Nhưng như vậy đối với mạch đao quân thì khó khăn lớn nhất cũng không phải sợi dây chụp của người Đột Quyết, mà chính là thể lực của mình. Sau hai canh giờ chiến đấu, binh lính mặc trọng giáp mạch đao quân đều sức cùng lực kiệt, khả năng sát thương địch cũng càng ngày càng thấp.
Theo thời gian trôi qua, tỷ lệ thương vong của song phương đều không ngừng gia tăng, nhưng lúc này không ai có thể rút ra được khỏi chiến trường, ai rút lui trước đều mang ý nghĩa thảm bại. Sau hơn hai canh giờ ác chiến, chiến tranh chuyển sang đọ sức về ý chí và thể lực, thám báo quân Tùy đêm qua tập kích địch doanh tạo thành ảnh hưởng tinh tế, cho thấy tác dụng ở thời khắc mấu chốt này.
Thể lực quân đội Đột Quyết bị giảm xuống rất nhanh, kéo theo hậu quả là số lượng tử vong tăng cao. Ngược lại, quân Tùy càng đánh càng hăng, lấy năm vạn người đánh với mười hai vạn người, chẳng những không bị rơi vào thế hạ phong mà còn chậm rãi nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường.
Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười ngàn Hổ Bí quân đánh với ba vạn quân cận vệ do Hiệt Lợi Khả Hãn suất lĩnh, nơi này trở thành trung tâm của chiến trường. Quân Đột Quyết đã phát hiện ra vị trí chủ soái Dương Nguyên Khánh của quân Tùy, Hiệt Lợi Khả Hãn tự mình chỉ huy ba vạn quân cận vệ tinh nhuệ nhất vây công quân đội chỗ Dương Nguyên Khánh.
Mười ngàn Hổ Bí quân cũng là quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy, đều là lão binh đã theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm tại Phong Châu, đã tham gia vô số lần chiến đấu, bất kể kinh nghiệm tác chiến hay cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ, chiến mã, vũ khí đều là số một bên quân Tùy.
Nhưng trong chiến tranh tàn khốc thì không có ai vĩnh viễn là người may mắn. Quân Tùy tập hợp năm mươi người một đội, mà quân Đột Quyết thì một đội có trăm người, đem quân Tùy bao vây từng đoàn. Song phương đều rất rõ ràng, chỉ cần đánh bại đối phương thì sẽ giành được chiến thắng cuối cùng trong trận chiến này, vì vậy bọn họ chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt, thảm thiết.
Chiến đấu kịch liệt từ sáng sớm cho đến buổi chiều, Hổ Bí quân đã tử vong hơn bốn ngàn người, quân cận vệ Đột Quyết ba vạn ngườicũng đã tổn thất hơn một vạn. Tuy vậy, song phương vẫn bị vây trong trạng thái giằng co như cũ. Dương Nguyên Khánh ở giữa đội ngũ, hắn suất quân liều chết xung phong, địch nhân chết dưới giáo của hắn nhiều vô số kể. Lúc này cả người hắn đẫm máu, âm thanh khàn khàn, chiến mã hộc bọt mép, nhân mã cũng đã lâm vào tình trạng kiệt sức.
Bên cạnh hắn, năm trăm thân vệ cũng đã bỏ mình hơn hai trăm người, số thân vệ còn lại đang bao vây hộ vệ xung quanh hắn, không cho hắn tiếp tục mang binh tấn công. Lúc này, một mũi tên bắn lén thôi cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể bù lại.
Dương Nguyên Khánh đưa trường sóc giao cho thân binh, tay cầm chiến đao chỉ huy Hổ Bí quân chiến đấu, hắn không ngừng điều động quân đội, trợ giúp những chỗ yếu nhược. Lúc này một tên binh lính chạy tới hô lớn:
- Điện hạ, Bùi tướng quân bị thương nghiêm trọng, không thể duy trì nổi.
Dương Nguyên Khánh cả kinh trong lòng, Tạ Ánh Đăng đã bị thương không thể tiếp tục chiến đấu, nếu Bùi Hành Nghiễm cũng duy trì không được, hữu quân sẽ gặp nguy hiểm. Hắn nhanh chóng lấy mẫu lệnh tiễn giao cho thân binh của mình:
- Ngươi đi truyền lệnh, Trình Giảo Kim kế nhiệm chủ tướng hữu quân, lệnh cho hắn cần phải kiên trì chờ đợi cho tới lúc viện quân đến.
- Tuân lệnh!
Thân binh tiếp lệnh ngay lập tức chạy như bay, trong lòng Dương Nguyên Khánh sầu lo cực kỳ, mặc dù trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng không thể cứng rắn chiến đấu với quân địch được, nhưng hắn còn chưa nghĩ đến chiến tranh sẽ thảm khốc tới mức độ này. Việc này liên quan đến ý chí của chủ soái bên địch, cho thấy Hiệt Lợi Khả Hãn vô cùng quyết tâm đánh bại quân Tùy.
Điều làm cho Dương Nguyên Khánh lo lắng là thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho quân Tùy. Dù cho hiện tại số lượng quân Đột Quyết thương vong gấp hai lần quân Tùy, điều này phù hợp với mong muốn trước khi chiến đấu, nhưng dù sao binh lực quân Tùy cũng ít hơn, cứ đánh như vậy thì đến lúc Đột Quyết vẫn còn hơn mười vạn quân còn có thể chiến đấu, quân Tùy sẽ không thể duy trì được bởi binh lực quá ít.
Hắn nhìn sang hướng đông bắc, song phương đều đã sức tàn lực kiệt, quân Lý Tĩnh đáng nhẽ nên xuất hiện rồi mới đúng. Thân binh bên người bỗng nhiên xuất hiện một trận xôn xao nhỏ, có binh lính hô to:
- Tuyết rơi!
Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy không trung quả nhiên có tuyết rơi xuống chi chit, theo gió Bắc phiêu phiêu rơi xuống. Hắn không nghĩ ra được trận bão tuyết mà hắn mong chờ từ lâu đã xuất hiện vào lúc này, không biết Đột Quyết Khả Hãn sẽ có cảm tưởng gì?
Dương Nguyên Khánh lại nhìn sang phương bắc, hắn biết Hiệt Lợi Khả Hẵn cũng cách hắn không xa.
Rời xa chỗ Dương Nguyên Khánh ngoài ba dặm, trong chủ trận quân cận vệ Đột Quyết, Hiệt Lợi Khả Hãn tay cầm chiến đao đầy máu, nằm bên cạnh hắn là một gã vạn phu trưởng đã đầu một nơi thân một nẻo. Hiệt Lợi Khả Hãn nổi trận lôi đình, khiển trách rống lên với một đám tướng lĩnh bên người:
- Mặc kệ tuyết có rơi hay không, ta vẫn phải đánh bại quân Tùy, ai còn dám đưa lý do này ra, đây chính là kết cục của hắn!
Hắn cầm chiến đao chỉ một gã vạn phu trưởng khác, thanh âm khàn khàn ra lệnh, nói:
- Không tiếc bất cứ giá nào, đánh tan quân đội của Dương Nguyên Khánh cho ta, giết chết Dương Nguyên Khánh...
Phía đông chiến trường bố trí hữu quân Đại Tùy, chủ tướng là Bùi Hành Nghiễm, phó tướng Tạ Ánh Đăng, bọn họ suất lĩnh mười lăm ngàn kỵ binh quân Tùy đánh với bốn vạn quân Tiết Diên Đà.
Tiết Diên Đà từ sau khi thảm bại tại thành Đại Lợi năm đầu Đại Nghiệp, liền mai danh ẩn tích.
Nhưng bọn họ chỉ có trầm tĩnh lại mà không bị tiêu vong, chẳng những thế, họ được người Đột Quyết che chở mà dần dần phục hồi được nguyên khí. Mười mấy năm sinh sống đầy đủ và không ngừng thôn tính, bộ tộc của bọn họ đã có hơn hai trăm ngàn người, binh lực một trăm ngàn, trở thành một chi bộ phận Thiết Lặc hùng mạnh nhất.
Người Đột Quyết bồi dưỡng Tiết Diên Đà là muốn lợi dụng bọn họ đối phó với người Hồi Hột vẫn không quá an phận, cố ý chia một nửa bãi cỏ của người Hồi Hột cho Tiết Diên Đà, tạo ra mâu thuẫn giữa hai bên. Kế ly gián của người Đột Quyết thành công, Tiết Diên Đà và Hồi Hột quả thật đã trở thành tử địch.
Nhưng cừu hận lớn nhất của người Tiết Diên Đà không phải là người Hồi Hột, mà chính là Tùy triều, nói chính xác hơn là người suất lĩnh Phong Châu quân – Dương Nguyên Khánh. Thù hận hơn mười năm trước bọn họ chưa bao giờ quên, giờ đây xuôi nam, Tiết Diên Đà vì báo thù rửa nhục mà đến.
Bốn vạn đại quân Tiết Diên Đà không ngừng hướng tới hữu quân Đại Tùy phát động tiến công điên cuồng, song phương tử vong rất thảm trọng, tiểu nhi tử của Khả Hãn Di Nam cũng bỏ mình, tám gã vạn phu trưởng cũng đã chết tới bốn người, quân lính tử vong hơn hai vạn.
Đối với quân đội thảo nguyên, bình thường thương vong hơn nửa đều không thể tiếp tục kiên trì, nhưng Di Nam rất rõ ràng, nếu lúc này hắn bị đánh bại, hy vọng đến Trung Nguyên giành lấy chiến lợi phẩm phong phú sẽ không còn, Tiết Diên Đà cũng không thể dùng tuyết rửa sạch được sỉ nhục ở thành Đại Lợi.
- Cố gắng kiên trì, chỉ cần chiến thắng được quân Tùy, thưởng cho mỗi người trăm đầu dê!
Di Nam dùng khao thưởng lớn ủng hộ quân đội của mình.
Quân đội Tùy lúc này cũng thương vong thật lớn, phó tướng Tạ Ánh Đăng trúng ba mũi tên, được thân binh cứu, mà chủ tướng Bùi Hành Nghiễm cũng bị trọng thương, đổ máu rất nhiều, hắn cũng sắp kiên trì không nổi.
- Lão Bùi, người lùi lại đi, nơi này giao cho ta!
Trình Giảo Kim gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng quát to.
Bùi Hành Nghiễm cắn răng, nhờ một gã thân binh nhổ mũi tên trên cánh tay phải, hắn lắc lắc đầu:
- Ngươi không có kinh nghiệm chi huy quân đội độc lập. Giao cho ngươi ta rất lo lắng!
Trình Giảo Kim chán nản, không ngờ như vậy. Hắn không khỏi oán hận mắng:
- Đến lúc nào rồi mà ngươi còn quản việc này. Cho ngươi biết, quân ta sẽ chết trận đến người cuối cùng, ngươi tin hay không?
Hắn lại xoay người nhìn hơn mười người tướng lĩnh hô to:
- Các ngươi nói, tin tưởng ta!
Hơn mười người tướng lĩnh đều cúi đầu, ai cũng không lên tiếng. Lúc này Bùi Hành Nghiễm lại cảm thấy choáng váng đầu óc, cả người không còn một chút sức lực nào, hắn thực sự kiên trì không nổi, thanh âm trầm thấp đành phải nói:
- Đợi Điện hạ ra lệnh đi!
Vừa dứt lời, thân binh của Dương Nguyên Khánh chạy vội tới, giơ cao lệnh tiễn hô to:
- Sở Vương điện hạ có lệnh, Trình Giảo Kim tướng quân tiếp quản chỉ huy hữu quân, cần phải kiên trì chờ đợi viên quân đến!
Trình Giảo Kim mừng rỡ, tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn, xoay người nhìn chằm chằm Bùi Hành Nghiễm, ánh mắt toát ra hào quang. Bùi Hành Nghiễm bất đắc dĩ, đành phải đối diện với hơn mười người tướng lĩnh ra lệnh:
- Phục tùng Trình tướng quân chỉ huy, kẻ trái lệnh chém!
Các tướng cùng nhau khom người thi lễ:
- Tuân lệnh!
Giờ phút này, Trình Giảo Kim bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hướng tới mọi người nói:
- Trình Giảo Kim ta tuy rằng chiến công không đủ, thanh danh không tốt, nhưng điện hạ vẫn chọn ta làm chủ tướng, loại tín nhiệm này làm cho ta không có lời nào để nói, chỉ có nguyện chết báo đáp lại công ơn tri ngộ của Sở Vương điện hạ.
Hắn vung lên đại phủ:
- Mọi người theo ta, khiến bọn chó Tiết Đà Nhân nếm thử tư vị lưỡi búa của lão Trình ta...
Lúc này trên không trung, bông tuyết càng ngày càng lớn, nhìn nơi xa bắt đầu mơ hồ, sau lưng đại quân Tiết Diện Đà, Lý Tĩnh suất lĩnh mười lăm ngàn quân đội đã chạy đến.
Lý Tĩnh gạt nhẹ bông tuyết phủ trên người, nhìn chăm chú hậu quân Tiết Diên Đà cách đó hơn một dặm, hắn biết thành hay bại của toàn bộ trận đại chiến chính là lúc này.
Lý Tĩnh hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn lại phía sau, sau lưng hắn là năm nghìn trọng giáp kỵ binh sắp xếp chỉnh tề thành hàng, giống như năm nghìn bức tượng, lẳng lặng đứng yên giữa trời đầy bông tuyết, trên người đã phủ kín một tầng bông tuyết mỏng.
Đại tướng Tiết Vạn Triệt đứng ở đầu hàng, tay cầm mã giáo, nhìn chăm chú vào Lý Tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng chiến đấu. Lý Tĩnh hiểu được trong mắt hắn đang ẩn chứa chờ mong, chậm rãi gật đầu:
- Xuất phát!
Tiết Vạn Triệt giơ cao mã giáo, đây là mệnh lệnh xuất chinh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh bắt đầu xuất phát, bọn họ trăm người thành một đội, bắt đầu thong thả chạy về phía trước, đội ngũ chỉnh tề, vó ngựa phát ra âm thanh trật tự, nhịp nhàng.
Phía sau trọng giáp kỵ binh, tả hữu phân bố năm nghìn khinh kỵ binh, bọn họ cũng sắp xếp thành đội, đang chờ đợi mệnh lệnh tiến công.
Trọng giáp kỵ binh không có khả năng phát động tiến công quân địch từ xa, chiến mã của bọn họ không thể chống đỡ được khoảng cách quá xa, bắt đầu phát động ở khoảng cách một dặm này có thể sinh ra hiệu quả tấn công tốt nhất.
Nhưng nếu cứ như vậy thì khi trọng giáp kỵ binh tập kích cũng sẽ bị quân địch dễ dàng phát hiện. Trên thực tế, trinh sát tuần tra Tiết Diên Đà đã phát hiện ra quân Tùy ở mặt sau.
Tin tức này khiến cho Di Nam Khả Hãn chấn động, một mặt hắn phái người khẩn cấp cầu viện Hiệt Lợi Khả Hãn, đồng thời đưa năm nghìn quân đội tổ chức phòng thủ phía sau doanh, cung tiễn dày đặc sẵn sàng đón đánh đợt công kích của quân Tùy.
Cung tiễn của Tiết Diên Đà quân cũng không phải loại tốt như của người Đột Quyết, người Đột Quyết sẽ không giao những loại vũ khí tốtho bọn hắn. Tiết Diên Đà phải sử dụng lượng lớn súc vật đổi lấy ba vạn bộ cung tiễn từ người Cao Ly, đây đều là loại kỵ cung tốt nhất do quân khí của Tùy triều tạo ra.
Xa xa, đông nghịt trọng giáp kỵ binh quân Tùy càng ngày càng đến gần, rất nhiều binh lính Tiết Diên Đà đều xuất hiện vẻ hoảng sợ trong mắt, chưa đợi được đến lúc kỵ binh quân Tùy vào tầm bắn đã bắt đầu mù quáng mà bắn tên.
Trọng giáp kỵ binh đã giết tới ngoài ba trăm bước, Tiết Vạn Triệt tay cầm cự thuẫn, giơ cao lên mã giáo, năm nghìn trọng giáp kỵ binh đột nhiên tăng tốc.
Bọn họ xếp thành hàng đón đỡ mưa tên dày đặc, hướng phía quân địch vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa giống như sấm đánh, khí thế như sóng to gió lớn, phá hủy hết thảy, phá tan hết thảy, lấy một loại khí thế không thể chống lại dữ dằn xông mạnh đến phía năm nghìn Tiết Diên Đà kỵ binh đang phòng ngự.
Kỵ binh Tiết Diên Đà hoảng sợ vạn phần, bọn họ đã ác chiến hơn hai canh giờ, đều đã lâm vào tình trạng kiệt sức, ý chí chiến đấu giảm mạnh, trọng giáp kỵ binh tấn công mãnh liệt làm bọn họ sợ run chân, đều quay đầu mà chạy, lăn lộn loạn thành một bầy.
Di Nam Khả Hãn sắc mặt đại biến, không ngờ lại là trọng giáp kỵ binh, ở năm Khai Hoàng thứ hai mươi, hắn đã từng chứng kiến sự hùng mạnh của trọng giáp kỵ binh khi quân Tùy Bắc phạt.
Nhưng hắn biết lúc này không thể lui về sau, Di Nam rút đao ra, hô to:
- Chống địch cho ta!
Năm nghìn Tiết Diên Đà quân tay cầm chấp mâu tiến tới. Có kẻ liều mạng triệt thoái về phía sau, bọn họ giữa chiến đấu và trốn chạy trở nên do dự, càng thêm hỗn loạn, kỵ binh hàng trước hoảng sợ phải gào thét.
Ngựa khỏe lao nhanh, sát khí ngút trời, năm nghìn trọng giáp kỵ binh áp sát quân địch chỉ còn hơn mười bước, Tiết Diên Đà quân trong khoảnh khắc cuối cùng rốt cục không chịu nổi. Bọn họ quay đầu ngựa, hướng về phía cánh đồng bát ngát liều mạng chạy trốn.
Lúc này, mười ngàn viện quân Đột Quyết cũng chạy tới, bọn họ khinh thường Tiết Diên Đà quân lúc trước nhưng cũng bị khí thế rung chuyển trời đất của trọng giáp kỵ binh chấn nhiếp, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Binh lính ở hàng trước không có chỗ chạy, cũng không thể lui về phía sau, bị binh lính phía sau đẩy tới, bọn họ chỉ có cách nhắm mắt lại mà giơ lên trường mâu, tuyệt vọng mà hét thảm.
- Oanh!
Năm nghìn trọng giáp kỵ bin dùng một loại lực lượng bẻ gãy, nghiền nát mà lao vọt vào hàng ngũ quân địch. Hàng thứ nhất của kỵ binh Đột Quyết bị đâm cho tan xương nát thịt, hơn mười cỗ thi thể và chiến mã văng ra ngoài, vô số người bị chiến mã dẫm đạp dưới móng sắt, âm thanh kêu la thảm thiết có khi cũng không phát ra được. Từng hàng người bị cắt xuống giống như gặt lúa, thi thể máu thịt mơ hồ, huyết tương vung vãi khắp nơi.
Lực lượng quá lớn của trọng giáp kỵ binh phá tan trận hình của viện quân Đột Quyết trong nháy mắt. Lúc này, Tiết Diên Đà Di Nam Khả Hãn đang ở tại phía sau quân trận Đột Quyết.
Hắn trơ mắt nhìn bức tường quân nhân Đột Quyết dày đặc đang tan rã như đồ sứ bị ném vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, thi cốt bay tứ tung, máu thịt văng khắp nơi. Một cánh tay nhuộm đầy máu tươi bỗng nhiên hiện ra trước mắt hắn, chiến mã giống như một con quái thú, cái mũi phun ra nồng nặc khói trắng, hai mắt đỏ bừng, hướng về phía hắn vọt tới.
- A!
Di Nam hoảng sợ cất tiếng cười điên cuồng, trăm tên thị vệ bên cạnh hắn đã không còn cách cứu viện, trơ mắt nhìn Khả Hãn của bọn họ bị thiết kỵ quân Tùy cuốn vào móng ngựa, giẫm thành thịt nát.
Trọng giáp kỵ binh vung mã giáo đâm liên tục, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chém giết mở ra được một con đường máu.
Phía sau bọn họ, Lý Tĩnh suất lĩnh mười ngàn kỵ binh quân Tùy lao theo con đường máu vừa được mở ra giết vào trận địa Tiết Diên Đà quân. Tiết Diên Đà quân trở nên hỗn loạn, kỵ binh chạy trốn tứ phía trong cơn tuyết lớn, kêu khóc vang trời.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tinh tế biến thành từng đoàn tuyết cầu, thiên địa trở nên một mảnh tối tăm, mịt mờ.
Trận tuyến phía tây chiến trường, đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát híp mắt đánh giá tuyết rơi trên không trung. Đúng lúc này, có người chạy vội tới, lo lắng hô to:
- Tù trưởng, viện quân Tùy triều đã tới, Tiết Diên Đà tan tác rồi. Tù trưởng, chúng ta mau rút lui thôi!
Bùi Tát liếc nhìn đại doanh Đột Quyết. Lúc này trong lòng của hắn đang cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng thì từ Tùy triều chiếm được lợi lớn hay giúp cho Hồi Hột được tự do.
Hắn lạnh lùng cười:
- Thời đại của Đột Quyết đã kết thúc, thời đại chiến quốc của Thảo nguyên đến rồi.
Hắn vung tay lên:
- Chúng ta rút lui!
Tây tuyến Hồi Hột quân nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường. Tuy vậy, La Sĩ Tín cũng không buông tha, hắn suất lĩnh quân đội đuổi giết phía sau. Lúc này, một gã quan quân chạy vội tới, lớn tiếng kêu lên:
- La tướng quân! La tướng quân!
La Sĩ Tín ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì?
Quan quân chạy tới, giơ lên chiếc lệnh tiễn, cao giọng nói:
- Điện hạ có lệnh, không đuổi theo đánh Hồi Hột, tập trung binh lực tiến công quân Đột Quyết.
La Sĩ Tín lập tức tỉnh ngộ, quay đầu lớn tiếng quát:
- Toàn quân nghe lệnh, tiến công Đột Quyết!
Lúc này ở đông tuyến, Trình Giảo Kim cũng đồng thời nhận được mệnh lệnh, buông tha không đuổi giết Tiết Diên Đà, kết hợp cùng Lý Tĩnh phát động tấn công phía Tây quân Đột Quyết.
Viện quân của Lý Tĩnh đã thay đổi được chiến cuộc đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, theo quân Tiết Diên Đà tan tác và Hồi Hột quân rút chạy, quân tâm Đột Quyết bắt đầu lung lay sập đổ, đầy trời tuyết lớn càng khiến cho bọn họ lâm vào trong trạng thái tuyệt vọng.
- Khả Hãn, mau rút lui thôi!
Một gã Vạn phu trưởng Đột Quyết mang theo hơn ba nghìn người chạy như điên tới, lo lắng thúc giục Hiệt Lợi Khả Hãn rút lui về phương bắc. Ở giữa mấy trăm thị vệ, Hiệt Lợi Khả Hãn quỳ rạp trên mặt đất, đầu vùi sâu vào trong đất, thấp giọng khóc lên.
Giờ khắc này, tuyệt vọng, phẫn nộ, không cam lòng, các loại cảm xúc bóp méo trong lòng của hắn, hắn đã không thể khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, hắn tựa như một người đem tất cả thân gia, tính mạng để đi đánh cuộc, nhưng một khắc cuối cùng, hắn thua, thua triệt để, không còn gì để mà thua nữa.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt, hắn giơ cao hai cánh tay, hướng lên bầu trời đầy tuyết, đau buồn hô lớn:
- Ông trời ơi! Ngài thương hại cho Đột Quyết đi...
Đông! Đông! Đông!
Trống lớn báo hiệu quân Tùy bắt đầu phản công ầm ầm gõ vang, tiếng trống rung chuyển đất trời, sĩ khí quân Tùy tăng vọt, phát động ra lần phản công cuối cùng. Quân Đột Quyết bắt đầu tan tác trên toàn bộ trận tuyến rôi.
Quân Tùy đuổi giết phía sau, giết cho bại quân Đột Quyết tử vong vô cùng thảm trọng, thi thể chồng chất như núi, máu tươi nhuộm hồng cả thảo nguyên.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió lạnh gào thét, bão tuyết thổi quét, che trời phủ đất đánh xuống đại địa, trong thiên địa trở nên mờ mịt một mảnh, nửa năm phương bắc khô hạn rốt cục nghênh đón trận bão tuyết lần đầu tiên...
Bắt đầu từ lúc chạng vạng, bão tuyết càng ngày càng mãnh liệt, cuồng phong gào thét che trời phủ đất, không trung đen sẫm cùng mưa tuyết đan vào một chỗ cùng nhau trong thiên địa trở thành một mảnh trời mênh mông.
Đi lên một mô đất cao, Dương Nguyên Khánh đối mặt với phiến ổ địa mà mấy chục vạn đại quân vừa chiến đấu kịch liệt. Hắn đứng đó thật lâu, trong mắt cũng không có sự vui sướng khi thắng lợi, cũng không có sự mệt mỏi sau đại chiến, chỉ có một loại đau buồn và thất vọng thật sâu. Vô số sinh mạng con người, vô số tướng sĩ đi theo hắn nam chinh bắc chiến, xác người ngựa nằm bừa bãi giữa thiên địa bão tuyết.