Từ trước tới giờ, Nguyên Khánh vẫn luôn là người trầm ổn, không dễ dàng bị mất lý trí. Kiếp trước hắn đã 25 tuổi, lại có hơn một ngàn năm kiến thức lịch sử lắng đọng lại, thế nên dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn đã như ông cụ non. Bất kể kiến thức hay cách làm việc của hắn đều không giống bình thường, cho nên hắn mới được ông nội Dương Tố coi trọng, thậm chí ngay cả Cao Quýnh cũng khen ngợi hắn không ngừng. s
Nhưng sự trầm ổn của hắn không có nghĩa là hắn không có tâm huyết, rồng có vảy ngược, một khi có người đụng vào vảy ngược của con rồng, tất nó sẽ nổi giận. Dương Nguyên Khánh hắn cũng có vảy ngược, vảy ngược của hắn chính là dưỡng mẫu đã nuôi dưỡng hắn bảy năm, và người muội muội cùng hắn lớn lên.
Ai dám làm tổn thương các nàng, hắn cũng sẽ giống như con rồng gầm rống khắp Dương phủ, người quỷ gì đều giết hết.
Mắt Nguyên Khánh đã chuyển sang màu đỏ, hắn bay theo bức tường cao vút, đã đứng cách đó khoảng chừng ba mươi bước. Trơ mắt nhìn nhà bếp đổ xuống ầm ầm, thấy thím từ trên cao rơi xuống bị mấy cái lưới vây lại, có đến mười tên gia đinh như hổ lao vào đám đá lên người thím, hắn còn nhìn thấy có người đè lên thím, cười dâm tà.
Nguyên Khánh nổi giận, hắn hét lớn một tiếng, nhảy từ tường xuống, giống hệt như một ngọn đao lao thẳng vào đám người đó...
Mười mấy tên gia đinh nghe được tiếng hét chói tai của hắn, đều xoay người đưa thiết bổng lên, nhưng đối diện với họ chỉ là một mãnh tướng thiếu niên võ nghệ mới thành.
Năm năm khổ luyện của Nguyên Khánh và Trúc Cơ thần kỳ mà Trương Tu Đà cho hắn, lúc này hắn đã phát huy rất nhuần nhuyễn. Tên gia đinh thứ nhất thấy Nguyên Khánh chỉ tay không, diện mạo cũng chỉ là một thiếu niên, y liền chửi ầm lên, cầm thiết bổng phóng đi.
Nguyên Khánh bắt lấy thiết bổng ngay trên không trung, bàn tay biến thành cây đao chém vào cổ họng y. Tên gia đinh ngã lăn xuống đất, co rút một trận, liên tiếp kêu thảm.
Nguyên Khánh đoạt được thiết bổng trong tay y, chỉ thấy năm sáu người cầm thiết bổng lao đến, hắn hét lớn một tiếng, tiến vào đám người đó. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng gãy xương vang lên, hắn cầm thiết bổng liều mình chém giết giữa nhóm gia đinh như hổ giữa đàn dương. Dưới cây thiết bổng của hắn là xương gãy gân đứt, đầu rơi máu chảy.
Chỉ một chốc đã có ba mươi người bị đánh gục, đau khổ mà nằm lăn lộn trên mặt đất. Nguyên Khánh đã xông vào đến sân, mấy tên gia đinh đứng gần cửa bị dọa cho hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy.
Dương Hùng Viễn nổi giận, y cầm cây thiết bổng trong tay, xông lên chặn cửa,
-Tiểu tử, ngươi quá làm càn rồi!
Cây thiết bổng của y lao đến, khí thế rất mạnh, Nguyên Khánh lách người, tay hơi giơ lên, đây là chiêu thứ hai 'Truy điện' trong mười ba chiêu đao pháp của Trương Tu Đà. Thiết bổng nhanh như điện, không gì sánh được. Dương Hùng Viễn chấn động, tránh không kịp, thiết bỮg liền đánh thẳng lên cánh tay trái y, chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, Dương Hùng Viễn kêu thảm, lăn người xuống đất.
Nguyên Khánh một cước đá văng y ra, chạy vào sân, càn quét mà đi, Dương Hùng Viễn được xưng là cao thủ đứng đầu trong Dương phủ, không ngờ bị một đao đánh gục, khiến bọn gia đinh đều bị dọa đến sợ hãi, lần lượt lui ra. Lúc Nguyên Khánh vào đến trong sân, bọn họ bị dọa đến nỗi thét lớn một tiếng, liền nhanh chóng đứng dẹp ra hai bên, không ai dám đứng ra ngăn cản nữa.
Lúc này, Nữu Nữu cũng chạy tới, tuy rằng khinh công của nàng cao hơn Nguyên Khánh, nhưng công lực mà Nguyên Khánh bộc phá ra khi nguy hiểm cũng khiến nàng không theo kịp, trong nháy mắt đã bị Nguyên Khánh bỏ xa hơn hai mươi bước, khi nàng đuổi tới, Nguyên Khánh đã mở một đường máu.
Nguyên Khánh thấy Nữu Nữu tới rồi, liền nháy mắt với nàng, hắn cầm thiết bổng bảo vệ cho thím đang nằm dưới sân, ánh mắt như mắt sói nhìn những tên gia đinh đứng xung quanh. Hơn bốn mươi tên gia đinh trong sân không ai dám động một bước.
Nữu Nữu nhặt con dao găm trên mặt đất lên, nhanh tay cắt đứt lưới, cứu mẹ mình ra. Thẩm Thu Nương bị đánh cũng không nhẹ, nàng lấy tay che đầu, kết quả mảnh áo trên tay nàng cũng bị đánh cho đến nỗi rách đi, lộ ra một mảng da thịt phía trong. Dưới ánh trăng tóc tai nàng bù xù, khóe miệng còn có vết máu.
Thím tuy bị đánh, nhưng không bị thương nhiều, khiến Nguyên Khánh thở phào. Lúc này hắn mới dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ lại về những tiền căn hậu quả của những việc xảy ra ngày hôm nay. Sự tình sẽ không vô duyên vô cớ mà xảy ra, rất có thể là Quản gia Mã đã đi cáo trạng.
Hắn bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình hơi đau, trong lúc hỗn chiến quả nhiên hắn đã bị chém trúng một đao. Hắn nhanh chóng lấy một mảnh áo đen khoác lên, không muốn để thím thấy lưng hắn bị thương.
Đúng lúc này, bên ngoài sân chợt sáng lên, có tiếng người hô to,
- Lão phu nhân giá lâm!
Một nhóm người vây quanh Hạ Nhược Vân Nương vừa cao vừa béo, đôi mắt hung tợn như mắt chim ưng của bà nhìn về phía đám người Nguyên Khánh. ...
Ngay lúc Nguyên Khánh đang đánh đập tàn nhẫn, xe ngựa của Dương Tố cũng chậm rãi tiến vào phường Vụ Bản, hôm nay y vì bận thảo luận về quân vụ khẩn cấp của Đột Quyết với Thánh Thượng mà về phủ hơi chậm.
Dương Tố dựa người vào thành xe, nheo mắt suy nghĩ về những việc đã xảy ra hôm nay. Nguyên Khánh quả nhiên lại cứu Thánh Thượng, có thể thấy Thánh Thượng rất thích Nguyên Khánh, thậm chí khi ở ngự thư phòng gặp y, còn chỉ đích danh rõ ràng Nguyên Khánh đến kế thừa y.
Thánh Thượng không thể không biết Nguyên Khánh là con vợ kế, ngài biết rồi mà còn nói như vậy, vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều, Thánh Thượng đã thích Nguyên Khánh.
Dương Tố đã làm quan mấy chục năm, đương nhiên y biết có thể được Thánh Thương chú ý có nghĩa là gì, chứng tỏ gia tộc Dương thị có thể tiếp tục hưng thịnh...
Sự việc xảy ra hôm nay khiến y vô cùng ngạc nhiên, cũng khiến y rất vui mừng.
Dương Tố đã sắp sáu mươi tuổi, sắp đến tuổi gần đất xa trời, đến tuổi này rồi, suy nghĩ nhiều nhất chính là về tương lai của gia tộc. Đệ đệ Dương Ước, Dương Thận, sáu đứa con trai Huyền Cảm, Huyền Tưởng, Huyền Tùng, Tích Thiện, Vạn Thạch, Hành Nhân của y, bao gồm hai người em trai và cả cháu của y, chưa có ai có thể vượt qua được y, thậm chí bằng với y cũng không có ai.
Tuy rằng hai anh em Huyền Cảm cũng không phải ăn chơi trác táng, cũng biết văn biết võ, không tính là kém, những cũng tuyệt đối không phải là tài năng xuất chúng, chỉ có thể là người bình thường. Nếu một khi y chết rồi, vậy Dương gia còn có thể duy trì được bao lâu?
Thánh Thượng và Nguyên Khánh chỉ gặp nhau được nửa canh giờ. Nửa canh giờ gặp nhau, là một Đế vương, sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận gì, nhưng nếu Thánh Thượng nói muốn Nguyên Khánh kế thừa y, thì chứng tỏ được điều gì?
Điều này đương nhiên là Thánh Thượng rất thích Nguyên Khánh. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong quan trường của Dương Tố nói cho y biết, cái mà Thánh Thượng muốn biểu đạt cho y, tuyệt đối không phải chỉ có ý này. Đây là Thánh Thượng đang ám chỉ cho y, ngài rất thất vọng về Dương gia, không hề thích thú với đứa con nào của y. Điều này khiến Dương Tố ở một góc độ nào đó cảm nhận được một nguy cơ, và rất lo lắng cho tiền đồ của gia tộc.
Mặc dù Trưởng tôn (cháu đích tôn) Dương Tuấn cũng không tệ lắm, nhưng dựa vào một mình gã cũng không chống đỡ nổi toàn bộ Dương gia.
Đây là việc mà Dương Tố lo lắng nhất, mấy năm qua y vẫn luôn vì chuyện này mà cảm thấy nôn nóng bất an.
Thứ tôn Dương Nguyên Khánh xuất hiện, dường như liền đốt lên một ngọn đèn sáng trên con đường tiền đồ vốn rất mờ mịt của Dương gia. Hôm nay Thánh Thượng mở lời vàng ngọc, không nghi ngờ gì nữa, đã khiến y uống được một viên thuốc an thần.
Nếu như nói theo cảm tính hoặc theo luân thường đạo lý của gia tộc, y càng hy vọng con trai trưởng của Huyền Cảm là Dương Tuấn thay thế Nguyên Khánh. Dù sao Dương Tuấn ở cùng y thời gian lâu rồi, dù sao cũng là một thiên hạ lấy con cháu làm đầu, Dương Tuấn cũng rất có tài, mười lăm tuổi, Vương Long - đại nho trong Quốc tử học cũng đã phải chịu thua.
Mấy năm nay Dương Tố đồng thời với việc quan sát Nguyên Khánh, cũng đã dốc lòng bồi dưỡng cháu ruột y là Dương Tuấn. Thậm chí trong một mức độ nào đó, Dương Tố hy vọng Nguyên Khánh có thể trở thành phụ tá của Dương Tuấn, Dương Tuấn lấy văn, Nguyên Khánh lấy võ, lấy võ hỗ trợ văn, Dương thị chắc chắn sẽ còn phồn vinh được năm mươi năm.
Nhưng việc xảy ra trưa hôm nay, bỗng nhiên khiến Dương Tố ý thức được một vấn đề mấu chốt, cũng là một điều y đã xem nhẹ, chính là Thánh ý. Dương Tuấn cho dù có tài học, nhưng nếu Thánh Thượng không thích y thì cũng là vô dụng.
Thánh ý cũng chính là thiên ý.
Nguyên Khánh vì nghèo mà phải đi săn, vì đi săn mà gặp được Đế quân, điều này giống như ý trời đã định vậy, là ông trời đang nói với Dương Tố, Nguyên Khánh xuất hiện ở Dương gia chính là ý trời.
Trời đã sắp đặt như vậy, Dương Tố y làm sao còn có thể làm ngược ý trời? Ngay cả Thánh Thượng cũng không quan tâm hắn là con vợ kế, thì y còn quan tâm cái gì?
Lúc này xe ngựa ã đến ngoại viện Tây của Dương phủ, xa xa có một bóng đen chạy đến, một gã con cháu Dương thị lảo đảo chạy tới bẩm báo:
- Tộc trưởng, đánh nhau rồi!
Tiếng bẩm báo của con cháu Dương thị cắt đứt luồng suy nghĩ của Dương Tố, y mất hứng nói:
- Dừng lại!
Xe ngựa dừng lại, y không hài lòng kéo rèm xe ra hỏi:
- Đánh nhau cái gì?
- Là ở vườn phía Tây, gia đinh đi bắt một nô tì, chính là nhũ mẫu của đứa con vợ kế Nguyên Khánh kia, nói là lão phu nhân hạ lệnh. Kết quả Nguyên Khánh và đám gia đinh đã đánh nhau, đã đánh bị thương mấy chục người rồi, Dương Hùng Viễn cũng bị đánh gãy tay.
Dương Tố kinh ngạc, vội vàng xuống xe ngựa,
- Mau dẫn ta đi!
Y bước nhanh đi, lại hỏi người đến bẩm báo,
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Bẩm tộc trưởng, nghe nói lão phu nhân muốn phối hợp nhũ mẫu của Nguyên Khánh với Quản gia Mã, nhũ mẫu của Nguyên Khánh không nghe theo, người trong phủ liền cưỡng ép bắt người, Nguyên Khánh vì bảo vệ nhũ mẫu, nên mới đánh nhau.
- Khốn nạn!
Mặt Dương Tố xanh mét khác thường. ...
Không khí trong sân rất nghiêm trọng, hai bên giằng co nhau kịch liệt.
Một bên là chủ mẫu Hạ Nhược Vân Nương của Dương phủ, là người có quyền lực cao nhất phủ, chúa tể của vận mệnh của tất cả các nô tì, gần sáu mươi người đang đứng vây quanh bà.
Bên kia là một đứa con vợ kế của Dương phủ và hai mẹ con người nô tì hèn mọn, cả ba người cùng đứng trên đống hoang tàn của nhà bếp đã bị phá hủy.
Cách phía xa là những người trong Dương phủ đứng bao quanh, mặc dù họ rất đồng tình với mẹ con Thẩm thị và Nguyên Khánh, nhưng dưới uy nghiêm của Hạ Nhược Vân Nương, không ai dám nói gì.
- Ngươi vẫn còn là con cháu Dương gia sao?
Hạ Nhược Vân Nương lạnh lùng nhìn Nguyên Khánh, giọng nói lạnh như băng đã tích tụ lâu ngày.
Lúc này đối với Nguyên Khánh mà nói, cái gì là luân thường đạo lý gia tộc, cái gì là tôn ti trật tự, dường như một đống gạch ngói vỡ nát bị hắn giẫm dưới chân. Bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc, bảo vệ người thân của mình, cho dù là ông trời ép buộc hắn cũng vô dụng.
Đầu óc của hắn lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, nếu hắn khuất phục gia tộc, một khi hắn buông vũ khí, thím và muội muội của hắn sẽ có vận mệnh bi thảm như thế nào?
Hắn thà bị Dương gia trục xuất ra khỏi cửa, cũng không để cho người thân của mình phải chịu một chút tổn thương nào. Nhưng hắn cũng không muốn lỗ mãng, nếu như không chạm vào điểm giới hạn của hắn, hắn cũng sẽ nhượng bộ.
- Ta đương nhiên là con cháu Dương gia, nhưng ta cũng phải bảo vệ vú nuôi và muội muội của ta. Ta không có ý định khiêu chiến tôn nghiêm của bà, bà thả họ đi, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi hậu quả!
Nguyên Khánh lấy khế ước nô tì đưa cho Thẩm Thu Nương,
- Thím, đây là chứng minh thân phận nô tì của thím, ngày mai thím đến nha phủ đổi chứng minh.
Thẩm Thu Nương lắc đầu, cười buồn bã,
- Nguyên Khánh, vô dụng thôi!
Hạ Nhược Vân Nương cười lạnh một tiếng,
- Xem ra ngươi cũng không hồ đồ, mà chính là tôn tử này của ta hồ đồ. Nó cho rằng có thể xé bỏ hai tờ giấy khế ước đó, nha phủ sẽ đổi lại chứng minh khác cho ngươi sao? Thật sự là quá ngây thơ rồi!