Chưởng quầy cười lắc đầu:
- Chủ quán họ Bùi. Xin lỗi, không tiếp ngài được nữa.
Chưởng quầy bước nhanh xuống lầu. Lô Dự nhíu mày, họ Bùi? Chẳng lẽ là của Bùi gia?
Y đi lên lầu thì thấy đầu bậc thang có tám gã đàn ông lực lưỡng đứng chắn. Mỗi người đều có vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn nhìn y. Lô Dự thấy không thoải mái, chẳng lẽ định ra oai phủ đầu sao?
- Lô Tướng quốc!
Bùi Thanh Tùng bước ra từ hành lang, đến cạnh thi lễ:
- Mời Tướng quốc theo ta, điện hạ đang chờ.
Thấy Bùi Thanh Tùng, lòng Lô Dự mới dần bình tĩnh lại. Y quay đầu nhìn tám tên đàn ông to cao lực lưỡng, lắc đầu.
Bùi Thanh Tùng hiểu ý nên vội cười giải thích:
- Vì sợ người không liên quan đi nhầm lên nên điện hạ mới ra lệnh cho vài tên dáng vẻ trông hung ác đứng bảo vệ cầu thang, không phải nhằm vào Lô Tướng quốc đâu.
- Ồ, ra vậy!
Lô Dự vẫn thấy không thoải mái lắm, lại hỏi:
- Trừ ta ra thì hôm nay Sở Vương còn mời ai nữa không?
- Không, chỉ có Lô Tướng quốc thôi. Hôm qua ta đặt phòng còn có cả Thôi Tướng quốc, nhưng không biết tại sao điện hạ lại nói Thôi Tướng quốc không tới nên chỉ có Lô Tướng quốc đến.
Lô Dự đương nhiên biết Thôi Tướng quốc là chỉ Thôi Hoằng Nguyên. Trong lòng y cũng sửng sốt, đây là ý gì? Y cảm thấy hơi bất an, chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh và Thôi Hoằng Nguyên đã gặp mặt rồi sao?
Bọn họ đi vào cuối hành lang, Bùi Thanh Tùng m một gian phòng:
- Lô Tướng quốc, mời!
Lô Dự tiến vào gian phòng, thấy trong phòng có mười mấy tên thị vệ đang đứng, tay lăm le đao búa sáng loáng đầy sát khí.
Lô Dự bỗng dự cảm thấy hôm nay sợ không phải là yến tiệc gì tốt đẹp rồi. Dương Nguyên Khánh đang định uy hiếp y, tuy rằng không nhất định là muốn giết y nhưng xem cái dạng này hẳn là ám chỉ điều gì...
Muốn dùng vũ lực để diệt trừ gia tộc Lô thị sao?
Lúc này, y bỗng nghe thấy tiếng một cô gái trẻ tuổi trong phòng vang lên:
- Giá tiền này của ngài quá thấp. Toàn bộ tầng năm đều là nhã phòng, một buổi trưa không khai trương sẽ tổn thất rất nhiều, mà giờ lại đang kinh doanh rất tốt nữa. Ngài ít nhất phải thêm năm trăm xâu.
- Nhưng lúc cô mua cái quán rượu này ta cũng cho không ít tiền mà!
Đây là giọng của Dương Nguyên Khánh.
- Tôi mặc kệ, tôi bây giờ là quả phụ, phải nuôi con nhỏ, chi tiêu rất tốn kém. Ngài đường đường là Sở Vương, không đến mức mấy trăm xâu tiền cũng muốn chơi xỏ chứ.
- Hết cách, này thì thêm năm trăm xâu. Nhưng ta phải nói trước, không có lần thứ ba đâu nhé.
- Hì hì! Cam đoan không có. Được rồi, tôi không quấy rầy ngài, đi trước đây.
Cửa vừa mở, một cô gái trẻ tuổi bước ra. Liếc nhìn Lô Dự, cô gái giật mình, thốt lên:
- Lô Nhị thúc!
Lô Dự thấy nàng hơi quen nhưng không nhớ nổi đã từng gặp khi nào. Đang còn ngây người thì cô gái trẻ đã cười cười bước nhanh đi.
Lô Dự thấy trên tóc nàng cài một đóa hoa trắng, lại còn mặc hiếu phục. Nàng là ai vậynhỉ?
Lô Dự đầy ngờ vực đi vào phòng, thấy bên trong chỉ có mỗi Dương Nguyên Khánh, trên bàn thì đã xếp thức ăn. Dương Nguyên Khánh đội mũ sa, thân mặc áo dài tím nhạt, eo buộc thắt lưng, vẻ mặt tươi cười.
- Cuối cùng Lô tướng quốc cũng tới, mời ngồi!
Dương Nguyên Khánh vẫy tay mời.
- Cám ơn điện hạ!
Lô Dự ngồi xuống, y không kìm nổi quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi:
- Cô gái lúc nãy kêu tôi là Nhị thúc, tôi hình như cũng từng gặp nàng nhưng không nhớ nổi là ai.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Nàng là đường tỷ của vương phi, là trưởng nữ của Bùi Uẩn.
Lô Dự chợt nhớ ra:
- Đây là cô gái nhà họ Bùi gả cho Thanh Hà Thôi thị sao?
- Đúng là nàng!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, thở dài nói:
- Lại nói cũng đúng là bất hạnh. Bọn họ thật vất vả mới vượt qua thời loạn lạc, mở một quán rượu ở huyện Thanh Hà. Những tưởng sắp an định, không ngờ chồng nàng lại chết bệnh bốn tháng trước. Nàng ở huyện Thanh Hà khó sống nên bán đi quán rượu, mang theo con gái đến Thái Nguyên để phát triển. Thế nên ta góp ít tiền giúp nàng mua lại quán rượu ở đây.
- Nhưng Bùi gia cho phép nàng lộ mặt bán rượu ở đây sao?
- Coi như vậy! Nàng là chủ quán, ít lộ mặt, chắc không có vấn đề gì lớn...
Bùi U xuất hiện ngoài ý muốn khiến không khí gượng gạo của cuộc gặp mặt dịu lại. Lúc này tâm tư của Lô Dự lại quay về việc chính.
Y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sáng hôm nay tôi nói chuyện với Đỗ Tướng quốc, ngài ấy đề xuất một phương án giải quyết vụ kho lương khá tốt. Cứ hai, ba quận tập trung thành một thương khố lớn do triều đình quản lý trực tiếp. Tiền lương thực của kho quan và lương thực cứu tế đều tập trung trong thương khố lớn. Quan địa phương quản số lượng chứ không quản vật, thương khố quản vật nhưng không quản số lượng. Như vậy có thể phòng ngừa quan địa phương tham ô.
Lô Dự cũng là một người cực kì khôn khéo. Là một Tướng quốc, y cũng hi vọng có thể khống chế được quan địa phương tham nhũng, hi vọng quan triều có thể thanh liêm, Đại Tùy cường thịnh. Nếu không đề cập tới lợi ích của gia tộc thì y quả rất có khả năng làm tể tướng. Nhưng khi dính dáng đến lợi ích của gia tộc thì tâm tư của y có chút biến hóa, suy xét nhiều hơn cho lợi ích của gia tộc chứ không phải là triều đình.
Đây cũng là điểm hạn chế của thế gia. Gia quốc thiên hạ, Bọn họ đầu tiên phải nghĩ đến gia tộc, sau đó mới là tổ quốc và cuối cùng là thiên hạ.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng than nhẹ. Lô Dự khó đối phó hơn Thôi Hoằng Nguyên rất nhiều. Chỉ cần y đồng ý thỏa hiệp thì quan trường Hà Bắc sẽ dễ dàng tẩy sạch rồi.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh lấy ra một bản lời khai đặt lên bàn giao cho Lô Dự:
- Đây là lời khai của Trương Ký Bắc, Lô Tướng quốc xem qua một chút!
Lô Dự ngẩn ra, Trương Ký Bắc vừa bị giải đến cung Tấn Dương buổi sáng, chưa đến nửa ngày đã có lời khai sao? Trương Ký Bắc chẳng lẽ bị thẩm vấn dễ dàng như vậy? Y nghi hoặc tiếp nhận lời khai, nhìn kĩ một lần. Lật đến tờ thứ hai y mới giật mình kinh hãi. Tờ thứ hai viết rõ ràng rành mạch thái thú Triệu Bản Chương của quận Ngụy dung túng cho người nhà vi phạm quy định chiếm hơn năm mươi ngàn mẫu ruộng tốt.
Triệu Bản Chương là môn sinh của Phạm Dương Lô thị, từng đảm nhiệm Trưởng sử của quận Trác, cực kì chiếu cố cho Lô gia. Đây là nhân vật quan trọng trong thế lực bên ngoài của Lô gia, không ngờ đã bị Trương Ký Bắc tố giác. Y lại đọc xuống dưới, không khỏi càng thêm kinh hãi. Gần như tất cả huyện lệnh quận Triệu đều bị Trương Ký Bắc tố giác, hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề.
- Đây ...
- Cái này tin được sao?
- Có thể tin hay không thì tạm thời không biết, nhưng ít ra đây đều là manh mối. Có thể thăm dò theo những manh mối này thì ai bị oan, ai không bị oan cứ tra là rõ.
Lô Dự sau một hồi lâu cũng không hé răng nửa lời. Y không phản bác được. Nếu Triệu Bản Chương thật tham nhũng thì y cũng không có lí do để phản đối. Điều này làm y cực kì căm tức. Tên Trương Ký Bắc loanh quanh trong chốn quan trường Hà Bắc rất lâu, đương nhiên biết rất nhiều tin tức. Nếu gã thật sự khai hết thì sẽ dính đến rất nhiều người.
Lô Dự hận đến nghiến cả răng. Thôi Hoằng Nguyên chẳng lẽ không quản được tên Trương Ký Bắc này sao? Mới một buổi sáng đã khai sạch, đây gọi là người mà Thôi Hoằng Nguyên nói sẽ không bao giờ phản bội ư?
- Điện hạ, tên Trương Ký Bắc này là em rể của Thôi Tướng quốc. Thôi Tướng quốc từng nói với thần Trương Ký Bắc là một người thanh liêm, có thể bị vu oan hay không?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Buổi sáng ta từng đi hỏi Thôi tướng quốc, y nói vấn đề của Trương Bắc Ký không chỉ là không làm tròn trách nhiệm hay nhận hối lộ đơn giản như vậy mà còn có dính đến việc mua quan bán quan. Thôi Tướng quốc còn đề nghị Ngự Sử đài đi thăm dò nhà Trương Ký Bắc ở huyện Lộc Thành.
Những lời của Dương Nguyên Khánh khiến Lô Dự như ngã vào vực sâu. Chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Thôi Hoằng Nguyên đã phản bội. Khó trách Dương Nguyên Khánh mời mình dự tiệc, hóa ra hắn đã dự liệu được trước.
- Chẳng lẽ thật không giữ được sao?
Trong lòng Lô Dự vô thanh kêu thảm.
Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười:
- Ta đã đạt thành thỏa thuận với Thôi Tướng quốc. Thôi ướng quốc sẽ không để Ngự Sử đài đi Hà Bắc tra án, toàn lực ủng hộ triều đình xử phạt Trương Ký Bắc. Bù lại, nếu vụ án liên lụy tới con cháu Thôi gia thì ta cũng sẽ mở một mặt lưới bỏ qua.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh cũng cười nói với Lô Dự:
- Ta cũng hi vọng có thể có thỏa thuận như vậy với Lô Tướng quốc.
Lô Dự đương nhiên hiểu ý của Dương Nguyên Khánh. Lô gia cũng giống Thôi gia, buông tha cho lợi ích bên ngoài để bảo vệ lợi ích gia tộc, bảo vệ con cháu gia tộc.
Lô Dự cảm thấy như bị dồn đến chân tường. Y không thích cảm giác bị bức bách thế này, hơn nữa Dương Nguyên Khánh còn sắp xếp mấy chục tên đao phủ đầy sát khí đứng bên ngoài như để đe dọa.
Cho dù Lô Dự không muốn nhưng y đã không còn đường lựa chọn khác. Thôi Hoằng Nguyên phản bội, y tác chiến một mình không phải là đối thủ của Dương Nguyên Khánh.
Bất đắc dĩ, Lô Dự đành phải thở dài nói:
- Nếu Thôi Tướng quốc đã thỏa hiệp thì Lô Dự ta đây không còn lời nào để nói. Lô gia sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ, ủng hộ triều đình.
Lô Dự cuối cùng phải nhượng bộ vì mất đi đồng minh Bác Lăng Thôi thị. Y một cây chẳng làm nên non, khi thấy quyết tâm tẩy trừ chốn quan trường Hà Bắc, y vô lực phản kháng. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh cũng đã nhượng bộ sẽ không đụng đến con cháu Lô thị trong quá trình tẩy trừ.