Trên đại sảnh... Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm viên huyện lệnh đang ngồi ở ghế chính giữa chỗ tấm bảng hiệu gương sáng treo trên cao. Đơn Hùng Tín thì giữ ngựa ở phía ngoài, y cũng thường qua huyện nha làm việc, nhưng chưa bao giờ thấy việc dẫn ngựa tiến vào đại sảnh huyện nha. Bọn họ là cố tình xông vào, có cả chục tên nha dịch tay cầm đao chắp côn, đứng hai bên như hổ rình mồi nhìn họ chằm chằm.
Hai người mặc áo vải bố bình thường, hơn nữa lại là màu sẫm, đây là trang phục của lớp hạ dân. Hai người dáng người đều cao to khôi ngô, khí thế uy vũ, nhìn là biết võ nghệ cao cường. Thế nên bọn nha dịch không dám tùy tiện xông lên, chỉ chờ huyện lệnh tiến đến.
- Huyện lệnh tới! Uy vũ!
Nha dịch hai bên cùng cao giọng hô, Dương Nguyên Khánh giữ ánh mắt lạnh lùng quan sát, chỉ thấy một viên quan chừng hơn 40 tuổi tiến lại. Ông ta có làn da ngăm đen, tướng mạo đoan chính, đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo quan màu đỏ sẫm, chân đi giày da đen, bước đi chậm rãi. Hắn biết, đó chính là huyện lệnh Đại Hưng.
- Kẻ nào to gan dám xông vào nha huyện!
Lâu Mục Vân bước vào với tư cách là chủ, thấy Dương Nguyên Khánh với áo bố xanh thì không để ý, giọng điệu trở lên khắc nghiệt. Nhưng khi bước lại gần, bước chân ông ta đột nhiên khựng lại, ông ta mới phát hiện trên tay Dương Nguyên Khánh lộ ra cái túi tử kim ngư.
Túi tử kim ngư chỉ có quan viên từ tam phẩm trở lên mới được đeo, còn tam phẩm trở xuống thì chỉ có túi cá bạc. Mà Lâu Mục Vân thì ngay cả túi cá bạc cũng không có. Người đeo túi tử kim ngư, thì không thể là một huyện nha nho nhỏ được, chính là người của triều đình, vậy mới có thể xông lên sảnh như thế.
Người trẻ tuổi này là ai? Không phải con cái nhà quyền quý thì là ai. Lúc này, quần áo của Dương Nguyên Khánh không quan trọng nữa rồi, cái túi màu tím biếc trong tay Dương Nguyên Khánh đã làm mờ lấp tất cả. Lâu Mục Vân lập tức chuyển giọng mềm mỏng, ông ta chắp tay cười nói:
- Xin hỏi quý tính đại danh các hạ?
- Tại hạ là Dương Nguyên Khánh, là thành chủ Đại Lợi – Phong Châu, thượng trấn tướng.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.
- Hóa ra là Dương tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu!
Lâu Mục Vân quả thật biết hắn, vài ngày trước, Dương Nguyên Khánh và Hạ Nhược Bật đã có một trận tử đấu, làm ông ta hết cả hơi, bọn nha dịch cũng phải một ngày mệt bở hơi tai.
- Không dám, hôm nay tìm đến Lâu huyện lệnh, là có chuyện muốn nhờ.
Trên đường đi, Dương Nguyên Khánh đã nghĩ xong lời lẽ và đối sách, hắn cũng biết cơ hội cứu vãn của việc này là ở đâu? Cơ hội cứu vãn của việc này chính tại việc Lâu Mục Vân không dám lập án.
- Mời Dương tướng quân cứ nói, chỉ cần trong phạm vi khả năng của ta, ta nhất định hỗ trợ.
Lời nói của Lâu Mục Vân rất linh hoạt, cũng là để chừa đất sống cho chính mình. Trong lòng ông ta đã thầm đoán được ý đồ Dương Nguyên Khánh đến đây, đương nhiên ông ta không dám dễ dàng đáp ứng điều gì.
- Dương tướng quân, xin mời đến hậu đường rồi nói.
- Không cần.
Dương Nguyên Khánh nhất thiết phải đến trước đám tâm phúc của Tề vương, đem người đi, hắn chắp tay cười nói:
- Tôi đến đây là muốn một người. Một giờ trước, nha dịch quý phủ có bắt một người họ Tần ở phường Trường Hưng, Lâu huyện lệnh chắc biết rõ người ta đang nói là ai.
Lâu Mục Vân thầm giật mình, phải Tần Quỳnh kia không có ai đỡ đầu sao? Vậy sao còn dẫn Dương Nguyên ... Khánh đến đây? Dương Nguyên Khánh là phe cánh của Dương Tố, ông ta cũng có ít nhiều kiêng nể. Tuy nhiên Dương Tố lại không ở kinh thành, điều này khiến cho sự sợ hãi trong ông ta bớt đi một phần cũng là cái cảm giác đang đè nặng trong lòng ông ta. Ít nhất ông ta biết với việc Dương Nguyên Khánh đến đòi người, Dương Tố không biết. Với con người đã trải qua mấy chục năm trên quan trường như Dương Tố, ông ta chắc chắn sẽ không đồng tình với hành vi trái với quy định của Dương Nguyên Khánh.
Ngay cả phụ thân hắn là Dương Huyền Cảm cũng không biết. Nếu là do chủ ý của Dương Huyền Cảm, thì đến đòi người hẳn là Dương Huyền Cảm, chứ không phải là Dương Nguyên Khánh tự mình đến. Như vậy, đây tất nhiên là do Dương Nguyên Khánh tự mình làm.
Lâu Mục Vân trong lòng đã nhanh chóng cân nhắc được lợi hại, hành động ỷ thế tự tiện làm thì sao so được với Tề vương. Đương nhiên, Dương Nguyên Khánh cũng không dễ dàng mà thay đổi. Đôi mắt Lâu Mục Vân trông thật tinh quái, ông ta đảo mắt, lập tức có kế sách ứng đối.
- Việc này không đơn giản.
Vẻ mặt Lâu Mục Vân lộ vẻ khó khăn, ông ta nói:
- Dù sao hắn cũng vướng vào án rồi, nếu cứ như vậy mà thả người, hạ quan không tránh khỏi trách nhiệm, trừ phi...
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi Dương tướng quân nguyện làm người bảo lãnh, cam đoan khi thẩm án, hắn có thể đến đúng giờ, thì ta có thể thả người này.
Lâu Mục Vân quay sang viên chủ bộ liếc nhìn một cái:
- Đi chuẩn bị công văn đảm bảo đi.
- Không cần chuẩn bị, ta có thể đồng ý bảo lãnh, người lập tức thả người đi.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu, để làm thủ tục đảm bảo cần mất ít nhất nửa canh giờ, khi đó thì người của phủ Tề vương cũng tới, ý của tên huyện lệnh này chính là muốn kéo dài thời gian.
Giọng điệu Dương Nguyên Khánh lập tức trở lên cứng rắn:
- Lâu huyện lệnh, ngươi hãy lập tức thả người!
- Được rồi! Chúng ta một lời nói làm bằng.
Lâu Mục Vân không có cách nào khác, khoát tay ra lệnh:
- Thả người!
Cửa nhà lao huyện Đại Hưng, huyện pháp tào bộ cùng Dương Nguyên Khánh đi đưa phạm nhân ra. Viên ngục đi đã lâu, chắc là sẽ nhanh đến thôi. Đơn Hùng Tín ở ngoài lo lắng chờ đợi, không ngừng để ý xung quanh. Với những việc mờ ám nơi ngục tối, y biết rất rõ, chỉ sợ Tần Quỳnh bị bí mật thủ tiêu. Lúc này, thấy mơ hồ vang tới tiếng cửa sắt nặng nền mở ra, y vội vàng tiến lên ngóng đón...
Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút bất an. Hắn cảm thấy hơi quá thuận lợi, sao tên Lâu huyện lệnh kia lại có thể dễ dàng giao người cho hắn như thế, vậy hắn sẽ phải ăn nói thế nào với Tề vương đây? Tuy trong lòng còn chút nghi ngờ, nhưng nhất định phải thấy người, xem tên Lâu huyện lệnh kia định làm trò gì. Lúc này, bên trong cánh cửa nhà giam xuất hiện những bóng đen, mấy tên ngục tốt lôi một người đàn ông mặc áo xám ra, trên đầu chụp một cái túi đen, đi không vững nữa, rõ ràng người này bị đánh không nhẹ. Lòng Dương Nguyên Khánh lập tức trùng xuống, không phải vì người bị đánh, mà vì hắn cảm giác người này không phải Tần Quỳnh, ít nhất là cái dáng. Tần Quỳnh là một nam tử hán vóc dáng cao to, nhưng người này thì lại dáng gầy nhỏ, khuôn mặt tầm thường, hơn nữa tay chân lại nhỏ mềm, làm sao có thể là người luyện võ khiến Đơn Hùng Tín phải xả thân. Hắn liền nổi cơn phẫn nộ:
- Không đúng! Không phải người này!
Dương Nguyên Khánh nắm chặt lấy cổ áo viên pháp tào đang đứng bên canh, lạnh lùng nói:
- Các người dám đùa giỡn với ta à?
- Ty chức không dám!
Pháp tào hoảng loạn bẩm báo:
- Buổi sáng tới bắt chính là người này, quả thật là họ Tần, gọi là Tần tứ lang, vì trộm lư hương tích thiện của chùa mà bị bắt, chẳng lẽ người mà Dương tướng quân muốn tìm không phải là hắn sao?
- Tên cẩu quan này!
Từ trong hàm răng của Dương Nguyên Khánh rít lên những tiếng độc địa ấy. Lâu Mục Vân quả nhiên ở trước mặt hắn đùa giỡn, chơi trò chơi văn tự. Hắn một tay bỏ pháp tào ra, quay ra nói với Đơn Hùng Tín. :
- Chúng ta đi thôi!
Hắn xoay người lên ngựa, chạy vội về phía cửa chính huyện nha, hắn đã hiểu được dụng ý của Lâu Mục Vân, vẫn là bốn chữ kia..."kéo dài thời gian", kéo dài thời gian đến khi người của Tề vương phủ tới.
Đơn Hùng Tín trong lòng nóng như lửa đốt, theo Dương Nguyên Khánh thúc ngựa chạy hướng về phía cửa nha môn... Chớp mắt hai người đã tới nơi, vừa mới tới cổng chính, thấy phía trước có một đám người chạy lại... Cầm đầu là một gã đầu quấn khăn, tướng mạo hung ác, tay cầm một cây gậy lang nha.
Phía sau hắn có tới hơn 30 tên tùy tùng, tất cả đều ngồi trên lưng ngựa, người nào trông cũng vạm vỡ, tay nắm chắc thục đồng côn, thắt lưng mang trường đao, nhìn qua là biết tay chân của phủ Dương Giản... Thục đồng côn trong tay bọn chúng rất nổi tiếng, côn vàng "dấu hiệu của phủ Tề vương"
Tên cầm đầu là thủ hạ đắc lực của Dương Giản tên Can Tương Khố Địch Trọng Kì... Hắn phụng mệnh tới giết Tần Quỳnh để diệt khẩu, không ngờ vừa đúng lúc gặp Dương Nguyên Khánh ở cổng huyện nha.
Khố Địch Trọng Kị không biết Dương Nguyên Khánh, thấy có người ngáng đường, hắn giận tím mặt, muốn quát to, nhưng phía sau một tên tuỳ tùng nhìn thấy, liền bước lên phía trước thấp giọng nói:
- Khố gia, người này là Dương Nguyên Khánh, ở Bá Thượng hắn đã đả thương Kiều gia.
Khố Địch Trọng Kị sửng sốt... hắn kìm dây cương lùi hai bước về phía sau, liếc nhìn Dương Nguyên Khánh từ trên xuống dưới, trong lòng có chút sợ hãi hoài nghi... Người này đến đây làm gì nhỉ?
Hăn không dám tuỳ tiện, liền chắp tay nói:
- Dương tướng quân, sao lại chặn đường chúng tôi vậy?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
- Ta đến là để nói với các ngươi, người mà các ngươi cần, đã bị đưa tới Kinh Triệu phủ để làm án rồi, các người đi Kinh Triệu phủ mà đòi người đi!
Khố Địch Trọng Kì làm sao có thể tin lời hắn chứ, gã thoáng nhìn về phía huyện nha, đúng lúc ấy một tên mục đầu đứng ở cửa nhìn thấy gã thì ra sức xua tay. Trong lòng Khố Địch Trọng Kì đã rõ, gã cười nhạt một tiếng:
- Bọn ta đến không phải để tìm ai đó. Bọn ta đến đây là vì chuyện khác, xin hãy tránh đường.
- Nếu ta không tránh thì sao?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói
Khố Địch Trọng Kị nổi giận, hắn cầm roi ngựa chỉ vào Dương Nguyên Khánh:
- Tên họ Dương kia, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng tưởng ngươi là cháu của Dương thái phó, mà chúng ta sẽ sợ ngươi. Việc lần trước bọn ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, lần này ngươi lại muốn gây chuyện với Tề vương. Nói cho ngươi hay, Tề vương mà nổi giận, thì mười Dương thái phó cũng không cứu được ngươi đâu, cút ra cho ta!
Dương Nguyên Khánh rút cung, lôi ra một tên sắt, lắp tên giương cung, nhắm vào gã, không nói không rằng, ý là cho gã biết, hoặc là cút, hoặc là đánh.
Da đầu Khố Địch Trọng Kị như tê dại, gã sợ nhất là loại người như hắn, không thèm tranh cãi, nói cái là làm. Đối phương giương cung lên ánh hào quang sáng khắp, khiến gã không khỏi e ngại, nhưng vẫn nói cứng:
- Dương Nguyên Khánh, đây là dưới chân thiên tử, ngươi cả gan ...
Gã, ngay cả câu nói cũng chưa nói xong, thì mũi tên sắt của Dương Nguyên Khánh đã bay đi vô cùng mạnh mẽ, nhanh như tia chớp, ngay cả những tướng lĩnh trên mặt trận còn không tránh nổi, nữa là loại ác ôn như gã. Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng rất có chừng mực, không bắn vào chỗ hiểm của gã, mà chỉ bắn vào bả vai Khố Địch Trọng Kị. Mũi tên sắt mạnh mẽ như vậy, khiến bả vai xương cốt như vỡ vụn, Khố Địch Trọng Kì hét lên một tiếng, từ trên ngựa xuống ngã lộn nhào xuống.
Dương Nguyên Khánh vung cây trường sóc, thanh âm như sấm:
- Ta giết các ngươi chỉ như giết mấy con kiến, tất cả... cút hết cho ta!
Hơn ba mươi tên tuỳ tùng, khi đối diện với những lương dân, thì bọn chúng là hổ lang, nhưng khi hổ lang trước mặt, thì chúng chỉ là lũ cừu. Sự hung dữ của Dương Nguyên Khánh khiến bọn chúng hồn bay phách lạc, đỡ Khố Địch Trọng Kì dậy, hốt hoảng chạy trốn, chỉ trong phút chốc đã không còn tên nào.
Đơn Hùng Tín ở phía sau không nghĩ Dương Nguyên Khánh lại xuống tay mạnh như thế, hầu như không thấy cả câu nói vội vàng, y lắp bắp nói:
- Nguyên Khánh, như vậy... xong rồi sao?
Dương Nguyên Khánh cười nhạt:
- Ta xưa nay đều làm việc như vậy, hoặc là không làm, hoặc là phải đổ máu, với việc để cho người khác hận ngươi, không bằng khiến hắn sợ ngươi, đi thôi!
Hắn quay đầu ngựa lại, nhằm hướng huyện nha phóng đi, mấy tên nha dịch không kịp đóng cửa, khiến Dương Nguyên Khánh như một trận gió xông vào huyện nha, thẳng hướng đại sảnh, làm bọn nha dịch hoảng loạn, thất kinh, không biết nên làm thế nào.
Ở đại sảnh, Lâu Mục Vân đang nghe mục đầu bẩm báo. Ông ta há mồm trợn mắt cả kinh, Khố Địch Trọng Kị là một trong 3 tên ác ôn thủ hạ của Dương Giản, vậy mà lại chỉ một mũi tên đã bắn thủng bả vai sao? Dương Nguyên Khánh thật sự dám ra tay rồi.
- Sứ quân, chết đến nơi rồi!
Dưới sảnh có người kêu to, liền ngay sau đó là tiếng vó ngựa như sấm dậy, Dương Nguyên Khánh thế như cuồng phong, phóng ngựa nhảy vào đại sảnh, hắn dùng cây Phá Thiên Sóc múa quanh người mà đi, những thứ côn bổng bày thị uy hai bên đại sảnh bay loạn lên, lộn xộn, Lâu Mục Vân sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay người muốn chạy trốn, nhưng bị Dương Nguyên Khánh dùng cây trường sóc quật ngã dúi xuống đất, đầu sóc chĩa thẳng vào ngực.
Lâu Mục Vân có cảm giác ngực nhói đau đến gần như không chịu nổi, cây sóc đã xuyên thủng quan phục của ông ta, chạm vào cả da thịt ông ta rồi, chỉ cần Dương Nguyên Khánh dùng chút sức, là trái tim ông ta sẽ bị đâm nát mà chết. Lâu Mục Vân nuốt khan, miệng hổn hển:
- Dương Nguyên Khánh, ta là mệnh quan triều đình, người đừng làm bậy.
- Hãy thả người ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Trong lòng Lâu Mục Vân vừa lo vừa sợ, ông ta sợ Dương Nguyên Khánh đả thương, nhưng cũng sợ Tề vương sẽ không tha cho mình, ông ta lớn tiếng:
- Nhưng Tần Quỳnh giết người, giết người đền mạng, ta sao dám tự tiện thả người chứ, việc này còn phải lập án.
- Tên cẩu quan nhà ngươi.
Dương Nguyên Khánh nghiến răng nói:
- Tề vương đòi người, ngươi liền không lập án, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Dương Nguyên Khánh rút thanh kiếm sắc từ bên hông ra, đặt ngang trước mặt ông ta:
- Ngươi xem, đây là kiếm gì?
Lâu Mục Vân thân là huyện lệnh huyện Đại Hưng, tất phải biết nhiều thứ quan trọng, thanh kiếm trước mặt ông ta mới chỉ thấy trong tranh, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
- Bàn Dĩnh kiếm!
Dương Nguyên Khánh cười nhạt:
- Đúng vậy, ngươi quả nhiên cũng có chút am hiểu đó, đây là Bàn Dĩnh kiếm của Thánh thượng, có thể chặt cái đầu chó của ngươi không?
Lâu Mục Vân trong lòng vô cùng sợ hãi. Bàn Dĩnh kiếm là kiếm riêng của Thánh thượng, mặc dù không giống như Thượng phương Thiên tử kiếm mang cái uy của Thiên tử, nhưng nó lại cho thấy quan hệ giữa Dương Nguyên Khánh và Thánh thượng không tầm thường. Kiếm này so với Thượng phương Thiên tử kiếm còn khiến hắn sợ hãi hơn.
- Tôi thả người, sẽ lập tức thả người!
Ông ta sợ hãi kêu to lên.