Tuy Lý thái giám nói rất có lý, nhưng chuyện này lại không thể gấp, phải chờ thời cơ, Dương Nguyên Khánh tạm thời gác chuyện này lại một bên.
Bây giờ hắn vẫn đang chú ý là vụ án ám sát, đây là một quan niệm gần như cứng nhắc, động lực không ở chỗ mệnh lệnh của Vương gia, mà ở chỗ hắn lo lắng cho người thân.
Gần như hắn có tám phần là có thể nắm chắc, Trương Trọng Kiên chính là thích khách tối hôm đó ám sát Tấn Vương. Như vậy hắn phải biết động cơ ám sát Trương Trọng Kiên ở chỗ nào? Tại sao y phải ám sát Tấn Vương, nếu là mệnh lệnh của một người hay một tổ chức, như vậy người này, hoặc tổ chức này là ai?
Quan trọng hơn là, Nữu Nữu đóng vai trò gì trong vụ án này, cái này có nguy hại rất lớn đối với cô.
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh dừng lại ở Tề Vương phủ và và trà trang Vạn Xuân ở Đông Thị. Hai nơi này đều có liên quan đến Trương Trọng Kiên, một nơi là phụng chức của y, một nơi là chỗ ở của Nữu Nữu, mà Trương Trọng Kiên là là sư huynh của Nữu Nữu, hình như là không có quan hệ trực tiếp gì. Nhưng một loại cảm giác nói cho Dương Nguyên Khánh biết, Trương Trọng Kiên và trà trang Vạn Xuân này có một mối liên hệ nào đó.
Dương Nguyên Khánh nhiều lần cân nhắc, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ trà trang Vạn Xuân, đây là một nơi vô cùng bí ẩn và quỷ dị.
Buổi chiều, Dương Nguyên Khánh mang theo chút điểm tâm tới trà trang Vạn Xuân. Lúc này Nữu Nữu không có trong trà trang, cô ấy đã cùng tổ mẫu của cô đi dâng hương ở chùa rồi.
Dương Nguyên Khánh, đi vào trong trà trang, một gã tiểu nhị chạy ra nghênh đó:
- Khách quan, muốn mua trà phải không?
- Ta muốn tìm Trần thúc của các ngươi, ông ấy có đây không?
Hắn nhớ rất rõ, Nữu Nữu hỏi Trương Trọng Kiên tại sao phải cung phụng Tề Vương, trả lời của Trương Trọng Kiên là Trần thúc sắp xếp, sau đó Nữu Nữu không hỏi nữa, cái người gọi là Trần thúc, phải là một nhân vật rất quan trọng.
Tiểu nhị do dự một chút, lập tức đi vào trong, một lát sau, Viên Tư Tổ chủ trà trang đông vội vàng chạy ra, tươi cười nói:
- Dương công tử cậu tìm Trần cô nương à? Đúng lúc cô ấy không có ở đây.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Ta biết cô ấy không có ở đây, ta biết cô ấy cùng tổ mẫu cô đi chùa dâng hương rồi, ta định bảo cô ấy dọn về nhà, ta sẽ nói cho cô ấy sau. Cô ấy ở đây được sự chăm sóc của Trần thúc, cho nên đặt biệt đến đây bái tạ, đa tạ mấy ngày nay ông ấy đã chăm sóc muội muội của ta.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh đem điểm tâm để lên bàn, Viên Tư Tổ liếc nhìn điểm tâm, mặt vẫn nở nụ cười:
- Hình như Xuất Trần cô nương nói là Trần đại quản sự, thật là không khéo, chiều hôm qua ông ấy đã về Giang Nam nhập hàng rồi. Đợi ông ấy trở về, tôi sẽ thay công tử chuyển lòng biết ơn này đến ông ấy.
Tuy nói rất khéo léo trôi chảy nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh không nhịn nỗi cườitiếng, một đại quản sự của trà trang, không ngờ có thể sắp xếp người vào Tề Vương phủ làm thủ tịch cung phụng, một bộ mặt rất lớn.
- Đã là như vậy, vậy thì xin Viên đông chủ thay ta chuyển tạ ý này.
Dương Nguyên Khánh không nói phá, cái này giống như câu cá, đầu tiên phải tới bờ sông khuấy khuấy, xem có cá không, sau đó mới tính tới chuyện thả mồi.
Dương Nguyên Khánh xoay người bỏ đi. Viên Tư Tổ nhìn theo sau lưng Dương Nguyên Khánh đi xa dần trong mắt hiện lên chút âu lo. Nội quy của Nam Hoa Hội tuyệt nghiêm tuyệt đối không để cho bất người ngoài nào nhắc đến Trần hội chủ, y phát hiện bí mật của bọn họ thực hiện có chút lơi lỏng, không ngờ lộ ra một chút.
Dương Nguyên Khánh cũng không hề bỏ đi, lúc hắn đang chờ ở cửa chợ, một trực giác cho hắn biết, cái người gọi là Trần thúc chính là đang ở trong trà trang, y chính là một con cá lớn. Trương Trọng Kiên và Nữu Nữu đều bị ông ta khống chế. Nếu nữ thích khách hôm đó đúng là Nữu Nữu, vậy thì có hai khả năng hoặc là Nữu Nữu nói dối mình, kỳ thực cô ấy không phải hôm đó mới trở về.
Như vậy Nữu Nữu chỉ là một công cụ giết người của y, hôm đó vào kinh thì bị phái làm thích khách, không quen thuộc kinh thành, một sơ xuất thì đánh mất mạng. Ông ta hoàn toàn không xem sinh mạng của Nữu Nữu ra gì.
Bất luận là khả năng nào, Dương Nguyên Khánh hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha, hắn quyết không thể để Nữu Nữu bị tổ chức đó không chế. Nàng là muội muội cùng lớn lên từ nhỏ với hắn, là người thân nhất của hắn trên cõi đời này. Đợi tới nửa canh giờ, xe ngựa của Thẩm Vụ Hoa và Nữu Nữu chậm rãi xuất hiện ở cửa lớn Đô Hội Thị Dương Nguyên Khánh lập tức tiến lên phía trước chặn xe ngựa lại
- Nguyên Khánh ca ca!
Từ cửa xe ngựa hiện ra khuôn mặt đang cười của Nữu Nữu:
- ca ca là đến tìm muội sao?
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Ta có chuyện quan trọng tìm muội, muội đi theo ta nhé!
Nữu Nữu thấy Dương Nguyên Khánh cười có chút miễn cưỡng, liền cười nói với Thẩm Vụ Hoa:
- Cô tổ mẫu, con đi ra ngoài cùng với Nguyên Khánh ca ca, tối sẽ trở về.
Thẩm Vụ Hoa gật đầu:
- Trở về sớm nhé!
Bà lại dặn dò Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, chăm sóc tốt cho nó!
- Cô tổ mẫu yên tâm, tối con sẽ đưa cô ấy về.
Xe ngựa của Thẩm Vụ Hoa đã quay về, Nữu Nữu nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh cười:
- Nguyên Khánh ca ca, muốn dẫn muội đi ăn cơm à?
Dương Nguyên Khánh gật đầu, con ngựa hắn dắt theo bên cạnh là con ngựa hắn mua trong một tiệm bán ngựa ở Đông Thị, tuy không phải là chiến mã, nhưng cũng khỏe mạnh, có yên ngựa, bàn đạp và đủ mọi thứ.
- Muội lên ngựa đi, đi theo ca ca.
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, đợi Nữu Nữu lên ngựa, hắn thúc chiến mã đi, mang theo Nữu Nữu chạy về hướng Tuyên Nhân phường cách đó không xa.
Tuyên Nhân phường gần Bình Khang phường, cũng là một nơi rất náo nhiệt, nhưng không nhiều thanh lâu kỹ viện như Bình Khang phường. Đặc sắc lớn nhất của chỗ này chính là lạc phường, vũ phường, tửu phường. Nhà trọ cũng san sát, so với Bình Khang phường có chút văn hóa hơn.
Dương Nguyên Khánh dẫn Nữu Nữu đi đến quán rượu Minh Nguyệt, giọng hát du dương, cảm giác rất hay. Dưới sự tiếp đón ân cần của một tiểu nhị trong tửu điếm, bọn họ lên lầu hai. Lầu hai tiếng người ồn ào, hình như đã đầy người, tiểu nhị tìm cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một góc để hai người ngồi, còn rất tốt, vừa đúng hai người ngồi, Dương Nguyên Khánh gật đầu cùng Nữu Nữu ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh thấy hai tên nam tử dáng người tráng kiện vẻ háo sắc ngồi sau lưng Nữu Nữu, chân mày hắn nhíu lại, muốn đổi chỗ với Nữu Nữu, nhưng sau lưng hắn cũng có mấy tên nam tử, mà lại càng gần hơn, nên đành thôi.
- Nữu Nữu uống chút rượu không?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên hỏi.
- Vậy thì một chút thôi nhé!
Nữu Nữu cười cũng có chút miễn cưỡng. Trên đường đi, Dương Nguyên Khánh không nói gì, làm nàng cảm nhận được có một áp lực vô hình, trong lòng nàng có chút thấp thỏm không yên.
- Mang đến một bình rượu nho thượng hạng, thức ăn mỗi thứ một món, mang ra đây.
Rất nhanh, rượu được mang ra trước, Dương Nguyên Khánh rót cho Nữu Nữu một ly rượu, cười nói:
- Uống một ly nhé, ca ca nhớ từ nhỏ muội đã không uống rượu, uống một ngụm thì đã choáng váng rồi.
Nữu Nữu hé miệng cười:
- Nguyên Khánh ca ca bây giờ muội cũng có thể uống được một chút, nhưng không nhiều, nhiều nhất một ly. Lúc ở Hành Sơn, các sư huynh sư tỷ thay nhau mời khách, đồ bên đó rất rẻ, chỉ cần nửa xâu tiền, mười mấy người ăn cũng không tệ. Nguyên Khánh ca ca hình như tửu lượng của ca ca rất tốt.
- Cũng là tập luyện thôi, mới bắt đầu là một cân rượu sữa ngựa, sau đó là hai cân, ba cân, cuối cùng là có thể uống hai mươi cân.
- Hai mươi cân!
Nữu Nữu hét lên kinh hãi:
- Bao tử của ca ca có thể chứa hết sao?
- Chứa được chứ, từ từ uống là được rồi, ở nơi đó không có năm cân tửu lượng, thì không gọi là nam nhân. Ta có một tên thủ hạ là nữ thay cha tòng quân, cô ấy cũng có thể uống được năm cân.
- Là nữ binh sao?
Nữu Nữu có chút kinh ngạc hỏi.
- Không, là cải thành nam trang, cải trang năm năm rồi, bây giờ làm thị vệ của công chúa Nghĩa Thành, cũng không nói với ta một tiếng. Mấy ngày nay ta cũng không có gặp cô ấy, không ngờ không chào ta một tiếng mà đã bỏ đi.
- Nguyên Khánh ca ca, có lẽ cô ấy sợ khi gặp ca ca không biết nói gì. Muội cảm thấy cô ấy không có ý xem thường ca ca, trong lòng cô ấy cũng rất mâu thuẫn.
- Thôi không nói về cô ấy nữa, nói muội đi, trong lòng muội mâu thuẫn không.
Dương Nguyên Khánh cố gắng hời hợt nói.
- Cái gì?
Nữu Nữu ngẩng cả người.
- Hôm nay ta đến trà trang Vạn Xuân, đến để cảm tạ Trần thúc đã chăm sóc muội!
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn nàng một cái rồi nói.
Nữu Nữu hơi biến sắc, khẩn trương hỏi:
- Sao ca ca biết Trần thúc?
Thấy vẻ mặt của Nữu Nữu như vậy, trong lòng Dương Nguyên Khánh chợt nguội lạnh. Nữu Nữu rõ ràng có chuyện gạt hắn, trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái hắn có cảm giác bị lừa gạt.
- Nữu Nữu không nên che dấu ta, càng không nên lừa ta!
Dương Nguyên Khánh khắc chế bất mãn mãnh liệt trong lòng, chậm rãi nói:
- Muội có hiểu cảm giác của ta không?
Nữu Nữu luống cuống chân tay:
- Không có! từ trước đến giờ muội không có lừa gạt ca ca.
- Tốt lắm, ta hỏi muội, rốt cuộc là muội vào kinh lúc nào?
- Thì là buổi trưa trước khi gặp ca ca một ngày. Chính xác. Nguyên Khánh ca ca, chẳng lẽ ca ca cho rằng muội lừa ca ca sao?
- Che dấu hả?
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng.
Nữu Nữu từ từ cuối đầu, trong lòng nàng có chút xấu hổ, sau một lúc nàng mới thở dài nói:
- Ca ca hỏi đi, muội sẽ hết lòng trả lời, nếu không thể trả lời, cũng xin ca ca lượng thứ.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn hai bên, hạ giọng nói:
- Ta muốn biết, chính buổi tối hôm đó muội vào thành, nữ thích khách giết Tấn Vương, có phải là muội không?
Nữu Nữu chấn động cả người, không thể tin nỗi ngước nhìn Dương Nguyên Khánh, làm sao biết?
- Rất đơn giản, người mà muội phóng tên tới chính là ta, ta còn biết một người khác nữa chính là Trương Trọng Kiên đại sư huynh của muội. Hôm nay ta so tiễn với y, đã xác nhận là y.
Nữu Nữu từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, nàng thì thào nói:
- Sao có thể là ca ca, chẳng trách muội cảm giác rất quen thuộc, làm muội cả đêm bất an.
- Như vậy muội thừa nhận rồi!
Dương Nguyên Khánh gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt bắn ra lửa.
Nữu Nữu im lặng gật đầu, nàng cuối rất thấp đầu.
- Ầm!
Dương Nguyên Khánh đập mạnh lên bàn một cái, cái bàn phát ra răng rắc, một tiếng gãy vỡ, rượu trong chén đỗ ra, Nữu Nữu bất thình lình ôm mặt khóc:
- Nguyên Khánh ca ca, muội thật ... không biết là ca ca!
Cả lầu hai trong nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngước nhìn bọn họ. Lúc này, sau lưng Nữu Nữu có hai gã đàn ông lưu manh liếc nhìn, xoay người bước tới, vỗ vỗ lên vai của Nữu Nữu, dụ dỗ nói:
- Tiểu nương tử đừng khóc, ca ca làm chủ cho nàng.
Nữu Nữu khinh bỉ gạt tay y xuống, gã đàn ônglại giơ tay muốn sờ lên mặt Nữu Nữu, cười ha hả nói:
- Tiểu nương tử này thật là xinh đẹp, vừa trắng vừa mịn, nếu người khác không thích thì cho chúng tôi.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh như muốn giết người. Hắn ra tay nhanh không thể tưởng, một tay đưa ra nắm lấy bàn tay đang muốn sờ trên mặt Nữu Nữu,"rắc rắc" tiếng xương cốt gãy vang lên, tay của gã đàn ông rõ ràng là đã bị vặn gãy. Dương Nguyên Khánh lập tức dùng một cước đá bay, trong tiếng kiêu thảm thiết, gã đàn ông đị đá văng ra mấy trượng, liên tục đụng vào bảy tám cái bàn, phun ra một vũng máu.
Người còn lại sợ đến mức hồn vía lên mây, xoay người bỏ chạy. Lại bị Dương Nguyên Khánh dùng tay bóp cổ y lại, nâng y lên khỏi đất. Dương Nguyên Khánh vốn định vặn cổ y, nhưng cuối cùng khắc chế được sát khí trong lòng, tiện tay ném gã đàn ông qua cửa sổ lầu hai.
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua đại đường. Trong đại đường lạnh ngắt như tờ, tất cả tửu khách đều im lặng, một cử động cũng không dám.
- Nguyên Khánh ca ca, muội không có.
Nữu Nữu khóc mặt đã đầy lệ.
Thu dọn xong hai gã vô lại này, cơn thịnh nộ của Dương Nguyên Khánh cũng diệu đi một chút. Hắn thấy Nữu Nữu khóc thương tâm, trong lòng cũng có chút không đành, liền nói với cô:
- Đi thôi, đi tới chỗ khác nói.
Hắn khoát áo da lên người xoay đi, Nữu Nữu cũng lau nước mắt, đứng dậy đi theo hắn xuống lầu. Tiểu nhị và chưởng quầy cũng không dám ngăn bọn họ lại, trơ mắt nhìn bọn họ đi khỏi tửu quán.