Loại phương thức quyết chiến này, cho dù quân Tùy cuối cùng có khả năng chiến thắng quân Đột Quyết thì cũng phải trả giá bằng thương vong thảm trọng.
Lý Tĩnh biết rõ, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không muốn chọn loại phương thức chiến tranh này, nhưng quân Đột Quyết lại lựa chọn nó. Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh chỉ có thể bất đắc dĩ mà đối mặt. Nhưng điều làm cho Lý Tĩnh còn lo lắng hơn là quân số Đột Quyết nhiều hơn gấp hai lần quân Tùy, chưa nói đến thắng thảm, muốn chiến thắng trong cuộc chiến này còn là một vấn đề khó khăn.
Lúc này, quân Tùy chỉ có thể dựa vào khí thế vang dội và hai chi trọng giáp kỳ binh để có thể giành được thắng lợi.
Đúng lúc đó, một đội kỵ binh chạy như bay tới, giáo úy cầm đầu hô to lên từ xa:
- Lý tổng quản!
Lý Tĩnh nhận ra đây là thân binh giáo úy bên người Dương Nguyên Khánh, hắn thấy đối phương vẻ mặt lo lắng, trong lòng lập tức cả kinh, vội vàng giục ngựa tiến lên hỏi:
- Tình huống thế nào?
Giáo úy lắc đầu, giọng điệu vô cùng trầm trọng:
- Song phương đều tử thương thảm trọng, trọng giáp bộ binh tiêu hao thể lực quá lớn, không duy trì được, hiện nay đã tổn thất hơn hai ngàn người, cung kỵ binh cũng thương vong quá nửa.
Tâm tình Lý Tĩnh giống như rơi xuống vực sâu, trọng giáp bộ binh có khả năng phòng ngự mạnh nhất, không ngờ cũng thương vong hơn hai ngàn người, nếu vậy thì các chi quân đội khác thương vong thế nào cũng có thể biết, hắn lại vội hỏi:
- Tình huống Điện hạ như thế nào?
- Tình huống Điện hạ hơi tốt một chút, có mười ngàn Hổ Bí quân hộ vệ, đang cùng ba vạn quân cận vệ Đột Quyết ác chiến.
Nói tới đây, thân binh giáo úy lấy ra một mặt kim bài, giao cho Lý Tĩnh, lo lắng nói:
- Điện hạ ra lệnh cho Lý tổng quản xuất binh, mục tiêu là mặt đông Tiết Diên Đà quân, Điện hạ nói chỉ cần Tiết Diên Đà quân tan tác thì Hồi Hột quân cũng sẽ rút lui, như vậy hy vọng chiến thắng sẽ trở nên rất lớn.
Lý Tĩnh tiếp nhận kim bài, gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Hắn lập tức quay đầu hô to:
- Toàn quân xuất phát!
Lý Tĩnh xuất lĩnh mười lăm ngàn quân Tùy chạy về hướng tây nam. Vừa đi vài dặm, hắn bỗng nhiên cảm thấy mũi chợt lạnh, trong lòng có chút hiểu ra, hắn vội ngẩng đầu nhìn lên không trung, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, trên không trung nhẹ nhàng nổi lên một vài bông tuyết.
Hắn quay đầu nhìn lại phương bắc, cách đó hai mươi dặm bình thường có thể thấy được rõ núi Hột Thực, giờ đây đã không thấy rồi, vị trí đó chỉ còn là một mảnh trắng xóa, sức gió lúc này đột nhiên trở nên mạnh mẽ, gió lạnh gào thét, bão tuyết rốt cuộc đã tới...
Đại chiến đã tiến hành đến mức độ ác liệt, một mảnh hơn hai mươi dặm trên thảo nguyên, mấy chục vạn đại quân triển khai một hồi chém giết đẫm máu, từng nhóm kỵ binh đối mặt với nhau chém giết, đao bổ mâu đâm, tiếng ngựa hí vang động.
Một con chiến mã bị lật tung, một gương mặt dữ tợn phủ đầy máu đen cười rộ lên, hung hăng đâm trường mâu sắc bén vào ngực của người bị ngã xuống đất, trường mâu đâm xuyên qua ngực, người ngã ngựa phát ra một tràng kêu la thảm thiết.
Khuôn mặt đầy máu đen ngửa đầu cười lớn, tiếng cười quàng quạc bỗng nhiên bị đình chỉ, một mũi tên đã bắn xuyên qua cổ họng của hắn, một con chiến mã lướt nhanh qua bên cạnh, chiến đao sắc bén chém đứt đầu, đầu người bay lên, một vòi huyết quang phun ra bắn toán loạn.
Bên cạnh mấy trượng, hai gã kỵ binh dây dưa với nhau đồng thời bị rơi xuống ngựa, tên binh lính trẻ tuổi quân Tùy gắt gao giữ chặt cổ người đàn ông Đột Quyết vạm vỡ, đầu gối vững vàng giữ lấy bộ ngực của hắn, rút ra một mũi tên, giống như đã nổi điên lên, từng mũi tên cắm vào thật sâu rồi lại rút ra trên khuôn mặt của người đàn ông Đột Quyết. Người đàn ông Đột Quyết kêu lên những tiếng thảm thiết, vùng vẫy giãy chết, hắn rút ra một thanh đoản đao dưới ủng, đâm mạnh vào ngực tên binh lính trẻ tuổi quân Tùy...
Chiến đấu kịch liệt, thảm thiết nhất là ở chỗ Dương Nguy suất lĩnh bốn ngàn trường thương binh. Bọn họ phụ trách bảo vệ soái kỳ, bị mười hai ngàn cận vệ kỵ binh của quân Đột Quyết mãnh liệt tiến công. Trong khi đang diễn ra trận chiến, cướp lấy soái kỳ đối phương là thủ đoạn hữu hiệu, trực tiếp nhất để đả kích sĩ khí quân địch.
Hơn nữa đối với dân tộc du mục trên thảo nguyên, cướp được Vương kỳ quân địch chính là một loại vinh dự cao nhất, bởi vậy ngay từ khi vừa xảy ra trận chiến, soái kỳ Xích Ưng viền vàng rộng ba trượng của quân Tùy ngay lập tức đã trở thành trọng điểm tấn công của kỵ binh Đột Quyết.
Đối mặt với luồng sóng kỵ binh Đột Quyết tấn công điên cuồng, trường thương binh kết thành phương trận, liều chết bảo vệ soái kỳ. Trải qua hơn hai canh giờ chiến đấu kịch liệt, thảm thiết, quân Tùy chết quá nửa, mười ngàn kỵ binh Đột Quyết cũng đã tử thương hơn bốn ngàn người.
Đống xác chết người ngựa chất lên thành núi, máu tươi chảy xuống cuồn cuộn tạo thành một dòng suối nhỏ, nhanh chóng ngưng kết thành băng, khắp nơi trên thảo nguyên xuất hiện từng mảng khối băng màu sắc đỏ sẫm. Tuy vậy nhưng soái kỳ quân Tùy vẫn vững vàng không ngã, phần phật tung bay trong gió rét, ủng hộ khí thế quân Tùy khắp chiến trường.
Bốn phía xung quanh đại kỳ là thi thể binh lính quân Tùy bỏ mình, lạc đà của Dương Nguy đã bị bắn chết, trên người hắn cũng bị bắn trúng ba mũi tên, nhưng hắn không hề quan tâm đến chút nào. Hắn đứng dưới soái kỳ, ánh mắt đỏ rực trừng lên, cả người đẫm máu, tay nắm chắc cán chùy, trên đầu đại chùy lúc này dính đầy máu, óc, thịt.
Mặc dù âm thanh hắn đã khàn khàn nhưng hắn vẫn liều mạng lớn tiếng quát to như cũ:
- Duy trì trận hình, không thể phân tán!
Dương Nguy biết rõ, trường thương binh sở dĩ có thể đối kháng cùng kỵ binh, mấu chốt chính là xếp được thành trận hình dày đặc trường thương. Chỉ cần trường thương trận bị chia cắt ra, tất nhiên sẽ chịu kỵ binh giết hại không ngừng. Không chỉ Dương Nguy, từng lang tướng, giáo úy, lữ soái, bọn họ đều hiểu rõ, cho nên bất kể kỵ binh Đột Quyết tấn công kịch liệt thế nào đi chăng nữa thì mỗi khi quân lính trường thương binh bị tách ra lại một lần nữa cố gắng tụ họp lại.
- Dương tướng quân!
Một gã giáo úy chỉ vào góc Tây Bắc hô to:
- Đội ngũ Tần giáo úy bị tách ra rồi.
Dương Nguy cũng nhìn thấy, tại góc Tây Bắc, mấy trăm trường thương binh bị giải khai ra thành một lỗ hổng, trận hình đã loạn. Gã Đột Quyết thiên phu trưởng suất lĩnh hơn ngàn tên kỵ binh hướng vòng lại đột kích, tên Đột Quyết thiên phu trưởng này hung mãnh dị thường, liên tiếp đâm chết bảy tám người binh sĩ quân Tùy, chỉ còn cách xa soái kỳ có vài trượng.
Dương Nguy xông lên dòng nhiệt huyết, hắn hét lớn một tiếng, vung đại chùy đánh tới hướng tên Thiên phu trưởng. Đúng lúc này một mũi tên bắn lén bay tới,"Phốc!" trúng ngay chân trái Dương Nguy. Cả người Dương Nguy chấn động, chân trái không chống đỡ nổi, nhưng hắn không lập tức quỳ rạp xuống đất mà dùng đại chùy chống đỡ thân thể cao lớn của mình.
Tên Đột Quyết thiên phu trưởng cười lên một tiếng dữ tợn, chiến mã phi gấp, hắn nghiêng người vung trường kích đâm vào ngực Dương Nguy. Dương Nguy bỗng nhiên khàn giọng gầm lên giận giữ, bật người đứng lên, dùng đại chùy đỡ lấy một kích của đối phương,"Đương" lên một tiếng, mũi kích bị đánh văng ra, đại chùy như cuồng phong đánh tới khuôn mặt tên Đột Quyết thiên phu trưởng. Tên thiên phu trưởng tránh né không kịp, chỉ nghe oanh một tiếng thật lớn, đầu người bị nện đến dập nát, thi thể theo đó lập tức rơi xuống.
Giết chết tướng địch giúp Dương Nguy kích phát được tiềm lực, hắn cuồng tiếu cười vang, lại vung lên đại chùy, đánh tới binh lính Đột Quyết người ngã ngựa đổ. Binh lính quân Tùy được cổ vũ, tinh thần trở nên hăng hái hơn, từ hai mặt giáp công, đâm chết mấy trăm tên binh lính Đột Quyết, lấp lại được chỗ hổng mới bị giải khai...
Dương Nguyên Khánh chỉ huy năm vạn trung quân chiến đấu kịch liệt với mười hai vạn quân chủ lực Đột Quyết, trong đó quân cận vệ Đột Quyết tinh nhuệ đã có mười vạn người. Người Đột Quyết cũng không phải không hiểu binh pháp, bọn họ tôn trọng Sói thảo nguyên, lấy Sói làm vật tổ, từ đàn sói bọn họ cũng học được chiến thuật cắt, vây quanh, tìm nhược điểm quân địch tập trung ưu thế binh lực vây công...
Nhưng quân Tùy được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, bọn họ phối hợp ăn ý, đề cao hiệu suất tác chiến. Mặc dù bọn họ bị Đột Quyết quân phân cách ra từng khối nhưng mỗi khối lại trở thành một tập thể chiến đấu, phối hợp với nhau, bao vây ngược lại chia cắt đội ngũ kỵ binh Đột Quyết.
Mặc dù binh lực quân Tùy kém Đột Quyết rất nhiều, nhưng do phối hợp ăn ý và chiến thuật linh hoạt, đã giúp bọn họ không bị rơi vào thế hạ phong chút nào, ngoan cường mà đứng vững trước từng đợt tấn công điên cuồng của đại quân Đột Quyết.
Hơn thế nữa sáu ngàn mạch đao quân trên chiến trường đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bọn họ giống hệt tường đồng vách sắt, mạch đao tung bay, những nơi đi qua đều để lại thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông. Mặc dù mạch đao quân cũng tử thương hơn hai ngàn người nhưng bọn họ cũng tiêu diệt được hơn hai vạn ba ngàn kỵ binh Đột Quyết. Điều đó khiến cho mạch đao quân trở thành tiêu điểm trên toàn bộ chiến trường.
Mạch đao quân dũng mãnh làm cho người Đột Quyết cũng phải thay đổi chiến thuật của mình. Bọn họ không trực tiếp chiến đấu cùng mạch đao quân nữa mà chỉ vây quanh. Mỗi người Đột Quyết đều cầm dây chụp làm vũ khí, từ xa chụp đến thân thể binh lính trọng giáp không được linh hoạt lắm. Mặc dù mạch đao vẫn có thể chém đứt được dây thừng nhưng vẫn gây ra rất nhiều phiền toái cho mạch đao quân, thành công ngăn lại mạch đao quân đánh rộng ra ngoài chiến trường.