyên Khánh đang ở Giang Nam.
- Cái gì?
Tin tức này khiến cho Lý Kiến Thành giật mình. Cho dù y đã đoán được quân Tùy sẽ can thiệp vào cuộc chiến Giang Nam những tin Lý Mật diệt vong truyền đến vẫn khiến y nhất thời khó mà chấp nhận.
Lý Uyên thở dài:
- Hẳn là quân Tùy theo đường biển vòng qua Giang Đô, công kích hậu phương của Lý Mật, khiến y trước sau đều khó khăn, đánh một trận thì thất bại.
Trong tiếng thở dài của Lý Uyên còn có cả những lời nói không thể nói ra được. Đó chính là việc Lý Thế Dân trước đó đã nhìn thấu âm mưu của quân Tùy, yêu cầu quân Tùy trợ giúp Lý Mật, chỉ là bị bọn họ từ chối. Điều này khiến cho Lý Uyên lại thấy có chút hối hận. Nếu như lúc đó nghe theo lời của Lý Thế Dân, thì sẽ như thế nào?
Lý Kiến Thành cúi đầu, y nghe được hàm ý trong tiếng thở dài của phụ hoàng. Điều này cũng khiến lòng y thấy không được tự nhiên, y trầm ngâm một chút nói:
- Tuy là Thế Dân trước đó đã đoán được quân Tùy sẽ đi theo đường biển, nhưng cũng chỉ là phán đoán trên bản đồ, mà không hề có tin tình báo chính xác. Chúng ta không thể chỉ vì một phán đoán đó mà xuất quân đi đánh trung nguyên, xé bỏ hiệp nghị đã ký với quân Tùy. Phụ hoàng chắc hẳn hiểu được, điều này không thực tế.
Lý Uyên đột nhiên nhận thức được không nên trách cứ thái tử quá mức, liền chuyển giọng nói:
- Trẫm cũng không hối hận chưa xuất binh đánh trung nguyên, chính như lời con nói, đó chỉ là một phán đoán, chỉ vì suy đoán này mà phá bỏ hiệp ước với quân Tùy đó chính là một quyết định ngu xuẩn, trẫm không hối hận, chỉ là...
Nói tới đây, Lý Uyên lại thở dài:
- Chỉ là bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Ánh mắt Lý Uyên hướng về phía Lý Kiến Thành, ánh mắt như đang hỏi y, bây giờ làm thế nào? Vấn đề này Lý Kiến Thành cũng suy nghĩ rất lâu, y cũng có phương án riêng của mình, chỉ là từ trước tới nay không dám dễ dàng nói ra cách nghĩ của mình. Nhưng chuyện đã đến nước này thì không nói không được. Là một thái tử, y nên gánh vác áp lực này.
- Phụ hoàng, kiến nghị của nhi thần là dời đô Ba Thục, thành lập thủ đô mới ở Thành Đô.
- Dời đô!
Ánh mắt Lý Uyên nghiêm nghị lại:
- Trong triều đình, ít nhất là quan viên bảy thành đều là người Quan Lũng. Con thấy dời đô Ba Thục có khả năng không?
- Nhưng mà phụ hoàng, chúng ta ít nhất cũng phải giữ lại cho mình một đường lùi chứ. Một khi Quan Trung nguy cấp chúng ta cũng có thể kịp thời rời Ba Thục đi, ít nhất hiện tại cũng nên chuẩn bị.
Lý Kiến Thành không bị ánh mắt nghiêm nghị của phụ hoàng hù dọa. Y rất hiểu tâm tư của phụ hoàng, thật ra phụ hoàng từ sớm đã muốn rời đô rồi chỉ là không dám thực thi mà thôi. Bằng không, tại sao lại đề nghị đem lương thực, tài vật của Quan Trung chuyển đến Ba Thục.
Quan trọng hơn là, bây giờ cần phải đối mặt với hiện thực, làm dự định cho những tình huống xấu nhất xảy ra. Nếu như không có sự sắp xếp trước tiên, thì một khi không chuẩn bị đầy đủ thì quân Tùy tấn công vào Quan Trung, bọn họ đến đường lui cũng không có, ít nhất là dần dần đem tài nguyên chuyển đến Ba Thục.
Lý Kiến Thành lấy hết dũng khí nói:
- Người không nhìn xa thì tất có lo gần, chúng ta nhất định phải tính toán đúng tình huống xấu nhất.
Sự nghiêm nghị trong ánh mắt của Lý Uyên dần dần biến mất, trở nên u sầu. Một lúc sau, y thở dài nói:
- Trẫm chỉ lo là, một khi chúng ta để lộ ra dấu hiệu muốn dời đô Ba Thục, sẽ dẫn tới vua quan nổi loạn, đặc biệt là quý tộc Quan Lũng, bọn họ sẽ càng không thể chấp nhận được, cho nên sẽ dẫn tới sự nổi loạn càng lớn. Chính vì thế, trẫm mới khó xử, khó mà đưa ra quyết định.
Không khí trong ngự thư phòng yên tĩnh trở lại, hai người không còn gì để nói, sau một lúc Lý Kiến Thành nói:
- Phụ hoàng cũng chỉ là lo lắng điều đó thôi mà, còn quần thần thì có phản đối việc rời đô không? Kỳ thực thì không có kết luận gì nhưng vi thần cảm thấy có thể thử một lần.
- Thử như thế nào?
- Ví dụ như phụ hoàng có thể tuyên bố đi tuần tra Ba Thục xem xem phản ứng của quần thần thế nào.
Lý Uyên trầm ngâm một chút, cách này không tồi, trước tiên hãy thử một chút, xem phản ứng của quần thần như thế nào...
Buổi chiều hôm nay, trong cung Thái Cực truyền nhau một tin tức, hoàng đế đại Đường Lý Uyên mười ngày sau đi tuần tra Ba Thục. Tin tức này ngay lập tức chấn động quan lại trong triều, chấn động cả kinh thành. Từ trước tới nay hoàng đế đi thị sát là một chuyện lớn. Có nhiều lúc kỳ thực chính là một cách nói khác của việc hoàng đế chạy trốn.
Ví dụ như hoàng đế nhà Tùy Dương Quảng đi tuần Giang Đô. Trên thực tế thì chính là chạy trốn tới Giang Đô, không bao giờ trở lại Lạc Dương nữa, đặc biệt là trong thời khắc cực kỳ nhạy cảm như thế này. Mười mấy nghìn quân Tùy áp sát Quan Nội, thời khắc chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra. Thánh thượng ngược lại đột nhiên tuyên bố muốn đi tuần Ba Thục, điều này thật sự khiến cho người ta hoài nghi động cơ thật sự của y.
Từ khi tin tức được truyền ra bên ngoài thì cả kinh thành đều dị nghị, gần như mỗi người đều rơi vào trạng thái hoảng loạn, cảm thấy lo lắng ưu sầu vì vận mệnh của của nhà Đường. Do Trường An bị công phá mà nguy cơ dư luận bùng phát. Sau khi mới yên lặng được một tháng thì lại nổ ra một lần nữa.
Mấy ngày hôm nay Độc Cô Chấn bị cảm nhẹ, đặc biệt xin nghỉ ốm ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng trên thực tế, y mấy ngày này luôn luôn ở trong các trang viên Quan Trung quan sát. Trưa hôm nay mới trở về trung nguyên, nhưng khi mới trở về trung nguyên thì lại gặp phải tin tức đi tuần phương nam của Lý Uyên.
Tin tức này cũng khiến cho y thấy kinh ngạc, y lập tức nhìn ra thâm ý đằng sau chuyến tuần tra phương nam của Lý Uyên, Lý Uyên rất có thể muốn dời đô Ba Thục.
Điều này khiến Độc Cô Chấn tức giận. Quý tộc Quan Lũng hao tổn biết bao tiền của để ủng hộ triều Đường, ủng hộ Lý Uyên y nhưng cuối cùng Lý Uyên lại vô tình vứt bỏ bọn họ lại, chạy tới chỗ nào đó?
Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Mặc dù Độc Cô Chấn đã quyết định là sẽ đầu hàng nhà Tùy, nhưng ý đồ dời đô Ba Thục cũng vẫn làm tổn thương y rất nhiều.
Nghĩ tới lúc Lý Uyên khởi binh, gia tộc Độc Cô vì muốn trở về Quan Trung mà bỏ lại phần lớn tài sản ở Lạc Dương. Nghĩ tới ba năm nay, gia tộc Độc Cô chỉ vì ủng hộ triều đình nhà Đường mà đã hao tổn tiền lương của gần sáu thành (6/10), cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.
Sự tức giận không thể kiềm chế nổi và nỗi thất vọng làm tim Độc Cô Chấn đau nhói. Gia tộc Độc Cô Chấn có thể đầu hàng nhà Tùy, còn có thể giữ một chút lợi ích, vậy còn những thế gia Quan Lũng khác thì sao? Bọn họ làm thế nào?
Với tư cách là lãnh tụ của quý tộc Quan Lũng, Độc Cô Chấn cảm thấy bản thân mình nhất định phải có hành động, không thể làm cho Lý Uyên làm hại họ một cách vô cớ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, lập tức truyền tới giọng nói của Độc Cô Lương:
- Gia chủ, ta có thể vào được không?
- Vào đi!
Độc Cô Lương tiếnY nhận thấy nỗi tức giận không thể che giấu được của Độc Cô Chấn, liền cười nói:
- Gia chủ có phải vì việc Lý Uyên đi tuần Ba Thục mà tức giận.
Độc Cô Chấn cố nhịn cơn giận trong lòng, ngồi xuống:
- Ta chính là vì chuyện này, ngươi cho rằng y đi tuần Ba Thục là có ý gì?
- Ta nghĩ là y chỉ đang thăm dò, thăm dò xem thái độ của chúng ta đối với việc dời đô Ba Thục. Nếu như mọi người đều không phản đối việc y đi tuần Ba Thục có lẽ y sẽ tuyên bố dời đô thật sự. Còn nếu như mọi người phản đối kịch liệt, vậy việc nam tuần này thì sẽ không được nhắc tới nữa. Tóm lại là bản thân y muốn dời đô Ba Thục.
Độc Cô Chấn thờ dài:
- Từ sau khi Trường An bị công phá, đại Đường lòng người bắt đầu tan rã rồi. Mà Lý Uyên cũng không nghĩ cách nào hung hăng đánh một trận, lấy việc thu thập lòng người ngược lại mà chạy tới đàm phán với quân Tùy, ký những điều ước mất chủ quyền làm nhục đất nước, tham sống sợ chết, lòng người lạnh tanh! Triều đình như vậy thì còn có thể duy trì được mấy ngày.