Chương 208: Khế Bật giúp sức

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:13

Trong các bộ lạc thuộc Thiết Lặc, Khế Bật là một trong hai bộ lạc có thực lực mạnh nhất, bộ lạc còn lại là Tiết Diên Đà. Bộ lạc Khế Bật sống chủ yếu ở phía vùng núi rộng lớn Nam dãy núi Thiên Sơn và phía bắc Yên Kỳ, cũng có một số bộ phận sinh sống ở phía nam dãy núi Kim Sơn. Chính điều này làm cho bộ lạc Khế Bật và Tiết Diên Đà trở thành mục tiêu lôi kéo và xâm lược của hai phe Đột Quyết. Thời kỳ Đạt Đầu, Bộ lạc Tây Đột Quyết hùng mạnh, Tiết Diên Đà và Khế Bật đều phải chịu sự khống chế của Tây Đột Quyết. Năm Khai Hoàng thứ 19, 20, Nhà Tùy hai lần đánh Tây Đột Quyết, thực lực của Tây Đột Quyết chịu tổn thất nặng nề. Đặc biệt tại trận chiến bên bờ hồ Cáp Lợi, Đạt Đầu tử trận, tầng lớp quý tộc Tây Đột Quyết đấu đá tranh giành quyền lực, làm phát sinh nội chiến Bộ lạc Tiết Diên Đà và Khế Bật nhân cơ hội này lần lượt thoát khỏi sự kiềm tỏa của bộ lạc Tây Đột Quyết, được các bộ lạc Thiết Lặc của Tây Đột quyết tiến cử làm Đại Khả Hãn và Tiểu Khả Hãn, làm thế cục trên thảo nguyên phát sinh nhiều biến cố Thám báo quân Tùy phát hiện bộ lạc Khế Bật này rất nhỏ, cả bộ lạc chỉ có mấy trăm nhân mạng, đa phần là người già và trẻ em. Điểm này rất lạ, dường như trong bộ lạc không có thanh niên trai tráng, mà vùng đất của tộc Khế Bật sinh sống lại cách tộc Tiết Diện Đà rất gần, điều này làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy khó hiểu. Có điều thám báo quân Tùy công tác dân vận rất tốt, khi quân chủ quân Tùy tiến vào rất được sự hoan nghênh của người dân bộ lạc Khế Bật. Vì khu vực sinh sống của tộc Khế Bật rất nhỏ, nên 500 sĩ binh Tùy đóng trại ở ngoài Quân Tùy dùng nhân nghĩa đắc nhân tâm, người Khế Bật giúp quân Tùy hạ trại, còn tặng quân Tùy thịt dê và rượu, đương nhiên kèm theo đó là số lượng lớn cỏ khô Dương Nguyên Khánh được hai trưởng lão tộc Khế Bật mời vào lều lớn nghị sự của bộ lạc. Trong lều không khí ấm áp như mùa xuân, dưới chân trải một tấm thảm lớn, trên bếp lửa đang đặt một bình rượu sữa dê lớn. Dương Nguyên Khánh bỏ một nhúm chè vào trong bình, rất nhanh vị trà sữa tràn ngập đầy trướng. Ngoài trướng phụ nữ và trẻ em đứng chật ních, trên những gương mặt hồng hào điểm thêm vẻ mặt tươi cười, họ tò mò quan sát đội quân nhà Tùy mà từ trước đến giờ họ chưa được nhìn qua, ngửi sâu hương vị trà sữa mà từ trước đến giờ họ chưa từng được ngửi. Gương mặt hai gã trưởng lão hồng hào, chòm râu trắng dài. Họ mời Dương Nguyên Khánh ngồi lên một tấm da dê trắng, chiếc bát vàng trước mặt hắn cũng được rót đầy trà sữa. Một vị trưởng lão tươi cười nói với hắn: - Bộ lạc chúng tôi đều là hậu duệ của tộc Khế Bật, mọi người đều có họ là Khế Bật. Tôi tên Sát Lí, còn vị này là anh tôi tên Sát Hãn, là người cao tuổi nhất ở đây. Chào mừng Dương tướng quân tới đây làm khách và nhân tiện cảm ơn quân Tùy đã không gây phiền phức. Dương Nguyên Khánh tủm tỉm cười và nói: - Các vị chưa từng thấy quân Tùy sao? Ông già trẻ hơn một tí trả lời: - Chúng tôi từ thời tổ tiên đến bây giờ đời đời kiếp kiếp sống dưới chân dãy núi Tham Mạn sơn này, dẫu rằng được nghe đại danh quân Tùy đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy. Tham Mạn Sơn thuộc phía bắc của dãy núi Y Ngô, thuộc phía nam Kim Sơn, bên đó cũng có thảo nguyên tươi tốt rộng lớn, sinh sống chủ yếu là bộ lạc Đột Quyết, Thổ Dục Hồn, Thị, Khương, Tiết Diên Đà, Sa Đà, Khế Bật và hơn 10 tộc khác, đều nằm trong vùng kiểm soát của bộ lạc Tây Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh lại cười và nói: - Thứ lỗi cho ta thất lễ nhưng ta vẫn mạo muội hỏi thêm một câu, vì sao các vị lại rời quê hương tới nơi này. Còn nữa, thanh niên trai tráng trong làng đi đâu hết cả rồi? Một đứa bé chen ngang vào nói - Bố đi đánh giặc rồi! Lời của đứa trẻ làm hai vị trưởng lão cũng không tiện dấu diếm nữa, chỉ còn cách cười khổ nói: - Kim Sơn rơi tuyết lớn, tộc chúng tôi lâm vào cảnh hoạn nạn, chịu sự điều động của Khả Hãn di chuyển về phía đông tránh nạn. Không chỉ riêng bộ lạc Khế Bật, hàng trăm bộ lạc lớn nhỏ khác đều như vậy. Nếu tướng quân đi về hướng tây có thể vẫn gặp các bộ lạc Khế Bật khác, thanh niên trai tráng trong bộ lạc đều đi luyện quân cả rồi, đến độ đầu xuân mới có thể trở về. Dương Nguyên Khánh lặng người đi, một ý niệm vụt lên trong đầu gã, lẽ nào Khế Bật đang chuẩn bị chiến tranh sao? Đánh với ai vậy, với Tây Đột Quyết hay Tiết Diên Đà? Hắn cười thử dò hỏi: - Cho hỏi kẻ thù của các ông là ai vậy? chắc không phải là quân Tùy chứ? - Làm sao có thể là quân Tùy được? nếu là quân Tùy tôi còn ngồi đây hầu chuyện tướng quân sao? Hai vị trưởng lão thật thà chất phác không cảm nhận thấy hắn đang dò hỏi, vậy mà chỉ một câu nói đã vô tình tiết lộ cho hắn biết thông tin tuyệt mật về quân sự của tộc Khế Bật Họ cười nói và giải thích với gã: - Kẻ thù của Khế Bật chỉ có thể Tiết Diện Đà, chúng đang gặp tai họa, thực lực giảm sút, đây là cơ hội tốt để tấn công chúng. Thông tin này làm hắn mừng khôn xiết, quả đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng mảy may tốn tí công sức gì. Hắn nghĩ trăm công nghìn kế tìm cách liên minh với Đột Quyết, kết quả công cốc, lại còn bị Nhiễm Can bán đứng, trái lại đồng minh mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay chính là bộ lạc Khế Bật ngay trước mắt hắn. Hắn sực nhớ lại Ô Đồ từng nói với hắn: Khế Bật và Tiết Diên Đà tranh đoạt quyền thống trị Thiết Lặc, làm cho cục diện Tây Thiết Lặc có hai chủ, một núi không dung hai hổ, giữa hai bộ lạc nhất định nổ ra nội chiến. Hắn vồn vã cười nói: - Quân Tùy chúng tôi đang chuẩn bị chiến tranh với Tiết Diên Đà, chúng ta có thể bắt tay hợp tác được. Hai vị trưởng lão nhìn nhau, trong ánh mắt họ lộ lên vẻ kinh ngạc, tin tức này đến quá đột ngột. ... Đám lửa lớn kết thúc buổi tiệc, người già và phụ nữ ai về nhà nấy, Quân Tùy cũng lần lượt về trại nghỉ ngơi, Dương Nguyên Khánh lên ngựa thăm thú tình hình doanh trại, thỉnh thoảng hắn lại thấy có bóng phụ nữ Khế Bật lẩn vào doanh trại quân Tùy Cảnh tượng này hắn nhìn đã quá quen, coi như hắn nhắm mắt làm ngơ không cản trở. Thông thường trên người binh lính quân Tùy đều ít nhiều mang những thứ đồ từ Trung Nguyên mà phụ nữ Khế Bật thích, chủ yếu là các loại tơ lụa, gương đồng, phấn trang điểm. Quân Tùy lấy vật phẩm này đổi lấy thứ họ mong muốn là sự an ủi của phụ nữ... Dương Nguyên Khánh đóng quân ngoài biên ải đã nhiều năm, hắn thấu hiểu sự gian khổ của binh sĩ, sự an ủi của phụ nữ chính là nhu cầu họ mong mỏi nhất. Ánh mắt hắn nhìn về hướng Âm Sơn cách xa trăm dặm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, dải núi dài thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn. Hắn thở dài một tiếng không biết Tiết Diên Đà sẽ dùng bao nhiêu quân để cản đường về của hắn. Nửa đêm, hắn giật mình thức tỉnh bởi giọng nói của tay sĩ binh gác trại. Hắn xoay người ngồi dậy, tay theo bản năng thủ chặt cán đao hỏi: - Có chuyện gì? - Tướng quân, trưởng lão của họ có chuyện cần gặp ngài. Thói quen của Dương Nguyên Khánh và đám sĩ binh giống nhau, lên giường ngủ đều mặc giáp, vì thế hắn đứng dậy đi ra phía ngoài doanh trại, đứng ngoài là một vị trưởng lão ban sáng hắn đã gặp, hắn nhớ hình như vị trưởng lão này là Sái Lí. Hắn tiến về phía trước mỉm cười hỏi: - Trưởng lão có việc gì cần tìm tôi sao? Sát Lí hướng về hắn hành lễ: - Tướng quân, mời ngài đi theo tôi, con trai tôi vừa mới về, nó muốn gặp ngài. Dương Nguyên Khánh kỳ quái hỏi lại: - Con ngài là ai vậy? - Con tôi là dũng tướng của Khế Bật, tên Khế Bật Liệt, cũng là 1 trong 12 vạn phu trưởng của Khả Hãn. - Vậy chúng ta đi thôi, mời ngài dẫn đường. Hắn vội vã đi theo vị trưởng lão Khế Bật hướng về phía doanh bộ lạc Dưới ánh đèn hắn nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô, thân cao tương đương hắn, nhưng trông thô dã hơn hắn, mái tóc đen bờm xờm xõa xuống vai, nhìn uy nghiêm giống như một con sư tử hùng mạnh. - Ngài chính là Phong Châu – Dương Nguyên Khánh? Đối phương là một nam tử tuổi độ 24, 25, giọng trầm đục, ngoái đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén. Hắn gật gật đầu: - Ngươi biết ta? Người đàn ông đứng sững nhìn hắn một hồi lâu Hai người ngồi vào một chiếc bàn nhỏ, một người phụ nữ trung niên bê lên rượu sữa cho hai người, gã nam tử đột nhiên cười lớn, lộ rõ hàm răng trắng ngà, nói với Dương Nguyên Khánh: - Hôm nay ta uống trà sữa của ngài rồi, mùi vị rất tuyệt, ta rất thích. - Lát nữa tôi sẽ tặng ngươi 10 cân lá chè. Dương Nguyên Khánh cười và nói: - Ta nghe phụ thân ngươi nói ngươi tên là Khế Bật Liệt, là một trong 12 Vạn phu trưởng của Khả Hãn. Khế Bật Liệt gật đầu: - Phụ thân ta nói không sai. Hắn thấp giọng nói khẽ: - Thực ra ta rất cảm kích ngài, nhờ ngài thiết chặt quân luật, giờ ta vẫn nhìn thấy phụ thân ta. - Quân Tùy kỷ luật nghiêm minh, không làm những việc hại đến bằng hữu của mình. - Bằng hữu Khế Bật Liệt mỉm cười, trong ánh mắt đó ngập tràn thiện cảm: - Nếu đã là bằng hữu, vậy chúng ta nói chuyện chính sự. Nghe phụ thân ta nói: Quân Tùy định đối phó với bộ lạc Tiết Diên Đà, tại sao vậy? Dương Nguyên Khánh cười và nói: - Nguyên nhân rất đơn giản, phía Nam dãy núi Âm Sơn là phạm vi của Vương triều Tùy thường bị bộ lạc Tiết Diên Đà sang quấy nhiễu, xâm phạm lãnh thổ Ánh mắt của Khế Bật Liệt vẫn vậy tràn đầy tình hữu hảo, nhưng có vẻ ánh mắt đó sự khôn khéo không phù hợp với khổ người của gã, gã lắc đầu nói: - Đây không phải nguyên nhân thực sự. Dù sao chỗ đó từ trước đến giờ không nằm trong vùng kiểm soát của Phong Châu, Tiết Diên Đà có thể chỉ trú tạm qua một mùa đông, vương triều Tùy là một quốc gia độ lượng, chắc không chỉ vì một nguyên nhân nhỏ như vậy mà coi họ là kẻ địch. Dương tướng quân, tôi muốn biết nguyên nhân thực sự. Nếu không, tôi không biết nên làm thế nào để tin tưởng ngài, càng không muốn nói đến chuyện cùng với ngài hợp tác. - Thôi được, ta nói thật với ngươi, ta đã giết chết hai con trai của Ất Thất Bát. - Hai con trai của hắn? ngoài Tiết Khất La ra còn ai vậy? không phải Di Nam chứ? Ánh mắt của Khế Bật Liệt trở nên quan tâm khác thường, chăm chú nhìn vào Dương Nguyên Khánh. Hắn có thể cảm nhận thấy đối phương rất quan tâm đến chuyện này, hắn lắc đầu cười và nói: - Có lẽ làm ngươi thất vọng rồi, đó không phải là Di Nam mà là Thứ Đạc. Sau một hồi, Khế Bật Liệt cuối cùng gật gật đầu nói: - Ta tin rồi, Ất Thất Bát chỉ có 3 người con trai, bị ngài giết mất hai, dù thế nào đi nữa hắn cũng không bỏ qua cho ngài. Khế Bật Liệt trầm ngâm một lúc lại hỏi: - Vậy ngài vì nguyên cớ gì lại xuất hiện ở đây? - Ta đến tìm Nhiễm Can, hy vọng có thể cùng hắn đối phó với Tiết Diên Đà, nhưng hắn lại bán đứng ta cho Ất Thất Bát, cuối cùng ta tháo chạy đến đây. Khế Bật Liệt hừ một tiếng: - Người Đột Quyết không đáng tin, trong mắt chúng chỉ có lợi ích bản thân, không giữ danh dự. Lật lọng là bản tính của chúng, bộ lạc Khế Bật chúng tôi cũng hứng chịu đủ rồi. May mà quân Tùy các ngài rút về đây, chỗ này cách Phong Châu cũng không xa Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu - Việc này vẫn chưa kết thúc, trước mắt ta vẫn phải đối mặt với truy binh của quân Tiết Diên Đà. Nhiễm Can đã tiết lộ tin tức của ta cho Tiết Diên Đà. Theo ta dự tính, trong núi Âm Sơn chúng đã giăng đủ thiên la địa võng rồi. Khế Bật Liệt trầm tư hồi lâu, tay hắn chầm chậm xiết chặt nắm đấm, ngẩng đầu thành khẩn nói với Dương Nguyên Khánh: - Tôi không đủ quyền hạn để nói chuyện với ngài về chuyện hợp tác, nhưng lần này tôi về thăm phụ thân, cũng mang theo 1000 quân, đều là Kỵ binh lạc đà giống như các ngài. Dương tướng quân tôi nguyện giúp ngài một tay. Dương Nguyên Khánh nhíu mày đáp: - Nếu như vậy, quân Tiết Diên Đà sẽ biết người Khế Bật muốn cùng chúng giao tranh, như vậy không phải vô hình trung đã tiết lộ việc quân cơ tối mật của các ngài sao? - Chúng kỳ thực đã biết chuyện này rồi, 10 vạn quân của chúng tôi đều bố trí ở phía nam núi Kim Sơn, đang đợi xuân đến quyết chiến với Tiết Diên Đà một trận. Có những chuyện không tiện nói rõ, thực ra đối với Dương Nguyên Khánh cần dùng Tiết Diện Đà để làm hòn đá kê chân vững chắc cho việc thăng quan, còn đối với Khế Bật Liệt, gã muốn dùng chiến công và việc kết giao với triều Tùy để để truyền đạt tới Khả Hãn về năng lực của gã, từ đó đạt được trọng dụng trong cuộc chiến mùa xuân sắp tới Cuộc chiến với Tiết Diên Đà này bao hàm những lợi ích mà cả hai bên đều muốn. Cả hai vỗ tay vào nhau thể hiện sự quyết tâm.