Ngoại trừ gia chủ ba nhà Tân, Thôi, Tạ tham gia tiệc rựu ra còn đặc biệt mời hơn trăm nhân sĩ khá có danh tiếng, toàn lầu Giang Mạn đều do Dương Nguyên Khánh bao trọn.
Vị trí đều đã sắp xếp xong, chổ chủ đã có năm sáu người ngồi. Ngoài Dương Nguyên Khánh, Vi Vân Khởi và Tạ Ánh Đăng ra còn còn lại chính là gia chủ của ba nhà Tân, Thôi, Tạ.
Gia tộc Tân thị từ Đông Hán đã là danh môn Giang Hạ. Lầu Giang Mạn này cũng là tài sản riêng của ông ta. Gia chủ Tân Thịnh chừng năm mươi tuồi, dáng người hơi béo, vẻ mặt điềm đạm tươi cười. Thái sử Tân Tề mà Vi Vân Khởi muốn bổ nhiệm chính là huynh đệ của ông ta, trong những năm đại nghiệp từng đàm nhiệm Trưởng sử quận Miện Dương, hiện đang rảnh rỗi ở nhà.
Bên cạnh là gia chủ Thôi gia- Thôi Tuần. Thôi gia Giang Hạ là một chi lệch của Thôi Thị Thanh Hà, những năm cuối Tây Tấn theo sĩ tộc phương bấc vượt sông bỏ trốn, nhánh này của thôi thị Thanh Hà tới Giang Hạ, bám rễ dần dần hình thành Thôi thị Giang Hạ.
Ngồi ghế đầu nữa là gia chũ họ Tạ- Tạ Vân Vận, nói ra còn là họ hàng xa của Tạ Ánh Đăng, ông ta muốn cho em rể làm huyện lệnh Giang Hạ.
Dương Nguyên Khánh ngồi ở vị trí đầu. Thông thường mà nói không cần hắn ra mặt trấn an sĩ tộc, hắn mỗi lần đến một noi đều phải mờ tiệc mòi danh sĩ thì không thề hết được. Lần này là vì quận Giang Hạ là quận đầu tiên, lại là hậu cần quan trọng của quân Tùy nên hắn mới đích thân chủ động lôi kéo vọng tộc của vùng.
Dương Nguyên Khánh thấy đã đến giờ, không khí cũng đã rất náo nhiệt, liền cầm chén rượu đứng lên nói:
-Các vị, xin hãy nghe ta nói vài lời.
Trong phòng lập tức yên lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
-Kỳ thực hôm nay ta mời mọi người uống rượu cũng là người trong vùng, mọi người đang ngồi ở đây có thể có rất nhiều vị không biết, kỳ thực ta cũng là người Kinh Tương, sinh ra ở huyện Kinh Sơn, quận An Lục. Huyện Kinh Sơn có một tòa lăng Vương Mẫu chính là lăng mộ của mẫu thân ta. Ta được phong là Sở Vương cũng là vì lý do này. Vì thế hôm nay chúng ta đều là người Kinh Tương, nào! Vì họp mặt đồng hương, uống cạn chén này!
Trong phòng không khí lập tức náo nhiệt khác thường. Mọi người đều không ngờ Sở Vương cũng là người Kinh Tương, khiến bọn họ dường như nhìn thấy tiền đồ rộng mờ của Kinh Tương. Mọi người hung phấn cùng nâng chén.
-Vì họp mặt đồng hương, cạn chén!...
Dừng như chính lúc Dương Nguyên Khánh mờ tiǣ rượu mời các vọng tộc nồi tiếng thành Giang Hạ, trong tửu lâu Bạch Vân thành Tương Dương, Lý Hiếu Cung cũng tổ chức một tiệc rượu long trọng như vậy, mời những người có tiếng ở Tương Dương cùng họp tác, bày tiệc tiếp đón Sài Thiệu và Dương Cung Nhân.
Viện binh bảy mươi nghìn quân Từ Trường An qua Hán Trung đã đến Trương Dương, đóng ở ngoài thành Trương Dương, khiến cho binh lực Trương Dương từ năm mươi nghìn lập tức tăng lên thành một trăm hai mươi nghìn.
Sau tiệc rượu, Lý Hiếu Cung đã mời Sài Thiệu và Dương Cung Nhân vào phòng bàn chuyện, giới thiệu cho bọn họ biết về tình hình hiện tại của thành Tương Dương.
Lần này Lý Uyên đã nhận được bài học thất bại từ hai chiến dịch ở Trung Nguyên, không tiến hành chế độ hai chủ soái nữa, triều đình cũng không can thiệp nữa, cho Lý Hiếu Cung toàn quyền phụ trách, Sài Thiệu làm Tả phó tướng, Dương Cung Nhân làm Hữu phó tướng, Cao Sĩ Liêm làm Hành quân tư mã, toàn bộ chiến dịch Kinh Tương đều do bốn người bọn họ chỉ huy.
Hiện tại theo tình hình nắm được, năm mươi nghìn người ngựa của quận Vĩnh An do Đỗ Phục Uy cầm đầu, quận Giang Hạ có Tạ Ánh Đăng dẫn đại quân sáu mươi nghìn người, còn có Dương Nguyên Khánh có thể dẫn một hai chục nghìn quân đến nữa, còn có bốn mươi nghìn quân Tùy của Từ Thế Tích quận Nam Dương, nếu tính cả mười nghìn quân Tùy của quận Di Lăng thì tổng binh lực của quân Tùy hiện tại là trên dưới một trăm bảy mươi nghìn người, còn tổng binh của chúng ta là một trăm năm mươi nghìn người, hai bên có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Viện quân đến khiến Lý Hiếu Cung vô cùng tin tưởng, giọng nói cũng dõng dạc hơn. Ông ta nhìn Sài Thiệu một cái nói:
-Ta muốn nghe ý kiến của đại tướng quân.
Sài Thiệu đối nhân xử thế khôn khéo, nhân duyên vô cùng tốt, lòng tranh quyền đoạt lợi cũng không nhiều, quan trọng hơn là ông ta hiểu triều Đường đã đến giai đoạn sinh tử Tổn vong. Có thể đánh thắng trận Kinh Tương này hay không có liên quan đến vận mệnh trước mất của vương triều Đại Đường. Trước khi đi, hoàng đế Lý Uyên cũng giữ ông ta ở lại và nói chuyện một cách sâu sắc, muốn ông ta toàn lực giúp Lý Hiếu Cung đánh thắng trận này.
Sài Thiệu biết Lý Hiếu Cung thực ra đã có phương án, chi là khách khí với mình một chút mà thôi, ông ta liền tủm tỉm cười nói;.
-Tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng hơn nữa ty chứ không biết gì về tình
hình Kinh Tương, nào đâu có ý kiến gì, điện hạ cứ việc bố trí, ty chức làm theo là được.
Lý Hiếu Cung lại nhìn Dương Cung Nhân, ông ta biết Dương Cung Nhân văn võ song toàn, không dám coi thường ông ta. Lý Hiếu Cung thấy Dương Cung Nhân đang chăm chú nhìn sa bàn trầm tư, lại cười nói:
-Dương thượng thư có ý kiến gì không?
Dương Cung Nhân nhặt que gỗ lên chi hướng huyện Hưng Thịnh trên sa bàn.
-Điện hạ, quân Tùy đã chiếm lĩnh đường Di Lăng, chặn đường thông đi Ba Thục, hậu quả khá nghiêm trọng, tại sao không phái binh đoạt lại huyện Hưng Thịnh?
Lý Hiếu Cung lấc đầu bất lực nói:
-Không phải ta không muốn tấn công, thực tế quá là không thuận lợi, hơn nữa còn có nỗi khổ rất lớn.
Lý Hiếu Cung lấy cây gỗ chi hướng thành Định Thục nói:
-Vốn ở đây có một cái cầu treo nối thông nam bắc Trường Giang nhưng bây giờ cầu treo đã bị quân Tùy chặt đứt rồi, chúng ta không qua được sông, hơn nữa đường núi thông bờ bắc và Ti Quy bị hủy rồi, phải tiêu hao lượng lớn nhân lực, ít nhất là hơn nửa năm mới có thề sửa xong, thòi gian không kịp.
Lý Hiếu Cung lại đem cây gỗ chỉ hướng Giang Lăng tiếp tục nói:
-Tuy rằng từ Giang Lăng có thể ngồi thuyền qua sông nhưng muốn đánh hạ huyện Di Lăng và huyện Hưng Thịnh không có năm sáu mươi nghìn quân thì không thể làm được. Hiện tại tĩnh hình Kinh Tương nguy cấp, ta làm sao có thề đem binh lực hao Tổn vào quận Di Lăng được. Chỉ có thể đợi sau khi chiến dịch Kinh Tương kết thúc mới nghĩ tới đoạt lại Di Lăng thôi.
Dương Cung Nhân gật gật đầu, áy náy nói:
-Là ty chức không hiểu rõ tình hình. Điện hạ, xin thứ lỗi!
-Không có gì, không biết không có tội!
Lý Hiếu Cung cười, quay lại vấn đề chính, lại chậm rãi nói với mọi người:
-Ta đã nghĩ rất lâu, ưu thế của chúng ta là ở đâu? Ưu thế của quân Tùy là ở đâu? Ta cảm thấy chổ bất lợi của quân Tùy là ở chỗ binh lực của chúng phân tán, binh lực của chúng tuy nhiều nhưng lại phân tán ở bốn chổ, hơn nữa còn rất khó tập họp. Ta nghĩ chúng ta nên tập trung ưu thế binh lực đánh tan từng bộ phận của quân Tùy.
Dương Cung Nhân trầm ngâm một chút. nói:
-Theo phương án lớn mà nói, đánh tan từng bộ phận không Tổi, nhung điện hạ chuẩn bị trước tiên bắt đầu từ ai?
Phương án của Lý Hiếu Cung có được sự ủng hộ của Dương Cung Nhân, tinh thần ông ta phấn chấn, nhặt thanh gỗ lên chi hướng quận Giang Hạ nói:
-Từ sự mạnh yếu của binh lực mà đánh giá thì năng lực chiến đấu cũa quân Tiêu Lương vốn là yếu nhất nhưng quân Tiêu Lương ở Giang Hạ cách khá xa, hơn nữa binh lực ở Giang Nam, chúng ta vượt sông không tiện. Vì vậy, với quân Tiêu Lương không thực tế lắm. Còn quân Đỗ Phục Uy ờ quận Vĩnh An cách chúng ta quận An Lục và quận Cánh Lăng, khoảng cách chừng hơn năm trăm dặm, lặn lội đường xa, ta lo hậu cần tiếp viện không kịp.
Nói đến đây, cây gỗ của Lý Hiếu Cung vung lên chi hướng bắc, chỉ đến quận Nam Dương:
-Ngược lại, quân của Từ Thế Tích cách chúng ta chi có vài chục dặm, bốn mươi nghìn quân của ông ta như một con dao của Tương Dương, vậy nên quân Tùy từ hai đường phía đông tiến công Kinh Dương, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng chiếm quận Vĩnh An và quân Giang Hạ mà không dám chi viện. Vì vậy, ta cho rằng nên tập trung binh lực tiến công quân Tùy Nam Dương.
Dương Cung Nhân cười cười:
-Điện hạ, ty chức lại cảm thấy nên đánh yếu trước, tấn công quânĐỗ Phục Uy sau đó xuôi nam đánh quân Tiêu Lương, chi cần chúng ta kiên trì giữ thành Tương Dương, quân của Từ Thế Tích không vào được Kinh Tương. Điện hạ, trước tiên phá hai đường quân mặt đông, đại cục phía nam đã thành. Lúc này quân của Từ Thế Tích cũng sẽ không đánh mà lui.
Lý Hiếu Cung trầm ngâm một lát. ông ta thừa nhận Dương Cung Nhân nói có lý nhưng Đỗ Phục Uy cũng không phải là đầu gỗ, không thê đứng đó mà chờ bị đánh.
-Không biết Dương thượng thư đã nghĩ đến hay chưa. Nếu như đại quân cũa chúng ta tiến quân về quận Vĩnh An, quân Đỗ Phục Uy rất có thể xuôi về phía nam hoặc là quân Tùy Giang Hạ lên phía bắc. Không phải dễ dàng như vậy đâu. Ngược lại bốn mươi nghìn quân của Từ Thế Tích độc lập không cứu viện, vừa hay có thể tiêu diệt được, chỉ cần chúng ta đánh bất ngờ, xuất binh chớp nhoáng, Tư Thế Tích sẽ không kịp lui.
Lý Hiếu Cung vừa dứt lời liền có binh lính chạy đến bẩm báo:
-Khởi bẩm điện hạ, tình báo mới nhất của tình báo Tân Dã, bốn mươi nghìn quân quân Tùy Tân Dã bắt đầu lui về hướng bắc.
Lý Hiếu Cung cùng đám người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng nhẽ quân Tùy có tai ngàn dặm sao...
Thành Lăng Giang quận nam đã từng là thủ đô Triều Lương, là thành lớn thứ hai sau thành Tương Dương của khu Kinh Tương, chu vi thành trì gần bốn mươi dặm, ba mươi tám nghìn hộ, hơn mười hai trăm nghìn nhân khẩu.