Chương 793: Điều binh khiển tướng

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:50:58

Lều vải dày đặc, ít nhất phải có bảy tám mươi nghìn quân mã sống trong đó. Ở giữa đại doanh cắm một cột cờ cao năm trượng, soái cờ bay cao. Đúng là cờ của Đường triều. Một chú chim ưng từ quận Toánh Xuyên bay lượn tới, bay vùn vụt qua sông Hoàng Hà, bay về hướng thành Hà Dường. Chim ưng mang theo quân tình cực kỳ trọng yếu của thám báo tại Toánh Xuyên. Binh lực quân Tùy tập kết ở thành Hà Dương đã đạt đến chín mươi nghìn người. Đại tướng Tạ Ánh Đăng cùng Tiết Vạn Triệt đã suất lĩnh hai mươi nghìn quân đội đi về phía Nam. Vừa đến quận Hà Nội, hai mươi nghìn quân đội này được chỉnh biên hoàn toàn thành quân tinh nhuệ của U Châu. Đến tận đây, quân Tùy bố trí ở Hoàng Hà đã đạt tới một trăm bốn mươi nghìn người. Ngoại trừ chín mươi nghìn đại quân ở quận Hà Nội, còn có hai mươi nghìn quân do Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh đóng ở quận Hà Đông, ba mươi nghìn quân do Tần Quỳnh đóng ở thành Lê Dương. Mặt khác ở thành Hà Dương nằm sát Hoàng Hà, quân Tùy còn tập kết hơn hai nghìn chiến thuyền. Đây là một đại chiến do tình thế bắt buộc. Bên trong thành Hà Dương, tòa ưng tháp ở vị trí cáo nhất, một con chim ưng bay tới, chậm rãi đỗ xuống ưng tháp. Một gã Ưng nô gỡ thư xuống, chạy vội xuống lầu hô to: - Là ống thư đỏ! Đây là tình báo khẩn cấp. Bọn lính liên lạc chờ ở dưới ưng tháp nhận được tình báo liền xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy như bay đến đại doanh quân Tùy nằm ở bên ngoài thành. Trong lều lớn trung quân, Dương Nguyên Khánh đang cùng Lý Tĩnh thương nghị quân tình. Sau chiến dịch ở Lạc Dương, các loại tình báo trọng yếu không ngừng truyền đến. Quân Đường cùng quân Trịnh đang ở ngoài thành Lạc Dương triển khai đại chiến. Quân Đường do Lý Thế Dân suất lĩnh, quân Trịnh do Vương Nhân Tắc cầm đầu. Vương Nhân Tắc liên tục bại hai trận, Lạc Dương rơi vào tình thế bất lợi. Mà ở Hổ Lao quan, La Sĩ Tín cùng Trình Giảo Kim đã thành công cướp đoạt quan ải. Đây là một quân cờ trọng yếu. Ở huyện Trần Lưu, một nhóm chiến thuyền lớn gồm hai trăm chiếc đang đi dọc theo kênh Thông Tế lên phía Bắc. Đây là đội thuyền do Lý Mật phái tới, coi như là chính thức ký kết hiệp nghị. Lúc này Dương Nguyên Khánh đang lo lắng về việc tranh giành Trung Nguyên. Sở dĩ hắn không ngừng tăng binh, chính là vì ứng đối với cục diện chiến đấu không ngừng biến hóa. Quan trọng hơn là, Lý Mật đã có dấu hiệu buông tha Trung Nguyên, mà nam dời về Giang Hoài. Làm như vậy có thể đúng lúc chiếm được chỗ trống là Lý Mật bỏ lại. Đây là vấn đề mà Dương Nguyên Khánh rất coi trọng. - Ty chức nghĩ chúng ta đầu tiên nên chiếm lĩnh quận Đông. Hướng Nam lại chiếm quận Tể Âm. Thứ hai là quận Huỳnh Dương. Như vậy có thể cùng Lạc Dương liên lạc, khiến thế lực của chúng ta ở Hà Nam gắn kết với nhau. Lý Tĩnh đang khuyên bảo Dương Nguyên Khánh: - Ty chức phỏng chừng Lý Mật nhất thời sẽ không đơn giản buông tha quận Lương. Ty chức cũng kiến nghị tổng quản tạm thời không nên đánh quận Lương, lưu nó lại thành bước thứ ba. Như vậy, phía Đông coi quận Đông là trọng địa hậu cần đánh Đậu Kiến Đức, mà phía Tây xây dựng Lạc Dương thành trọng địa hậu cần đánh quân Đường. Đông tây hô ứng, hình thành thế sừng với Hà Bắc. - Nhưng làm như vậy cũng sẽ khiến chúng ta bị hai mặt giáp công. Một khi mà kế hoạch Nam hạ của Lý Mật còn bị nhục, y tất nhiên sẽ lại ngóc đầu lại. Lúc đấy y cấu kết cùng quân Đường, hai bên đồng thời tấn công. Chúng ta sẽ gặp phải hai hướng thụ địch, Trưởng sử đã nghĩ tới việc đó chưa? Lý Tĩnh suy nghĩ một chút, lại nói: - Vậy thì chúng ta lưu lại thế lực của Vương Thế Sung, vốn đang yếu kém. Khiến y trở thành lá chắn ở phía Tây, ngăn trở Lý Đường đông tiến. Chúng ta tập trung tinh lực phòng thủ Trung Nguyên. Như vậy sẽ hóa giải cảnh hai mặt thụ địch. - Đây cũng là một biện pháp, có thể giúp chúng ta tập trung tinh lực mưu công Trung Nguyên. Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau nhìn chăm chú vào sa bàn, trầm tư chốc lát nói: - Từ trước ta nghe tổ phụ nói qua, ở Hà Nam có hai quận vô cùng trọng yếu. Một là quận Lương, nó liên hệ với Giang Hoài, hai là quận Toánh Xuyên, nó liên hệ với Nam Dương Kinh Tương. Tạm thời chúng ta không đánh quận Lương, mà tập trung vào quận Toánh Xuyên. Lý Tĩnh hơi thở dài một tiếng: - Chỉ sợ chiến tuyến kéo quá dài, binh lực hậu phương hư không, bị Đậu Kiến Đức đánh lén Hà Bắc, thì cái được không bù nổi cái mất. Dương Nguyên Khánh trầm mặc. Đây xác thực là một vấn đề. Đậu Kiến Đức giống như một con sói bị thương, ẩn trốn ở Thanh Châu. Tuy rằng bị thương, nhưng vẫn có thể săn mồi. Một khi quân độiTần Quỳnh giết lùi về hướng Nam, Đậu Kiến Đức chắc chắn sẽ đoạt cơ hội này cắn trả, y sẽ đánh chìm thuyền, cắt đoạn đường lui của Tần Quỳnh. Sau đó tập trung quân đội tấn công Hà Bắc. Hà Bắc chỉ có một ít quận binh, căn bản là không thể chống đối được quân của Đậu Kiến Đức đánh tới. Như vậy, Hà Bắc sẽ gặp nguy hiểm! Dương Nguyên Khánh cũng thở dài: - Vậy thì cứ giữ nguyên kế hoạch! Quân đội của Tần Quỳnh chỉ giành lấy quận Đông. Lúc này, một gã binh sĩ đứng ở cửa lều bẩm báo nói: - Khởi bẩm tổng quản, thám báo quận Toánh Xuyên có tình báo khẩn cấp truyền đến. Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn vừa mới nói tới quận Toánh Xuyên, liền có tình báo về quận Toánh Xuyên truyền tới: - Trình lên! Binh sĩ tiến vào lều, cầm một phong thư màu đỏ trình lên. Trên phong thư có ghi ba chữ "Quận Toánh Xuyên". Dương Nguyên Khánh bóc phong thư, lấy ra một cuộn vải nhỏ, ở trên có ghi: - Ở huyện Toánh Xuyên có phát hiện tám mươi nghìn quân Đường. Tin tức này nhất thời làm Dương Nguyên Khánh kinh hãi, cảm thấy vô cùng bất ngờ. Không ngờ Quân Đường ngoại trừ một trăm nghìn chủ lực đánh Lạc Dương, vậy mà vẫn còn tám mươi ngàn quân đánh quận Toánh Xuyên. - Tổng quản, xảy ra chuyện gì? Lý Tĩnh thấy sắc mặt tổng quản khác thường, vội vã hỏi. - Ngươi tự mình nhìn đi! Dương Nguyên Khánh đưa tình báo cho Lý Tĩnh. Hắn bước nhanh đi tới trước sa bàn, rất nhanh liền tìm được huyện Diệp. Huyện Diệp nằm ở ranh giới năm quận, hiện giờ đang có tám mươi ngàn quân Đường. Đây chỉ có thể là đại quân do Kinh Tương Lý Hiếu Cung suất lĩnh. Lý Uyên rõ ràng phái quân Kinh Tương đến, mục đích của y là gì? Lúc này Lý Tĩnh đi lên phía trước nói: - Rất rõ ràng, quân Đường không chỉ muốn đoạt Lạc Dương, mà còn muốn chiếm đoạt các quận của Trung Nguyên. Xem ra Lý Uyên cũng nhìn thấu ý đồ của Lý Mật. - Ngươi muốn nói, Lý Uyên cũng phát hiện ra dấu hiệu Lý Mật lui về Đông Nam. Lý Tĩnh gật đầu: - Hẳn là như thế này! Tình huống đột biến, Dương Nguyên Khánh chắp tay nhìn chăm chú vào sa bàn, cũng lâm vào trầm tư. Nếu như quân Đường Kinh Tương quy mô lớn bắc thượng, hiển nhiên sẽ xuất hiện lỗ thủng binh lực ở thành Kinh Tương. Như vậy Tiêu Tiển có thể nắm lấy cơ hội này mà phản công với quy mô lớn, một lần nữa đoạt lại Kinh Tương hay không? Dương Nguyên Khánh đang nghĩ tới việc nhắc nhở Tiêu Tiển... Bởi vì tám mươi nghìn quân Đường chủ lực ở Kinh Tương bất ngờ xuất hiện ở quận Toánh Xuyên, nên làm quấy nhiễu kế hoạch của quân Tùy. Dương Nguyên Khánh lập tức chia thành bốn đường đi xuống phía Nam. Phía Đông thì ra lệnh cho Tần Quỳnh suất ba mươi ngàn quân từ Lê Dương qua sông chiếm lĩnh quận Đông. Mà phía Tây thì do Từ Thế Tích suất lĩnh mười nghìn quân Hà Đông cùng mười nghìn quân Hà Nội, tổng cộng hai mươi nghìn quân đội từ huyện Thiểm qua sông, chiếm lĩnh Cốc quan. Cắt đứt liên hệ giữa Quan Trung cùng Lạc Dương. Trung lộ thì chia làm hai đường. Một đường do Lý Tĩnh suất ba mươi nghìn quân đi Huỳnh Dương, xuống phía Nam đi quận Toánh Xuyên chặn quân Đường ở Kinh Tương bắc thượng. Một đường khác do Dương Nguyên Khánh suất lĩnh năm mươi nghìn chủ lực từ Minh Tân qua sông, trực tiếp giành lấy trung đình Lạc Dương, tạo áp lực cho Lý Thế Dân đang tiến công Lạc Dương. Các nhánh đại quân cùng lúc sang sông, nhưng Nguyên Khánh lại không lập tức xuất binh. Hắn còn muốn đợi Lý Thế Dân cùng Lạc Dương đánh cho mệt mỏi rồi mới đánh xuống. Nếu qua sông quá sớm sẽ bất lợi đối với Vương Thế Sung suy yếu. Mặt khác, hắn cũng muốn đợi Lý Mật lần thứ hai phái đặc sứ tới. Chiến dịch ở Lạc Dương đã kéo dài hơn mười ngày. Trước sau đánh hai trận. Đều là Vương Nhân Tắc thảm bại. Khiến quân Trịnh tổn thất tới hai mươi nghìn tinh nhuệ. Vương Thế Sung giận dữ, y bãi miễn chức Hành quân Tổng quản của Vương Nhân Tắc. Biếm truất y thành dân thường. Rồi ra lệnh cho Thái Tử Vương Huyền Ứng chủ quản triều chính, y tự mình ngự giá thân chinh. Tự phong mình thành Thiên hạ binh mã Đại Nguyên Soái. Đem năm mươi nghìn tinh binh nắm chặt trong tay. Tuy rằng Vương Nhân Tắc bị bãi miễn chức Đốc quân, nhưng y lại không phục. Sáng hôm nay, y nghe thấy thúc phụ đang tuần tra ở Quân Khí giám. Y liền lập tức tới Quân Khí giám. Ở sân rộng của Quân Khí giam, hai nghìn công tượng đang bận rộn chế tạo các loại vũ khí nặng phòng ngự. Vật liệu không đủ, Vương Thế Sung liền mệnh lệnh dỡ xuống một ít cung thất. Thu được rất nhiều gỗ lớn. Mắt thấy một tòa thạch pháo cùng nỏ lớn sắp được làm xong, trong lòng y rất vui mừng. Vương Thế Sung đi tới thạch pháo, vỗ vỗ chủ quản chế tạo, cười hỏi: - Pháo này có thể ném được xa không? Hai nghìn năm trăm thợ thủ công ở Lạc Dương, đều là những thợ thủ công ưu tú nhất thiên hạ. Dương Nguyên Khánh vài lần viện trợ Vương Thế Sung, muốn đem hai nghìn năm trăm thợ thủ công này đi. Nhưng Vương Thế Sung rất rõ ràng sự quan trọng của họ, nên chỉ đưa cho Dương Nguyên Khánh năm trăm người.