Mục tiêu của gã là muốn thay thế Dương Quảng, Địch Nhượng chỉ là một khối chướng ngại vật trên đường của gã mà thôi. Đến khi cần, gã sẽ không do dự mà một cước đá bay! ...
Trình Giảo Kim có hai cái răng cửa lung lay, môi sưng vếu lên, không dám nói lời nào. Đơn Hùng Tín cẩn thận bôi thuốc cho anh ta, oán giận nói:
- Hôm nay ngươi quá lỗ mãng rồi. Sao Địch đại ca lại không nghĩ tới một núi không thể chứa hai hổ? Hôm nay ngươi lắm mồm lắm miệng đã suýt nữa phá hỏng đại sự của đại ca rồi.
Môi Trình Giảo Kim bị bôi thuốc cảm thấy rất đau, nhưng anh ta vẫn nhếch miệng, ồm ồm nói:
- Chỉ là ta không quen nhìn tên Lý Mật kia kiêu ngạo. Tự xưng mình là quý tộc, lại tới đoạt căn cơ của người khác, có giỏi thì gã tự xây dựng sự nghiệp cho bản thân!
- Lòng của huynh đệ, đại ca vô cùng cảm kích!
Ở cửa truyền tới giọng nói của Địch Nhượng. Hai người quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào thì Địch Nhượng đã tới đây. Trình Giảo Kim vội vàng đứng dậy khiến miệng vết thương bị rách to hơn, đau đớn khiến anh ta phải kêu to một tiếng.
Địch Nhượng bước tới, ấn anh ta nằm xuống:
- Ngũ đệ chớ có cử động!
Gã thở dài một tiếng:
- Huynh đệ quả nhiên là một trang hảo hán! Trong mấy trăm đại tướng Ngõa Cương, cũng chỉ có mình huynh đệ dám trượng nghĩa nói thẳng. Phần đại ân này, Địch Nhượng xin ghi nhớ.
Trình Giảo Kim cười khổ một tiếng, nói:
- Ta nổi tiếng là mồm quạ đen, trong lòng có điều gì mà không được nói ra ta sẽ nghẹn chết!
Địch Nhượng cười lớn, vỗ vai:
- Ngươi cứ việc nói, ta đặc chuẩn cho ngươi nói. Trại Ngõa Cương là nơi hào kiệt tụ tập, nếu không nói mới là có tội.
Đơn Hùng Tín đứng cạnh nháy mắt với Địch Nhượng. Địch Nhượng cùng anh ta ra khỏi phòng, Đơn Hùng Tín thấp giọng nói:
- Không thể để cho tên mồm quạ đen kia ăn nói lung tung, nếu không ta e rằng Lý Mật sẽ lấy cớ phạm thượng mà giết anh ta.
Địch Nhượng hừ lạnh một tiếng:
- Có ta làm chỗ dựa, thách gã cũng không dám!
Đơn Hùng Tín trầm mặc một chút, nói:
- Người này dã tâm quá lớn, đại ca cần phải chú ý!
- Sao ta lại không biết điều đó, chỉ do tại lúc trước đã dẫn sói vào nhà. Hiện giờ vây cánh của gã đã thành, cho dù hối hận thì cũng đã muộn!
Địch Nhượng thở dài một tiếng.
Trong thành Thái Nguyên hôm nay náo nhiệt dị thượng, ở cửa thành cắm một tấm biển lớn, trên ghi hai chữ "mộ binh" rất to, phía dưới tấm biển sớm đã có một đội ngũ xếp mấy hàng rất dài, chừng hơn một ngàn người đang chờ để đăng kí chọn lựa.
Phía trước đội ngũ đặt một dãy bàn rất dài, hơn mười văn chức, quan võ và quan quân đang đăng ký và lựa chọn người. Điều kiện tham gia rất đơn giản, không xem xuất thân, hộ tịch, chỉ cần là thanh niên cường tráng, có thể nâng tạ đá lên ba lần là có thể tòng quân.
Nói cách khác, cho dù là nô lệ lưu vong cũng có thể tham gia, xóa bỏ thân phận, đạt được tự do. Không nghi ngờ gì đây là một điều hấp dẫn lớn, rất nhiều nô lệ và tội nhân trốn ở khu vực Hà Đông đều tới tham gia.
Sau khi giải vây Nhạn Môn, Hoàng đế Dương Quảng đã điều toàn bộ năm mươi ngàn quân đi nơi khác, khiến Hà Đông không còn binh lính, vì vậy triều đính liền đặc chuẩn cho các quận tại Hà Đông tự tiến hành mộ binh, mọi chuyện do Thái Nguyên Lưu Thủ và Hà Đông Thảo Bộ đại sứ Lý Uyên phụ trách.
Trên đường cái, một đội binh lính hơn ba trăm người chạy nhanh tới. Đại đướng cưỡi ngựa đi đầu là con thứ của Lý Uyên: Lý Thế Dân. Gã đầu đội ngân khôi, thân mặc áo giáp sáng bóng, eo đeo bảo kiếm, lưng đeo cung tiễn, tay cầm một cây Lang Nha sóc, khôi anh (phụ kiện bằng vải lụa trên đỉnh chiếc mũ) dài tung bay trong không trung, tư thế vô cùng oai hùng. Tuy rằng lần phá vây này y không giết địch lập công, nhưng Dương Quảng vẫn khen ngợi lòng trung thành của y, phong làm lục phẩm Kiến Tiết Úy.
Hôm nay y phụng lệnh phụ thân đến tuần tra tám điểm mộ binh ở thành Thái Nguyên, phòng ngừa có người nhân cơ hội gây rối. Y vừa mới tới gần cổng thành thì đã gặp một đội thương nhân từ ngoài đi vào, đi theo là mấy trăm con lừa ngựa. Đại đa số lừa ngựa là mình không, chỉ có mấy chục con là trên mình chất những bao tải nặng trịch.
Lý Thế Dân liếc mắt liền nhận ra người cầm đầu chính là gia tướng Lý phủ, thủ lĩnh Lý Thủ Trọng. Người này đã từng dạy y võ nghệ một thời gian, sau đó chuyển sang làm thám báo.
- Thủ Trọng đại ca!
Lý Thế Dân nghênh đón.
Lý Thủ Trong mới từ quận Ngũ Nguyên trở về, đi đường vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng trở lại thành Thái Nguyên, trong lòng gã vô cùng kích động, nóng lòng đi báo cáo tình huống cho Đại công tử. Bỗng lại nghe thấy người gọi, gã quay đầu lại, thấy đó là Lý Thế Dân thì không khỏi sợ hãi, vội vàng bước lên thi lễ:
- Tham kiến Nhị công tử!
Lý Thế Dân gọi gã một tiếng "Thủ Trọng đại ca" chỉ là do tôn trọng mà thôi, cũng không có nghĩa là gã có thể bày ra dáng vẻ của một người đại ca. Gã luôn hiểu rõ trong lòng Lý Thế Dân là chủ nhân, còn mình chỉ là một tên gia tướng, tuyệt đối không được có chút thất lễ.
Lý Thế Dân mỉm cười nói:
- Ngươi đã đi đâu vậy?
Tình báo của Lý Uyên thu thập được đều do Lý Kiến Thành toàn quyền phụ trách, bảo mật rất nghiêm ngặt. Lý Thế Dân cũng chỉ biết Lý Thủ Trọng đi làm thám báo mà thôi, cũng không biết rõ là gã đi đến nơi nào.
Trên mặt Lý Thủ Trọng hiện lên vẻ khó xử, đây là việc quân cơ trọng đại, gã không thể tiết lộ điều gì. Thấy vậy, Lý Thế Dân cũng hiểu rõ, cũng không làm gã khó xử, cười nói:
- Thủ Trọng đại ca đi đi! Trong lòng ta hiểu được.
Lý Thủ Trọng chắp tay vái:
- Nhị công tử, vậy thuộc hạ xin đi trước.
Nói xong gã mang theo người đi vào trong thành. Lý Thế Dân nhìn thấy trên người lừa ngựa có mấy thùng gỗ, trên đó có hai chữ "Đại Lợi" liền mỉm cười, biết Lý Thủ Trọng tới Phong châu. Nhưng sau đó y lại lắc đầu, người này làm việc vẫn thiếu cẩn trọng!
Đúng lúc này, từ nơi mộ binh truyền tới một trận reo hò:
- Tốt! Khí lực rất lớn!
Lý Thế Dân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tham gia mộ binh vung tạ đá. Tạ đá nặng hai lăm cân trong tay gã như món đồ chơi trẻ con, chuyển động liên hồi, sau đó gã ném lên cao hai trượng, khiến tất cả mọi người đều phải hoan hô.
Hai mắt Lý Thế Dân sáng lên, vội vàng thúc ngựa tới chỗ đó. Chỉ thấy người đàn ông cáo lớn đó thân mặc áo vải đen ngắn, sau lưng có một cây đơn tiên, thân cao sáu thước ba, cao lớn vạm vỡ, cánh tay rất dài, làn da ngăm đen, hai con mắt sáng rực, có thần như mắt báo.
Sau khi múa tạ đá xong, gã mặt không đỏ, thở không gấp, chắp tay nói:
- Đã trình bày kém cỏi, xin hỏi tại hạ có thể nhập ngũ hay không?
Quan quân mộ binh do dự một chút, đúng lúc này Lý Thế Dân thúc ngựa tiến tới khen:
- Tráng sĩ võ nghệ cao cường, xin hỏi tôn tính đại danh, người ở nơi đâu?
Người đangn ông thấy Lý Thế Dân khí chất bất phàm. Theo sự hiểu biết của gã, cho dù Giáo Úy cũng không thể mang ngân khôi, huống chi người này lại cầm một cây trường sóc mà chỉ con cháu thế gia mới được sử dụng. Vì vậy gã không dám chậm trễ, vội vã chắp tay nói:
- Tại hạ Mã Cung, là người quận Mã Ấp, huyện Thiện Dương, từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập võ nghệ. Nay nghe Lý công mộ binh đánh giặc, vì vậy bèn tới xin nhập ngũ.
Quan quân mộ binh cũng là người quận Mã Ấp, hơn nữa gã cũng biết tên ngườI đàn ông này, nói khẽ với Lý Thế Dân:
- Người này không phải họ Mã, họ thật của gã là Uất Trì, đã từng nhập ngũ đi trinh phạt Triều Tiên, nhưng sau lại chạy trốn, là một tên lính đào ngũ.
Tuy rằng giọng nói rất bé nhưng người đàn ông kia vẫn nghe rõ. Gã bất mãn trong lòng, đứng thẳng nói:
- Đúng vậy. Ta họ Uất Trì, tên là Cung. Binh lính đào vong ở Triều Tiên đâu chỉ ngàn vạn, sao ngươi lại cứ cường điệu ta là lính đào ngũ?
Lý Thế Nhân bình thản nói:
- Trận chiến Triều Tiên không được ủng hộ. Nếu là ta, ta cũng sẽ trốn. Uất Trì tráng sĩ cứ việc nhập ngũ, về sau làm tướng dưới trướng của ta. Ta gọi là Lý Thế Dân, là con trai của Lý công.
Uất Trì Cung khom mình thi lễ, rất chừng mực nói:
- Nếu công tử có thể khiến ta phục, vậy ta xin dốc sức vì công tử. Còn nếu không, Uất Trì Cung xin tìm minh quân khác.
- Ta cũng vậy. Nếu ngươi không thể khiến ta vừa lòng thì ta cũng sẽ không dùng ngươi.
Lý Thế Dân không chút lưu tình đáp lại. ...
Trong thư phòng Lý phủ, Lý Uyên, Lưu Văn Tĩnh, Lý Kiến Thành đang thương lượng chuyện mộ binh. Lần mộ binh này đúng là cơ hội trời ban, là cơ hội để Lý Uyên phát triển lực lượng, trong lòng lão không khỏi kích động cùng cảm thấy may mắn.
- Lần này triều đình lệnh cho ta chịu trách nhiệm việc mộ binh tại năm quận Thái Nguyên, Ly Thạch, Tây Hà, Long Tuyền, Lâu Phiền, tổng cộng lại là hai mươi ngàn quân. Ta đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể nắm lấy hai mươi ngàn quân này. Đây chính là cơ hội trời ban, chúng ta tuyệt không thể buông tha! Không biết tiên sinh suy nghĩ như thế nào?
Lưu Văn Tĩnh gật gật đầu:
- Đây đúng là một cơ hội. Chúng ta có thể học theo Dương Nguyên Khánh thu nạp quân đội sáu quận Quan Bắc, dùng thủ đoạn tập trung huấn luyện, đem quân quyền khống chế chặt chẽ, sau đó đưa chúng đi tiêu diệt phỉ. Như vậy, hai mươi ngàn quân sẽ nằm trong tay minh công, hơn nữa triều đình cũng không nói được gì.
- Triệu Nhân nói vậy rất hợp ý ta.
Lý Uyên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chỉ có điều quân số quá ít, không đủ để làm lên đại sự. Điều này không biết phải làm sao?
Lưu Văn Tĩnh cười nói:
- Chẳng phải Độc Cô thị đã đáp ứng đem tinh binh tương trợ minh công rồi sao?
Lý Uyên lắc đầu:
- Tinh binh của Độc Cô thị đều đã bị điều đi bảo vệ xung quanh kinh thành. Hơn nữa ta nghe nói thánh thượng sẽ đi nam tuần Giang Đô, rất có thể đám binh lính này cũng phải đi theo. Hơn nữa, ta cũng không muốn bị Độc Cô thị khống chế. Tiền, lương có thể phụ thuộc vào chúng nhưng quân đội nhất định phải do ta nắm giữ. Tương lai người đoạt thiên hạ là Lý Uyên ta chứ không phải Độc Cô gia! Chính vì vậy, dùng binh của Độc Cô gia ta có chút e ngại.
Lý Uyên cúi đầu thở dài. Gã hiểu rất rõ Độc Cô gia, muốn có được sự ủng hộ của họ thì phải trả một cái giá rất lớn. Đương nhiên Độc Cô thị là nhà mẹ đẻ của gã, có dùng thì cũng không sao. Điều gã lo lắng nhất chính là mình làm Độc Cô gia hưởng, mình đoạt thiên hạ, Hoàng vị lại dâng cho Độc Cô gia. Bởi vậy gã rất kiệng kị Độc Cô gia, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã sẽ không sử dụng quân đội của Độc cô thị.
Lưu Văn Tĩnh mỉm cười nói:
- Vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp tiêu diệt thổ phỉ. Kính Bàn Đà ở quận Giáng binh lực sung túc, nhưng trang bị cực kém, chỉ cần hai mươi ngàn quan binh là có thể đánh tan. Mặt khác, chúa công có thể khuếch trương binh lực của Kính Bàn Đà, lại bẩm báo xin triều đình cho chiêu mộ thêm mười ngàn binh, như vậy đã có ba mươi ngàn. Sau đó lại tiếp nhận mấy chục ngàn tên đạo tặc đầu hàng đã có năm sáu mươi ngàn quân, đợi khi chúa công khởi sự tiếp tục chiêu mộ thêm mấy chục ngàn người thì đã có một trăm ngàn đại quân rồi.
Lý Uyên trầm ngâm một chút. Một trăm ngàn đại quân vẫn chưa đủ để làm nên đại sự, nhưng gã cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi một bước tính một bước.
Lý Uyên thấy Lý Kiến Thành định nói gì nhưng lại thôi bèn cười hỏi:
- Con có lời gì muốn nói sao?
Lý Kiến Thành khom người, nói:
- Phụ thân, con kiến nghị bí mật mộ binh ở Quan Trung, lấy làm nội ứng. Một khi phụ thân khởi sự, Quan Trung tất sẽ canh phòng nghiêm ngặt. Nếu ở đó có nội ứng, vậy chúng ta muốn cướp đoạt Quan Trung cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tuy rằng con biết, con nuôi và gia binh của Độc Cô gia và Đậu gia ở đó rất nhiều, nhưng theo lời của phụ thân, người đoạt thiên hạ trong tương lai là Lý thị mà không phải Độc Cô gia. Chúng ta vẫn cần phải tiếp tục mộ binh tại đó.
Lý Uyên gật đầu, quả thật lời Lý Kiến Thành rất có đạo lý:
- Việc bí mật mộ binh ở Quan Trung ta sẽ sai Thần Thông và Sài Thiệu làm. Thần Thông quan hệ rộng rãi, Sài Thiệu làm việc cẩn thận, hơn nữa ta có trang viên ở Quan Trung, việc này có thể thực hiện được.
Đang lúc ba người đang thảo luận, ngoài cửa có người bẩm báo:
- Đại công tử, Lý Thủ Trọng đã trở về.
Lý Uyên biết Lý Thủ Trọng đi Phong Châu làm việc, không đợi Lý Kiến Thành mở miệng đã vội vàng bảo:
- Mau cho hắn vào đây!
Một lát sau, Lý Thủ Trọng vội vã đi vào. Gã khom người thi lễ:
- Tham kiến lão gia, tham kiến Đại công tử, Lưu tiên sinh!
Lý Uyên gật đầu, cười nói:
- Ngươi đã vất vả rồi!
Lý Thủ Trọng là con nuôi của Lý Uyên, nhưng con nuôi không phải nghĩa tử, chỉ có quan hệ chủ nhân và gia tướng thân cận, bản chất vẫn là tôi tớ mà thôi.
Lý Thủ Trọng vội vàng đáp:
- Được cống hiến cho lão gia là bổn phận của Thủ Trọng.
Lý Uyên vuốt râu, gật đầu nói:
- Trước tiên nói đến tình hình Phong Châu đi.
- Ty chức thấy Phong Châu quả thực lớn hơn dự đoán mọi người. Nơi đây đất đai phì nhiêu, lương thực dồi dào, dân chúng an cư lạc nghiệp, tất cả đều hết lời khen ngợi Dương Nguyên Khánh, đều sẵn sàng cống hiến cho hắn, hơn một trăm ngàn dân đoàn Phong Châu trang bị đầy đủ, không kém gì quân Tùy chính quy.
Lý Kiến Thành có chút không hài lòng, cắt ngang lời của gã:
- Ngươi mới ở Phong châu vài ngày, đã có thể nhìn rõ mọi chuyện?
Lý Thủ Trọng đỏ mặt, cuống quýt giải thích:
- Ty chức là nghe Hàn Sưởng nói. Nhưng quả thực ty chức đã nhìn thấy ruộng đồng mênh mông, trải dài trăm dặm, lúa chín vàng óng, nặng trĩu bông, tìm khắp Trung Nguyên cũng không thấy được. Hơn nữa ty chức cũng hỏi không ít người, mỗi nhà đều có lương thực dư thừa, ai ai cũng ra sức khen ngợi.
Đến lúc này, Lý Thủ Trọng lấy ra một hộp gỗ dẹt, trình cho Lý Kiến Thành:
- Đây là một số tin tình báo Hàn Sưởng thu thập được, mời Đại công tử xem qua.
Lý Kiến Thành tiếp nhận, sau đó chuyển cho phụ thân, sau đó gã nói:
- Hai việc ta giao cho ngươi sao rồi?
- Phong Châu canh phòng nghiêm ngặt, muốn thu thập tráng sĩ khó mà khả thi. Về phần trang bị trọng giáp, Hàn Sưởng nói cần ít nhất thời gian hai tháng.
Lý Thủ Trọng kể toàn bộ chuyện xảy ra ở Phong Châu một lượt, khi nghe gã bị bắt, Lý Uyên kinh ngạc hỏi:
- Sau đó thì sao? Bọn hắn có tra hỏi ngươi không?
Lý Thủ Trọng lắc đầu:
- Bọn họ chỉ là nghi ngờ ty chức trốn thuế, cuối cùng chỉ phạt ty chức tiền thuế gấp hai giá trị của hàng hóa coi như trừng phạt, sau đó liền thả ty chức đi. Hơn nữa Hàn Sưởng cũng tìm vài người dân bản xứ tới đảm bảo, chuyện này coi như kết thúc. Sau đó ty chức mới biết do người Tư Đặc trốn thuế quá nhiều, vì vậy mấy tháng trước xuất hiện một điều luật mới, nội vệ có quyền kiểm tra thuế, việc thương nhân bị bắt do trốn thuế thường xuyên xảy ra.
- Liệu có phải là ngươi đã lộ ra sơ hở gì lên bị họ phát hiện?
Lý Uyên ngờ vực hỏi.
- Ty chức không lộ ra bất cứ điểm sơ hở nào. Hơn nữa thời điểm ty chức được thả cũng thấy có một tên thương nhân khác bị bắt, đây đúng là thật trùng hợp.
Lúc này Lý Uyên mới thở phảo nhẹ nhõm. Lão và Lưu Văn Tĩnh xem qua tình báo thu thập được, chủ yếu là tin tức Phong Châu binh lính tinh nhuệ, lương thực đầy đủ.
Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh nhìn nhau, trong mắt hai người hiện ra vẻ sầu lo. Trong việc chư hùng khắp thiên hạ, Dương Nguyên Khánh mới chính là kình địch của họ!
Trong bóng tối, Bùi Mẫn Thu đang ngủ mơ thì giật mình tỉnh giấc, nàng nghe thấy tiếng động, cho rằng trong phòng có người, bèn tiện tay đẩy trượng phu nằm cạnh nhưng lại đẩy vào khoảng không.
- Phu quân, là chàng sao?
- Ừ.
Dương Nguyên Khánh đáp lại.
Bùi Mẫn Thu thả lỏng, hóa ra âm thanh vừa rồi là do trượng phu làm ra:
- Bây giờ là canh mấy, trời đã sáng rồi sao?
Ở cửa sổ treo một tấm rèm rất dày, che khuất ánh sáng bên ngoài khiến nàng không biết được thời gian.
- Nàng cứ ngủ tiếp đi. Hiện giờ còn rất sớm, mới canh bốn mà thôi.
Bùi Mẫn Thu bị dọa nhảy dựng người, sớm như vậy phu quân đi ra ngoài làm gì? Nàng bèn đưa tay tìm dao đánh lửa, sau đó đốt nến lên. Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh mặc một bộ quân phục binh lính bình thường, đang khom lưng đi giày, mái tóc dài xõa xuống. Nếu không phải là vừa nói chuyện, e rằng nàng nhìn thấy còn tưởng tên tiểu binh nào đột nhập vào trong phòng mình ăn trộm.
Mẫn Thu khẽ cười, nhìn cách ăn mặc của trượng phu, không hiểu hắn đang có ý tưởng gì.
- Phu quân, chàng tới đây.
Mẫn Thu đưa cánh tay ngọc ngà ra vẫy vẫy hắn.
- Sao vậy?
Dương Nguyên Khánh đi giày xong, quay đầu hỏi.
- Để thiếp buộc tóc cho chàng.
Mẫn Thu từ trong chăn ngồi dậy, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo lót ôm lấy bụng, lộ ra da thịt đẫy đà và nhẵn mịn như mỡ dê. Nàng vỗ xuống bên cạnh:
- Ngồi xuống đây!
Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh nàng. Mẫn Thu ngồi ở trên giường, cẩn thận vén mái tóc của hắn lên, ghé vào tai, thấp giọng trêu hắn:
- Muộn như vậy còn đi ra ngoài, chàng muốn làm hái hoa tặc (xưa chỉ ban đêm đột nhập nhà người khác, dâm ô phụ nữ) hay sao?
Dương Nguyên Khánh trở tay luồn tay vào giữa đùi ngọc, sờ soạng, cười nói:
- Có nương tử như hoa như ngọc như thế này, ta còn cần đi làm hái hoa tặc sao?
- Đừng...
Mẫn Thu đẩy tay hắn ra, đỏ mặt cười, đặt cằm lên vai hắn, ghé vào tai nói thật hay:
- Hay là chàng ngủ thêm một lúc nữa đi?
Dương Nguyên Khánh khắc chế dục niệm trong đầu, lắc đầu cười.
- Chàng đúng là kẻ xấu xa!
Mẫn Thu đấm lên lưng hắn một cái, hờn dỗi:
- Vậy chàng muốn ra ngoài làm hái hoa tặc đúng không?
Dương Nguyên Khánh cười cười, không nói gì. Hắn biết nàng chỉ đang trêu đùa hắn mà thôi.
Mẫn Thu buộc chặt tóc cho hắn, cười duyên nói:
- Đi hái hoa!
Sau đó, nàng chui vào trong chăn, nhắm hai mắt lại:
- Trong chăn thật ấm áp. Bên ngoài lạnh như vậy, chỉ có đồ ngốc mới ra ngoài.
Dương Nguyên Khánh hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng một cái rồi bước nhanh ra cửa. Mẫn Thu chậm rãi mở mắt, ánh mắt dịu dàng dõi theo. Nàng biết trượng phu ra ngoài làm gì. Kỳ thực hôm nay là ngày luyện binh ngoài trời đầu tiên, hắn là đang đi tới quân doanh. Hàng năm hắn đều bận rộn một tháng vì chuyện này, đây đã trở thành thói quen của hắn rồi.
- Ài, làm tổng quản cũng không dễ dàng chút nào!
Mẫn Thu thở dài một tiếng. Bây giờ nàng cũng không tiếp tục ngủ được, bèn đứng dậy mặc áo, đi tới phòng các con. ...
Tháng mười hàng năm là thời gian Phong Châu mộ binh. Phong Châu áp dụng đồng thời chế độ Phủ binh và chế độ mộ binh. Mỗi nam tử sau khi mười tám tuổi đều phải nhập ngũ, con độc nhất thì không phải nhập ngũ, hai con thì phải đi một, cha con cùng trong quân thì cha đi con ở, huynh đệ cùng trong quân thì huynh đi đệ ở. Nhưng cho dù ai không phải nhập ngũ thì cũng phải gia nhập quân đoàn. Sau khi nhập ngũ, mỗi tháng có quân lương, cuối thu còn được cấp lương thực của đồn điền.