Chương 210: Tấu chương biên

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:12

Năm ngàn binh lính Tiết Diên Đà trải qua mấy ngày bôn ba, đã mệt mỏi vô cùng, bọn họ đã nhận đinh cửa ải này không có người bọn họ muốn tìm, liền lần lượt đi ngủ, không ai có tâm lý chuẩn bị đề phòng bị đánh lén. Ngay cả việc phái người đi tuần tra và gác trạm cũng chỉ vì đề phòng sói dữ, hoàn toàn không ý thức được rằng, những người đã bị bọn họ chặn sẽ đến tập kích bọn họ. Một ngàn dũng sĩ Khế Bật như bão quét mà tràn đến, lao vào đại doanh, một ngàn con lạc đà trong doanh trại trở nên hỗn loạn, đạp đổ căn lều trướng lớn, muốn tháo chạy. Binh lính Tiết Diên Đà lúc này mới bừng tỉnh, vô cùng hoảng sợ mà la lớn, lao ra khỏi trướng. Nhưng thứ nghênh đón bọn họ chính là những ngọn đao sáng như tuyết và giết chóc vô tình. Dũng sĩ Khế Bật múa may trường đao và trường mâu trong tay, liều chết trong đoàn quân địch, từng cái đầu người bị chặt đứt, từng thi thể chồng chất lên nhau, giết đến nỗi khắp nơi đều là xác chết, máu chảy thành sông, những vũng máu nhanh chóng kết đọng lại thành máu băng trong cái lạnh của mùa đông. Vạn Phu Trưởng cầm đao từ trong trướng lao ra, lại gặp phải Khế Bật Liệt, hai người mặt đối mặt. Vạn Phu Trưởng kinh ngạc hô lên: - Là người Khế Bật! Đáng tiếc quá hỗn loạn, không ai nghe được tiếng hô của y, y cũng không có cơ hội hô lên lần thứ hai. Khế Bật Liệt trừng mắt, thúc lạc đà, trường mâu lao về phía Vạn Phu Trưởng nhanh như ánh chớp, đánh bay trường đao của y. 'Răng rắc!', đâm thủng qua ngực y, thân người cao gầy liền ngã xuống. Khế Bật Liệt rút đao ra, dùng một nhát đao chém đứt đầu Vạn Phu Trưởng, buộc vào yên ngựa. Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng khóc lóc vang vọng trong đại doanh, binh lính Tiết Diên Đà chạy tán loạn ra bốn phía, phần lớn đều bỏ chạy về hướng nam. Hướng nam sớm đã có năm trăm quân Tùy mai phục, một loạt mũi tên lại được bắn ra, từng nhóm binh lính Tiết Diên Đà bị bắn ngã xuống đất, kêu thảm thiết. Nhưng bản năng tìm sự sống vẫn khiến những binh lính phía sau bất chấp tất cả chạy về hướng nam, chỉ có hướng này mới là con đường sống duy nhất của họ. - Một tên cũng không tha, giết chết toàn bộ! Dương Nguyên Khánh truyền lệnh. Binh lính quân Tùy không hề nương tay, mũi tên bắn ra như mưa, một trăm quân Tùy tản ra, truy kích tàn binh. Vung đao chém hết những binh lính Tiết Diên Đà đang trên đường chạy trốn. Lúc này một ngàn chiến sĩ Khế Bật từ phía sau đánh lên. Dưới sự chém giết của quân Tùy và chiến sĩ Khế Bật, cuối cùng gần một ngàn quân đào ngũ Tiết Diên Đà cũng bị giết chết, chiến trường dần yên tĩnh lại. Bên trong thung lũng hơn mười mẫu chất đầy thi thể, gần như đều bị các chiến sĩ Khế Bật chặt đầu, cướp quân bài. K về bọn họ còn phải báo công. Lúc này một lữ soái quân Tùy chạy đến bẩm báo, - Bẩm báo tướng quân, đã kiểm kê xong, tổng cộng có bốn ngàn tám trăm thi thể, trong bản ghi chép của bọn chúng có năm ngàn không trăm ba mươi người, còn có gần ba trăm người đã chạy thoát. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhìn cánh rừng rậm xung quanh, chỉ thấy một mảng đen ngòm. Khế Bật Liệt tiến lên cười nói: - Cho dù chạy trốn, cũng không qua khỏi đêm nay, bọn chúng sẽ bị lạnh chết, cuối cùng cũng làm mồi cho sói. Y lại chỉ vào ngựa của quân Tiết Diên Đà: - Tuy nhiên vận may cũng rất tốt. Lần này thu được hơn năm ngàn con chiến mã, chúng ta mỗi người một nửa. - Lều trại và các vật tư khác các ngươi lấy hết đi! Dương Nguyên Khánh biết bọn họ không thiếu chiến mã, mà thiếu vật tư, những lều trại và binh khí của quân Tiết Diên Đà đều rất lạc hậu, hắn cũng không thích. - Đa tạ! Khế Bật Liệt cũng không khách khí, y ra lệnh một tiếng, các chiến sĩ Khế Bật bắt đầu dọn dẹp chiến trường, đem tất cả những vật phẩm có thể sử dụng thu gom lại hết. Bao gồm lều trại, áo giáp, chiến đao, cung tiễn. . v. . v... , tất cả đều đóng thành từng túi lớn, bỏ lên lưng lạc đà, còn họ thì cưỡi lên lưng những con chiến mã vừa thu được. Bận rộn khoảng vài canh giờ, mới thu dọn xong, tất cả thi thể đều chất vào một cái hố to, để lại cho những loài ăn thịt xử lý. Mọi người lại xuất phát, đi về hướng cửa ải phía nam. Một ngày sau, hai quân đội đi ra khỏi Âm Sơn, bọn họ dừng bước, lúc này, một thám báo quân Tùy chạy đến bẩm báo, - Bẩm báo tướng quân, bên ngoài Âm Sơn không có quân mai phục, hơn một trăm quân địch đứng chặn ở cửa ải đã chạy trốn, không rõ tung tích. Khế Bật Liệt cười nói với Dương Nguyên Khánh: - Bọn chúng phân vùng để chặn, các cửa ải xung quanh đều cách nơi này rất xa, hơn trăm dặm. Bọn chúng có quay lại bao vây cũng không kịp nữa, Dương tướng quân lên đường bình an thôi! Dương Nguyên Khánh chắp tay cảm ơn: - Lần này dũng sĩ Khế Bật cùng chúng ta liên kết tác chiến, mới có thể đánh thắng quân địch, tiêu diệt toàn bộ quân địch. Ta thật sự rất cảm tạ, mong huynh trưởng giúp ta chuyển lời đến Khả Hản, hoan nghênh ông ta đến Phong Châu, chúng ta cùng liên kết đối phó Tiết Diên Đà. Khế Bật Liệt hơi mỉm cười, - Thật ra ta không nói thật với ngươi, ta cũng không phải con trai của lão Sát Lý, ta là con cả của Khế Bật Khả Hãn, người thừa kế của Khả Hãn. Ta phụng mệnh phụ thân đến Phong Châu để liên kết với quân Tùy, cùng đối phó với Tiết Diên Đà, rất vui có thể kề vai chiến đấu cùng Âm Sơn Phi Tướng. Dương Nguyên Khánh cười rộ lên, - Khế Bật có một người thừa kế thông minh, dũng mãnh như thế này, Khế Bật chắc chắn sẽ hưng thịnh. Ta hoàn toàn có thể đại diện cho tổng quản Phong Châu đồng ý với Khế Bật, quân Tùy ở Phong Châu đồng ý liên minh với Khế Bật. Khế Bật đưa tay, Dương Nguyên Khánh cũng đưa tay ra, hai người đập tay một cái thật mạnh, - Chúng ta một lời đã định! ... Báo cáo tình hình của Tiết Diên Đà của Ngưu Câu La, thông qua nhiều tầng lớp phê chuẩn của triều đình, cuối cùng cũng nằm trên ngự án của Tùy đế Dương Quảng. Lúc này đã là mồng mười tháng giêng năm Đại Nghiệp thứ nhất, còn cách tết Nguyên Tiêu năm ngày. Báo cáo của Ngư Câu La cũng không có gì khiến triều đình coi trọng, bởi vì tất cả đều chưa xảy ra, chỉ là suy đoán của Ngư Câu La, cũng không có sức thuyết phục. Dương Quảng cẩn thận phê chuẩn báo cáo tình hình ở Phong Châu của Ngư Câu La, ông ta rất quan tâm đến tình hình ở Phong Châu. Không chỉ bởi vì Phong Châu là nơi gần quân Đột Quyết nhất, mà còn vì ở Phong Châu có một vị tướng yêu thích của ông ta. Ông ta rất muốn biết tình hình hiện tại của Dương Nguyên Khánh như thế nào? Trong báo cáo, Ngư Câu La chỉ rõ Tiết Diên Đà vì tránh tai nạn tuyết mà chuyển đến phía nam Âm Sơn, không ngừng phái người cưỡi ngựa đến địa giới Phong Châu tập kích quấy rối. Trong đó có con trai của Tiết Diên Đà Khả Hãn bị Dương Nguyên Khánh giết chết, rất có thể trước mùa xuân Tiết Diên Đà sẽ đại tiến công Phong Châu. Ngư Câu La yêu cầu triều đình tăng thêm quân cho Phong Châu, đề phòng cuộc đại tiến công của Tiết Diên Đà. Chân mày Dương Quảng cau lại, mấy năm nay ông ta chỉ lo suy nghĩ tình hình Đột Quyết, lại không chú ý lắm đến các bộ tộc Thiết Lặc. Tên Tiết Diên Đà này, ông ta chỉ nghe nói đến trong trận chiến hồ Cáp Lợi của Dương Nguyên Khánh, còn những tình huống khác ông ta còn chưa biết. Ông ta bỏ báo cáo xuống, ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: - Triệu Trưởng Tôn Thịnh đến gặp trẫm! Một gã hoạn quan liền chạy đi tuyên chỉ, Dương Quảng lại tiếp tục xem báo cáo của Ngư Câu La. Lúc này, mặt sau bản báo cáo, có mấy câu ngắn ngủi của Ngư Câu La hấp dẫn sự chú ý của Dương Quảng, ông ta lập tức ngồi thẳng người, nhìn kỹ vào những dòng này. 'Thần và huyện lệnh huyện Đại Lợi Dương Nguyên Khánh đã thảo luận, việc chọn huyện lại ở huyện mới Đại Lợi, quyết định dùng phương thức thi cử để chiêu mộ những nhân sĩ tuấn kiệt, học thức ưu tú trong Phong Châu và những châu huyện phụ cận. ' Câu này trong bản báo cáo thật sự đã gây cho Dương Quảng một hứng thú lớn, thậm chí vượt qua cả sự hứng thú với Tiết Diên Đà. 'nhân sĩ có học thức ưu tú' thì Dương Nguyên Khánh đã từng nói với ông ta, lúc đó là chỉ kỳ thì võ nghệ. 'nhân sĩ võ nghệ ưu tú' bây giờ lại sửa thành quan văn rồi. Bên dưới câu nói này có vạch một gạch ngang, Thượng thư Lễ bộ Ngưu Hoằng có lời bình luận 'Võ tướng làm văn, chẳng ra cái gì cả'. Dương Quảng không kìm nổi, cười lớn. Đương nhiên ông ta biết, cái gọi là kỳ thi huyện Đại Lợi này thật ra là chủ ý của Dương Nguyên Khánh, chỉ có hắn mới có được ý tưởng này. Nhưng kỳ thi huyện Đại Lợi, ông ta rất thích, ông ta thật sự rất muốn xem thử, kỳ thi huyện Đại Lợi này sẽ có kết quả như thế nào. Lúc này, hoạn quan đứng ở cửa bẩm báo, - Bệ hạ, Trưởng Tôn tướng quân đến rồi. - Truyền ông ta vào! Một lúc sau, Trưởng Tôn Thịnh nhanh chóng bước vào thư phòng, khom mình thi lễ, - Thần Trưởng Tôn Thịnh tham kiến bệ hạ! Dương Quảng đem báo cáo của Ngư Câu La đưa cho ông ta, - Trưởng Tôn ái khanh, khanh xem trước rồi nói sau. Trưởng Tôn Thịnh hiện tại vẫn đang đảm nhiệm chức vụ sứ Đột Quyết, có được quyền phát ngôn đối với Đột Quyết. Ông ta xem qua bản báo cáo, rồi cười nói: - Đây là ảnh hưởng còn lại của việc Đạt Đầu bị tiêu diệt, tranh quyền bên trong Tây Đột Quyết, Khả Hãn mới quá tàn bạo, các bộ tộc Thiết Lặc dưới quyền Tây Đột Quyết nhân cơ hội chạy thoát khỏi Đột Quyết. Tiết Diên Đà và Khế Bật là hai bộ tộc hùng mạnh nhất của các bộ tộc phía tây Thiết Lặc, đại tù trưởng Tiết Diên Đà là Ất Thất Bát có tiếng là bao che khuyết điểm cho người của mình và có lòng dạ hẹp hòi. Lần trước Dương Nguyên Khánh đã giết chết con trai y ở hồ Cáp Lợi, lần này lại giết chết một con trai khác của y, e rằng người này sẽ không từ bỏ ý đồ. Vi thần nghĩ, lo lắng của Ngư Câu La tướng quân rất có thể sẽ trở thành hiện thực. Dương Quảng chắp tay sau lưng, đi lại mấy bước trong phòng, ông lại hỏi: - Thực lực của Tiết Diên Đà mạnh như thế nào? - Chiến sĩ có thể chiến đấu có khoảng hai trăm ngàn, không thua gì Khải Dân Khả Hãn. Dương Quảng thở sâu, hai trăm ngàn quân, nếu tiến công Phong Châu, sẽ mang lại tổn thất rất lớn cho Phong Châu. Trong lòng ông không khỏi sầu lo. Trưởng Tôn Thịnh hiểu được lo lắng của Dương Quảng, liền khẽ mỉm cười, nói: - Bệ hạ cũng không nên quá lo lắng, quan hệ của Tiết Diên Đà và Khế Bật vẫn luôn gay gắt, còn có Tây Đột Quyết đứng phía sau tạo áp lực, chúng thật sự không dám tiến công vào vương triều Tùy với quy mô lớn. Thần đoán y chỉ báo thù riêng, tiến công thành Đại Lợi, đại vương triều Tùy, y tuyệt đối không dám đụng vào. Dương Quảng gật gật đầu, - Dù nói như vậy, nhưng trẫm vẫn không yên tâm. Bảo vệ Phong Châu là việc trọng yếu của biên cương phía bắc của Đại Tùy chúng ta, tuyệt đối không thể để Tiết Diên Đà phá hủy kế hoạch Phong Châu của Đại Tùy, trẫm vẫn quyết định tăng quân binh. Nói tới đây, Dương Quảng lại nghĩ lại lời nói của Trưởng Tôn Thịnh, liền hỏi: - Khế Bật lại là chuyện gì? - Hồi bẩm bệ hạ, Khế Bật là bộ tộc quan trọng nhất trong lãnh thổ Thiên Sơn, thực lực hùng mạnh. Nếu bệ hạ muốn mở rộng đến vùng Tây Vực, có thể suy xét đến việc qua lại nhiều hơn với bộ tộc này. Dương Quảng thoáng suy nghĩ, mở rộng đến Tây Vực vẫn luôn là mong ước của ông ta, mở rộng Đại Tùy đến Thiên Sơn. Chỉ là ông ta vừa mới nắm ngôi, chưa thể chú ý đến Tây Vực xa xôi, nhưng thật sự cũng có thể liên lạc trước với các bộ tộc ở Tây Vực, đến lúc đó tự nhiên nước sẽ chảy về sông. Dương Quảng nhìn Trưởng Tôn Thịnh, rồi cười nói: - Trẫm muốn phái trọng thần đi sứ Tây Vực, liên lạc với các bộ tộc ở Tây Vực, Trưởng Tôn ái khanh cho rằng ai sẽ thích hợp? Trưởng Tôn Thịnh nghe Dương Quảng nói vậy, rõ ràng có ý loại trừ ông ta ra, ông ta nghĩ một lát, rồi nói: - Thần đề cử Bùi Củ! Dương Quảng cười nói: - Nghĩ giống trẫm rồi, Tiên đế trước khi lâm chung từng nói với trẫm, Bùi Củ là nhân tài lớn có thể dùng trong việc đi mở rộng Tây Vực. Dương Quảng lập tức truyền chỉ: - Truyền Hộ bộ thị lang Bùi Củ yết kiến! - Bệ hạ, nếu không còn việc gì, thần xin cáo lui! Dương Quảng gật gật đầu, - Đi đi! Trẫm sẽ suy nghĩ thêm về việc ở Phong Châu. Trưởng Tôn Thịnh lui xuống, Dương Quảng lại cầm tấu chương của Ngư Câu La lên xem lại hai lần nữa. Trầm tư một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm, nói với học sĩ mang tấu chương đến: - Truyền ý chỉ của trẫm, điều thêm hai mươi ngàn đại quân nhanh chóng đến Phong Châu chuẩn bị chiến đấu, nghe theo lệnh điều khiển của tổng quản Phong Châu Ngư Câu La, ngoài ra ban một miếng Ngọc Như Ý cho Ngư Câu La.