Thế nhưng sự tấn công của quân Tùy lại càng sắc bén.
- Một, hai, ba, bắn!
Hai trăm lực sĩ quân Tùy cùng ra tay, những cánh tay dài vươn lên phát ra tiếng
- Ô!
Như tiếng gió, hàng loạt quả cầu lửa lớn bay lên không trung, tiếp theo là đợt hai, đợt ba, đợt bốn tổng cộng hai mươi tám đợt cầu lửa như thiêu như đốt, rít lên bay về phía đầu thành, quân Tùy ngừng ném đá lớn, lại bắt đầu ném cầu lửa.
Những quả cầu lửa cực lớn bay về phía đầu thành, tuy rằng chúng không có sức mạnh công phá như những phiến đá lớn, nhưng những quả cầu lửa không bị lăn đi, chúng giống như bùn bám lên đầu thành, dầu hỏa khắp đầu thành, tường thành cũng đang bị thiêu đốt lửa cháy rừng rực, Xích Diêm bay vút lên cao, ngọn lửa hừng hực ngập cả bầu trời, khói bay mịt mù khắp trong và ngoài thành.
Màn đêm đã phủ xuống, bầu trời đầy sao sáng, đây hẳn là một đêm đẹp tuyệt vời, chàng thanh niên trẻ tuổi đánh đàn, tiếng nhạc nghe rất vui tai, cô nương xinh đẹp khiêu vũ trong tiếng đàn, nhưng cảnh tượng tuyệt vời này sẽ không bao giờ lặp lại nữa, đám mây đen của chiến tranh đã bao trùm lên bầu trời Lâm Du Quan, tai họa đang dần dần trút xuống.
Trên đầu thành toàn những tiếng kêu gào kinh hãi và những tiếng khóc thảm thương của những người bị đốt cháy, cổng lớn đâng cháy hừng hực. Ánh lửa làm đôi mắt của mọi người nhói đau.
Quả cầu lửa không ngừng bắn vào cổng thành, cổng thành được làm bằng gỗ, bên ngoài được bao bằng một lớp sắt, lửa đã cháy xuyên qua mấy cái lỗ lớn, trong mỗi lỗ đều thấy ngọn lửa đáng sợ, khiến việc cứu hỏa trên thành trở nên bất lực, những quả cầu lửa không ngừng bay tới khiến cho ngọn lửa ngày càng đáng sợ.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cánh cổng lớn cháy thành than, ngay cả lớp sắt bọc bên ngoài cũng nóng chảy, lúc đó, một phiến đá lớn bay ngang tới,"Uỳnh uỳnh!" một tiếng cực lớn, phiến đá đã đập vỡ nát phần còn lại của cánh cổng, cổng thành đã bị phá hoàn toàn, tuy cửa thành đã được mở, nhưng kết quả lại khiến Dương Nguyên Khánh ở phía xa phải thất vọng, của thành đã mở nhưng lại bị mấy trăm phiến đá lớn chặn đứng lại, như vậy cổng thành đã mở nhưng cũng không có ý nghĩa gì.
Dương Nguyên Khánh thở một hơi dài. Xem ra bắt buộc phải dùng thang để công phá thành rồi, lúc đó La Sĩ Tín ở bên cạnh nói nhỏ:
- Tổng quản, sao không dùng thuyền chở binh lính tới phía sau quan ải? Như vậy chiếm quan ải dễ như trở bàn tay.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu,
- Thuyền là kỳ binh của chúng ta, không phải là thời điểm mấu chốt thì chưa cần dùng đến.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn về phía đầu thành chậm rãi nói:
- Bây giờ chúng ta luân phiên công kích từ xa, niềm tin của quân địch đã bị lung lay, đến khi chúng ta toàn lực tấn công, ta tin nhất định sẽ dành được thành trì!
Hắn ngoảnh đầu lại hô lớn:
- Nổi trống lên, tiến công!
- Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống ngày càng trở nên dồn dập.
Trong tiếng trống trận, ba mươi nghìn quân trùng trùng điệp điệp vượt qua cầu nổi, tiến về phía tường thành thẳng đứng và kiên cố, thanh thế to lớn.
Tướng soái tấn công của quân Tùy là Ngưu Tiến Đạt chứ không phải Trình Giảo Kim láu cá, thiếu quả quyết, nếu để y thống lĩnh quân binh, thì rất khó công phá thành công quan ải, hơn nữa số huynh đệ bị thương vong vô ích lại càng nhiều.
Ngưu Tiến Đạt chỉ huy tuy rằng cũng xảy ra thương vong, nhưng dựa vào bản lĩnh quả quyết và kinh nghiệm của y, y nhất định đánh thắng Lâm Du Quan.
Ba mươi nghìn quân Tùy vượt qua Du Thủy, đội quân mang theo mười chiếc thang phá thành, đây là loại vũ khí loại lớn dùng trong việc công phá thành, được chia làm hai phần: phần giá đỡ đặt bên dưới và phần thang leo, thông thường thang được đặt trên giá đỡ để ở nơi bằng phẳng, khi công phá thành, binh sĩ kéo dây thừng về phía sau, thang sẽ dựng thẳng đứng lên đáp xuống đầu thành.
Thang rộng khoảng một trượng, dài bốn trượng, do hàng chục cột tròn như cái bát ghép thành, rất kiên cố, trên đỉnh thang có gắn hai cái móc lớn, có thể móc vào tường thành.
Ưu điểm lớn nhất của thang là dung lượng lớn, rộng một trượng, bốn đến năm người có thể cùng trèo lên một lúc, một khi có thể móc được vào tường thành thì hàng trăm người có thể trèo lên.
Trên sông Du Thủy từ lâu đã xây dựng tám cây cầu nổi, trong đó có ba cây cầu cỡ lớn, giá đỡ thang có bánh xe bằng gỗ, mỗi giá đỡ kéo ba mươi con bò, phía sau có khoảng một trăm tên binh sĩ đẩy.
Quân chủ lực nhà Tùy đã tiến vào khoảng bốn trăm bước, lúc đó trên đầu thành còn lại khoảng năm trăm bộ cung tên cùng bắn một lúc, ở nơi đầu thành rộng khoảng ba dặm, năm trăm mũi tên được phóng mạnh ra, bắn vào đội quân Tùy đông nghìn nghịt.
Binh sĩ quân Tùy cùng gào thét, đồng thời lấy thuẫn ra chắn, cùng vang lên hàng loạt tiếng vỡ, đó là những tấm thuẫn bị bắn trúng vỡ nứt ra, những tấm thuẫn của quân Tùy không thể chỗng đỡ nổi những mũi tên bọc sắt sắc nhọn và mạnh, liên tục bị bắn trúng, bĩnh sĩ kêu lên thảm thiết.
Nhưng mấy trăm người chết không thể ngăn bước quân Tùy tiến lên phía trước, trong tiếng trống trận, quân Tùy vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, chậm rãi tiến vào hai trăm bước, lúc đó hàng nghìn binh sĩ trên đầu thành bắn loạn xuống, những mũi tên nhiều như mưa bắn vào bĩnh sĩ quân Tùy, bĩnh sĩ quân Tùy vội lấy thuẫn ra chắn.
Đồng thời, bên dưới thành mười nghìn quân Tùy cũng dương cung tên lên bắn những mũi tên bay qua bay lại dày đặc như đám mây, rất nhiều lính canh gác bị bắn trúng, kêu thảm thiết rơi xuống chân thành. Dưới chân thành, hàng loạt binh sĩ quân tùy cũng bị trúng tên, đau đớn ngã xuống, ngay lập tức được đồng đội đỡ lên cáng khiêng về doanh trại.
Do chịu sự công phá của những phiến đá và quả cầu lửa lớn, nên các binh sĩ trên đầu thành bị thương và chết hàng nghìn người, lực lượng công kích của họ trở nên rất mỏng và yếu, quân gác thành cũng bị quân Tùy bắn cho không ngóc đầu lên được, đành lụi lại ẩn nấp, dùng phương pháp phóng để phóng tên xuống.
Lúc này, chiếc thang đầu tiên cuối cùng cũng được dựng vào tường thành, hàng trăm binh sỹ cùng hò hét đồng thời trhèo lên chiếc thang, chiếc thang dài bốn trượng, cao sừng sững, một tiếng rầm vang lên, chiếc thang nặng trĩu nện vào tường thành, đá vỡ bay loạn xạ, hai cái móc lớn đã được móc vào đầu thành...
Quân Tùy tiến công mãnh liệt làm cho Trương Sĩ Hoành trở tay không kịp. Đặc biệt là máy bắn đá hạng nặng có uy lực cường đại khiến y càng thêm sợ hãi. Nhưng dù sao y cũng trải qua nhiều lần tử chiến, ban đầu có hoảng loạn một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh.
- Cung tiễn bắn cầu vồng!
Y phát hiện quân Tùy đã đem quân phòng thủ ép tới không ngóc đầu dậy nổi, gấp đến độ lớn tiếng hô. Lúc này, một gã binh sĩ chạy vội lại bẩm báo:
- Tướng quân, quân Tùy đang dùng thang để leo lên tường thành!
Trương Sĩ Hoành cũng nhìn thấy tại phía Tây của thành, quân Tùy đã sắp đặt những chiếc thang rộng dựng phía đầu tường. Dưới ánh trăng thấy vô cùng rõ ràng, những móc sắt câu được móc ở lỗ châu mai. Trên tường thành chỉ có mười mấy tên binh sĩ phòng ngự. Y gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giậm chân mắng to:
- Trường mâu nhanh tay lên! Con mẹ nó, các ngươi là một lũ ngu ngốc, nhanh đi tới đó cho ta.
Sau khi y dứt mệnh lệnh mấy trăm tên binh sĩ tay cầm trường mâu xông lên lỗ châu mai, ngăn chặn thang, lăn xuống cây cùng đá lớn.
Binh sĩ quân Tùy theo thang trèo lên, nhưng trước mặt là đá lớn cùng những mảnh gỗ, khiến cho quân Tùy kêu thảm thiết, cuồn cuộn rơi xuống. Không chỉ có một chiếc thang gặp cảnh ngộ bị ngăn cản như vậy, mà hơn mười cái thang ở trên tường thành cũng gặp cảnh quân địch ngoan cường chống lại. Một khối đá lớn nặng nề theo thang cuồn cuộn rơi xuống, trong nháy mắt liền kéo hơn mười binh sĩ quân Tùy ngã khỏi thang.
Ngưu Tiến Đạt nhìn thấy công kích của địch có hiệu quả, liền lập tức thét ra lệnh:
- Cung tiễn yểm hộ! Xếp thành hàng công kích.
Mỗi một chiếc thang đều có một gã Giáo Úy cụ thể phụ trách chỉ huy, mà năm chiếc thang lại có một gã lang tướng thống lĩnh. Ngưu Tiến Đạt truyền lệnh, lập tức mấy trăm người bắn nỏ đi tới, bắn tên dày đặc, áp chế quân phòng thủ phía trên tường thành.
Mà Giáo Úy cũng chỉ huy tấn công mỗi chiếc thang. Mà quân Tùy cũng không hề hăng hái tấn công. Bọn họ cứ năm người một lượt, nâng thuẫn trước mặt, xếp thành hàng chậm rãi mà tiến lên.
Mặc dù quân Tùy đã dùng cung tiễn áp chế, nhưng cây lăn xuống cũng không hoàn toàn ngừng lại, vẫn như cũ không ngừng từ trên thành cuồn cuộn lao xuống, đẩy ngã binh sĩ quân Tùy. Hai bên tường thành mũi tên cũng lao xuống như mưa. Quân Tùy dùng tấm chắn che chở, đứng vững dưới thành, bắn tên theo hai bên thang.
Lúc này, móc sắt của một chiếc thang bị quân địch đập bể thành từng đoạn, thang bị quân phòng thủ dùng thiết xoa đánh ra khỏi tường thành, ngã về phía sau. Binh sĩ quân Tùy chạy trốn bốn phía, nhưng vẫn có hơn mười người bị đè chết.
Mặc dù quân phòng thủ chống lại ngoan cường, nhưng binh sĩ quân Tùy vẫn từng bước một xông lên phía tường thành. Binh sĩ trường mâu phòng thủ tiến lên, trên tường thành, trước mỗi cái thang đều có mấy trăm quân hai loại công -phòng triển khai chiến đấu kịch liệt.
Lúc này, bóng đêm bao trùm. Trên thành, dưới thành những cây đuốc được đốt lên, đem phía trước Lâm Du Quan chiếu sáng như ban ngày. Trong lòng La Sĩ Tín xuất hiện khát vọng được cùng binh sĩ hăng hái chiến đấu, mong muốn được giết địch được kích phát. Phong cách của La Sĩ Tín không phải là đứng nhìn cuộc chiến, gã muốn được chiến đấu. Gã không chịu nổi nội tâm xúc động, tiến lên nói với Dương Nguyên Khánh:
- Tổng quản, người hãy cho ta xuất chiến!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói:
- Ngươi mới là chủ tướng, không phải là ta. Điều này ngươi tự quyết định đi.
La Sĩ Tín cắn chặt môi, quay đầu lại, cao giọng ra lệnh:
- Ta nếu tử trận thì Ngưu Tiến Đạt sẽ cầm quyền.
Gã đưa thiết thương tại không trung vẽ một đường, thúc ngựa chạy tới tường thành. Hơn mười tướng lĩnh phía sau gã tràn ngập lo lắng, Tổng quản không có đồng ý, chủ tướng không ngờ lại xuất chiến.
Lúc này, Trình Giảo Kim trong lòng vừa xấu hổ vừa căm giận cũng khiến y có dũng khí. Y xoay búa, hô to:
- La lão đệ chớ vội, ca ca lại trợ giúp ngươi!
Y cũng thôi động chiến mã phóng tới chỗ La Sĩ Tín. Dương Nguyên Khánh cũng không có ngăn cản, ánh mắt bình tĩnh nhìn La Sĩ Tín đang chạy tới tường thành. Hắn có thể hiểu được cảm giác của La Sĩ Tín, đây là làm gương cho các binh sĩ để tăng thêm dũng khí. Cũng không phải chủ tướng nào cũng giống nhau, đều ngồi xem biến hóa. Giống như sư phụ Trương Tu Đà của hắn cũng là một chủ tướng, có thể hành động này của La Sĩ Tín là thừa kế của sư phụ, khiến cho binh sĩ tăng dũng khí.
La Sĩ Tín tay cầm trọng thuẫn và trường thương, ra sức xông lên trước một cái thang. Gã quay đầu lại hô to:
- Theo ta giết giặc tới phía trước!
Dưới thang thi thể đã chồng chất, mỗi lần quân Tùy xông lên lại bị tổn thất quá nửa, bị ép lui lại. Hơn trăm binh sĩ còn lại nhận được khích lệ của La Sĩ Tín, liền theo gã ra sức xung phong.
Một cây gỗ thô lớn lăn xuống trước mặt. La Sĩ Tín cũng không đối diện ngạnh kích. Thân thể của gã nghiêng một cái, dùng tấm khiên thuận thế đem cây gỗ đang lăn đẩy ra phía ngoài, cách thành một trượng. Mười mấy binh sĩ mang trường mâu hướng gã đâm tới, mũi mâu sắc nhọn, từ ba phía đâm tới gã.
La Sĩ Tín dùng tấm chắn chặn cây giáo thứ nhất, đại thiết thương nhanh chóng đánh tới, xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt liền có bốn, năm người bị đâm thủng yết hầu ngã xuống đất. Gã bỗng nhiên hét lớn một tiếng, trường thương run lên, đâm xuyên qua ngực một tên Giáo Úy của quân địch, cuối cùng một cánh tay của gã nâng tên Giáo Úy lên giữa không trung, vứt bay ra ngoài.
Chứng kiến sự dũng mãnh phi thường của La Sĩ Tín, những binh sĩ trên tường thành sợ mất hồn mất vía, quát tề phát một tiếng, liền xoay người bỏ chạy. La Sĩ Tín dứt khoát ném xuống tấm khiên, nhảy lên tường thành, hét lớn một tiếng:
- Để mạng lại!
Gã giống hệt một mãnh hổ vào giữa đàn dê, giết thẳng vào trong đám quân địch, người quỷ đều giết, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mấy trăm quân Tùy đi theo phía sau gã cũng giết lên phía tường thành. Bọn họ bị chủ tướng kích phát dũng khí, hò hét nhằm phía quân địch. La Sĩ Tín dũng mãnh giết địch, mở ra một con đường, sau đó đại đội quân Tùy bắt đầu cuồn cuộn xông lên tường thành.
Tại một cái thang khác, Trình Giảo Kim xoay búa liền đánh chết mười mấy người. Y cũng xông lên đầu tường, nhưng không giống như La Sĩ Tín chạy ào vào giữa đám quân địch, mà là vung tay về phía sau, hét:
- Các huynh đệ, xông lên!
Mấy trăm binh sĩ từ phía sau y xông lên. Trình Giảo Kim đứng ở đầu tường, uy phong lẫm liệt, hào quang bắn ra bốn phía. Y lớn tiếng ca hát, cổ động bọn lính anh dũng giết địch.
Càng lúc càng nhiều binh sĩ quân Tùy xông lên phía trên tường thành, chiến cuộc dần dần nghiêng về phía quân Tùy. Trống trận quân Tùy sục sôi phấn chấn, thúc giục binh sĩ quân Tùy một đợt lại một đợt chen chúc về phía trước. Hai mươi mấy cái thang không bị tổn hại đứng đầy binh sĩ quân Tùy công thành. Phía dưới thành binh sĩ quân Tùy cũng ùn ùn kéo đến, tiếng trống như sấm, một đoàn quả cầu lửa thật lớn lướt qua đầu tường, hướng phía trong quan ải bay tới. Những quả cầu lửa xẹt qua làm sáng cả bầu trời đêm.
Phía đầu tường, Trương Sĩ Hoành đã hò hét tận lực, khản cả giọng nhưng binh sĩ đã không nghe tiếng la hét của ông. Ba dặm phía trên tường thành là một mảnh hỗn loạn. Hàng nghìn binh sĩ quân Tùy xông lên tường thành, trong đêm tối, khó phân biệt được địch ta, chỉ có thể dựa vào khả năng của mỗi người để phân biệt. Tiếng kêu thảm thiết, âm thanh tức giận mắng chửi không ngừng vang lên trên tường thành.
Tuyến phòng thủ bị mất, càng ngày càng nhiều binh sĩ quân Yến ý thức được đại thế đã mất, tất cả đều chạy trốn xuống phía dưới thành. Trương Sĩ Hoành giết đỏ cả mắt, suất lĩnh mấy trăm tử sĩ tại đầu tường cùng quân Tùy chiến đấu kịch liệt.
La Sĩ Tín tập trung nhìn Trương Sĩ Hoành, ông ta là chủ tướng của quân địch, nếu giết ông ta có khả năng phân định chiến cuộc. Nhưng binh sĩ dày đặc khiến gã không có cách nào xông lên phía trước. Gã đoạt cây thương trong tay một binh sĩ, nhảy lên lỗ châu mai, ra sức vung tay lên, trong đêm tối, cây trường thương xẹt qua thành một đạo phong ảnh, đâm thẳng về phía chủ tướng quân địch.
Trong đêm tối, Trương Sĩ Hoành hét thảm một tiếng dài, cây trường thương đã đâm xuyên qua ngực ông, đem ông đóng đinh trên mặt tường.
Chủ tướng đã chết khiến cho quân địch nhanh chóng tan rã, quân phòng thủ đều ném giáo đầu hàng. Cửa thành Lâm Du Quan được mở ra, cửa thành mở rộng, mấy vạn quân Tùy cuồn cuộn sát nhập vào thành... Trời dần dần sáng, trên biển con sóng mênh mông, một quả cầu lửa từ từ mọc lên trên mặt biển, phát ra ánh sáng mờ ảo, bao trùm lên Lâm Du Quan một màu sắc mỹ lệ.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đứng ở đầu tường, nhìn về ngoài khơi phía xa xa. Trời quang mây tạnh, khiến trong hắn cũng cảm thấy thoải mái.
- Ty chức La Sĩ Tín, hướng Tổng quản thỉnh tội!
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của La Sĩ Tín. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua gã, chỉ thấy gã đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu, cao cao ôm quyền:
- Ngươi nói một chút xem ngươi mắc tội gì?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên như không hỏi.
La Sĩ Tín lo lắng gần hai canh giờ, tuy rằng Dương Nguyên Khánh không ngăn cản gã tham chiến, nhưng thân là chủ tướng lại vứt bỏ trách nhiệm chỉ huy toàn quân, giống như một đại tướng xung phong ra chiến trận. Bất luận như thế nào cũng đã vi phạm chức trách của chủ tướng. Trong lòng của La Sĩ Tín lại bắt đầu ảo não.
Gã không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể đến thỉnh tội. Dương Nguyên Khánh cười nhạt:
- Ta đã nói rồi, ngươi là chủ tướng, tất cả đều do ngươi quyết định. Nếu như ngươi nghĩ hành vi của mình không thích hợp, vậy ngươi có thể tự trách, có lẽ cũng nên hướng các tướng sĩ nói rõ những điều không đúng. Ta cũng không quản chuyện ngươi đánh trận như thế nào, ta chỉ quản kết quả của trận chiến. Nếu không chiếm được Lâm Du Quan thì ta chắc chắn sẽ hỏi tội ngươi!
Hai năm nay Dương Nguyên Khánh đã dần dần ủy quyền cho những đại tướng dưới quyền, từ từ để cho bọn họ tiếp quản một phương. Tỷ như Từ Thế Tích tại Hà Nội và Tần Quỳnh cũng có thể suất lĩnh đại quân cùng Đậu Kiến Đức giằng co khu vực phía nam Hà Bắc, Tô Định Phương mưu lược Tây Vực, Bùi Hành Nghiễm chủ quản sáu quận Quan Bắc, La Sĩ Tín đánh Liêu Đông, vân vân...
Nếu đã buông tay để cho bọn họ tự mình tiếp quản thì một ít chi tiết nhỏ này hắn sẽ không để ý, cũng xem như không có chuyện gì xảy ra. Cái hắn quan tâm là kết quả chứ không phải là quá trình, cụ thể đánh như thế nào đó là chuyện của chủ tướng. Vì vậy tối hôm qua La Sĩ Tín xin chỉ thị của hắn, hắn mới có thể hời hợt, không bày tỏ thái độ như vậy.
Tuy nhiên lời là nói như vậy, nhưng hắn cũng không có khả năng hoàn toàn không can thiệp. Tỷ như La Sĩ Tín đưa ra ý kiến dùng thuyền chở binh sĩ đến sau, lại bị hắn quả quyết phủ định. Đây cũng là một chuyện rất mâu thuẫn, Dương Nguyên Khánh cũng không có cách nào tránh, cho nên hắn chỉ có thể làm tất cả để tôn trọng La Sĩ Tín.
Cũng tỷ như Dương Nguyên Khánh để Trình Giảo Kim làm chủ tướng công thành, cuối cùng lại bị La Sĩ Tín đổi thành Ngưu Tiến Đạt, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không có can thiệp. Về phần La Sĩ Tín suất quân xung phong, loại việc nhỏ này hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
La Sĩ Tín đã hiểu rõ ý tứ của Tổng quản. Tổng quản chỉ để ý chuyện có thể chiếm được Lâm Du Quan hay không, còn cụ thể đánh như thế nào là do mình quyết định. Nói cách khác, Tổng quản cũng không thèm để ý đến việc bản thân gã công kích thành.
La Sĩ Tín trong lòng cảm động, lập tức ôm quyền nói:
- Ty chức đã rõ, sau này ty chức sẽ không để loại việc nhỏ này quấy rầy Tổng quản.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Nhưng nếu quả thật ta là chủ tướng, ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta, tự ý xuất chiến, vậy ngươi cũng nên cẩn thận.
La Sĩ Tín gãi đầu cười khổ nói:
- Ty chức minh bạch!
- Được rồi! Nếu đã chiếm được Lâm Du Quan, vậy ngươi chuẩn bị đánh bước tiếp theo như thế nào?
La Sĩ Tín trầm tư chỉ chốc lát liền nói:
- Ty chức có một thỉnh cầu. Ty chức muốn điều động một trăm chiếc thuyền, không biết Tổng quản có đồng ý hay không?
- Việc này không có vấn đề. Nhưng ngươi đã lo đến chuyện có đủ thủy thủ để điều khiển chiến thuyền hay chưa?
- Ty chắc đã suy nghĩ đến chuyện này. Nơi đóng thuyền nói có thể điều đến hai nghìn thủy thủ đến điều khiển hạm đội. Ty chức cũng đã chiêu mộ hai nghìn người chèo thuyền có kinh nghiệm vận chuyển đường biển ở U Châu đến giúp đỡ thủy thủ. Về cơ bản có thể điều khiển được một trăm chiến thuyền.
- Nếu ngươi đã lo lắng chu toàn, ta tất nhiên sẽ đồng ý.
Lâm Du cung lần thứ hai được sử dụng trở thành hậu cần trọng địa của quân Tùy. Từ U Châu chuyển tới mười lăm vạn lương thực được tích trữ trong cung, còn có một lượng lớn lều bạt, quân giới, dầu hỏa cùng những vật dụng của binh sĩ.