Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh lại ra lệnh:
- Tạ Tướng quân dẫn năm nghìn kỵ binh yểm hộ bộ binh. Nếu như thực lực không đủ phải lập tức rút về, không được ham chiến.
Tạ Ánh cũng tiến một bước khom người nói:
- Tuân lệnh!
Hai viên Đại tướng đều nhận lệnh rời đi. Dương Nguyên Khánh cười cười rồi lạinói với Tần Quỳnh:
- Quân U Châu không muốn huyện Trác nhưng chúng ta muốn. Thúc Bảo, ngươi hãy dẫn mười ngàn người nhân lúc đêm khuya cướp lấy huyện Trác.
Tùng... ! Tùng... ! Tùng... ! Tiếng trống trận dồn dập vang lên từ trong đại doanh quân Tùy, nhiều đội nỏ binh, cung, trường mâu binh, đao thuẫn binh theo thứ thự xếp thành hàng rời khỏi đại doanh. Tiếp đó, năm nghìn kỵ binh từ hướng khác chạy đến, chia làm hai đường, bảo vệ hai bên bộ binh.
Dương Nguyên Khánh thì ở trên đài cao chăm chú quan sát động tĩnh bên đại doanh quân địch. Cách đại doanh quân địch hơn mười dặm, bầu trời quang đãng nên tầm nhìn vô cùng rõ.
Trong đại doanh quân U Châu có hai mươi ngàn người nhưng nhân số thực là hai mươi lăm ngàn người. Đó là bởi vì năm nghìn trọng giáp kỵ binh còn có mã phu (người chăn ngựa) đi kèm, chuyên vận chuyển giáp cụ kỵ binh nữa.
Cùng với việc quân Tùy rời doanh khiêu chiến, cửa quân doanh U Châu cũng mở ra. Tiết Vạn Triệt đích thân dẫn đại quân hai mươi ngàn người, đã dốc toàn bộ lực lượng. Mười ngàn bộ binh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh cùng năm nghìn khinh kỵ binh đều là quân tinh nhuệ của U Châu. Quân đội của y dừng trước đại doanh khoảng một dặm, đồng thời chỉnh đốn trận hình. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh ở phía trước đội ngũ. Binh lính đã trang bị xong khôi giáp, nhiệm vụ của bọn họ là yểm hộ và phối hợp tác chiến với trọng giáp kỵ binh.
Mà mười ngàn bộ binh cũng có kỵ binh theo sau. Sau khi trọng giáp kỵ binh phá vỡ đội hình quân địch, bọn họ sẽ xông lên đánh lén. Ba quân đã nhiều lần phối hợp tác chiến, nhiều lần đại bại quân Đậu Kiến Đức, kinh nghiệm cũng phong phú.
Hai đội quân giằng co ở khoảng cách một dặm. Tiết Vạn Triệt thấy quân Tùy đã xếp xong đội hình, nỏ binh phía trước, cung binh ở giữa, phía sau là quân trường thương, hai bên có kỵ binh hộ vệ thì không khỏi cười lạnh một tiếng. Loại trận hình này chỉ có tác dụng đối với kỵ binh bình thường, nhưng đối với trọng giáp kỵ binh thì chẳng có ý nghĩa gì!
- Trọng giáp kỵ binh lên ngựa!
Tiết Vạn Triệt ra lệnh một tiếng, trong quân U Châu liền có tiếng trống vang lên, mã phu lập tức tiến lên giúp trọng giáp kỵ binh lên ngựa và liên kết người ngựa thành một thể.
Năm nghìn trọng giáp kỵ binh bỗng giơ mã sóc lên, một rừng sóc đâm lên, thanh thế cực kỳ mạnh. Ngay cả Dương Nguyên Khánh ở trên tháp quan sát cũng phải âm thầm tán thưởng, không hổ là một trong những đội kỵ giáp mạnh nhất Đại Tùy. Không biết năm nghìn kỵ binh này đã tốn bao nhiêu tâm huyết của mấy chục ngàn thợ thủ công. Nếu hắn không thể có được đội trọng giáp kỵ binh này thì thật đúng là trời đất không tha.
Cùng với tiếng trống càng dồn dập, năm nghìn trọng giáp thiết kỵ đồng loạt hò hét rồi xông lên. Trăm người một đội, tay phải cầm giáo cùng dây cương, tay trái cầm lá chắn, tiếng vó ngựa ầm ầm, thanh thế cực lớn, xông thẳng về phía quân Tùy với một khí thế không thể nào chống đỡ được.
Vương Quân Khuếch cũng căng thẳng. Ông ta cảm thấy được sự mạnh mẽ của đội trọng giáp thiết kỵ này. Mười ngàn bộ binh của ông ta chắc chắn không phải là đối thủ.
- Các cung thủ chuẩn bị!
Ông ta nghiêm nghị hô to, ánh mắt sắc bén dõi về phía trước.
- Bắn!
Hai ngàn nỏ binh đứng đầu bắn ra. Bọn họ vẫn sử dụng Thất Thạch Đại Hoàng Nỗ, hai người một tổ. Một ngàn mũi tên như gió táp mưa sa vọt tới trọng giáp kỵ binh đang ở cách họ khoảng một trăm năm mươi bước. Chỉ nghe thấy một những tiếng đinh đinh, chỉ có hơn mười bảy thiết giáp chiến mã bị bắn ngã, còn trọng giáp kỵ binh thì không hề có tổn thương gì.
Đám quân nỗ binh nhanh chóng hợp lực, một người bắn, một người nạp tên. Lần này là dùng loại tên xuyên giáp hai thước bốn tấc, đầu tên như con thoi kéo dài, dáng thuôn dài, được rèn bằng loại sắt tốt, vô cùng lợi hại, có thể bắn thủng bất kì loại áo giáp nào. Cùng với tiếng mõ vang lên, một ngàn thiết nỗ giống như một đám mây đen vọt về phía trọng giáp kỵ binh.
Dường như trọng giáp kỵ binh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của tiễn trận, bọn họ đồng loạt giơ tấm chắn lên, chỉ nghe thấy một hồi âm thanh răng rắc vang lên, tấm chắn bị mũi tên sắt xuyên thủng đều vỡ vụn nhưng tấm chắn đã ngăn cản một nửa lực của mũi tên. Một ngàn mũi tên không tạo thành thương tổn quá lớn cho người nhưng chiến mã thì không chịu nổi lực xuyên thấu của tên sắt. Hơn bảy mươi con chiến mã hàng thứ nhất bị bắn thủng mã giáp, kêu thảm ngã xuống, không ít thiết kỵ phía sau bị trượt chân. Trong đội hình trọng giáp thiết kỵ xuất hiện một sự hỗn loạn nhỏ.
Lúc này năm nghìn khinh kỵ binh hộ vệ từ hai bên quân U Châu xông lên, lao về phía đội quân cung nỗ của quân Tùy. Tạ Ánh thét một tiếng ra lệnh, kỵ binh của quân Tùy ở hai cánh đồng loạt xông lên, chiến đao bổ chém, trường mâu đâm loạn, hai đội kỵ binh lập tức lâm vào hỗn chiến.
Khinh kỵ binh của U Châu xông ra là để yểm hộ cho trọng giáp kỵ binh chỉnh đốn lại đội ngũ. Một lát sau, theo một hồi kèn hiệu, khinh kỵ binh của U Châu nhanh chóng rút lui theo hai bên, trọng giáp thiết kỵ lại ầm ầm phóng về phía kỵ binh quân Tùy.
Reng... ! Reng... ! Reng... ! Trong đại doanh quân Tùy vang lên tiếng chuông rút quân, mười lăm nghìn quân Tùy như thủy triều lùi lại, quân Tùy ở phía sau yểm hộ bộ binh rút lui, trọng giáp kỵ binh từ bốn phương tám hướng phát động thế công. Lúc này năm nghìn kỵ binh U Châu đã đánh tới, hai bên chém giết nhau trên cánh đồng bát ngát. Kỵ binh quân Tùy không địch lại trọng giáp kỵ binh và khinh kỵ binh của đối phương, bị giết đến nỗi phải liên tiếp lùi lại.
Tạ Ánh Đăng thấy bộ binh đã rút xa liền hét lớn một tiếng:
- Lùi!
Năm nghìn kỵ binh nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, bộ binh hộ vệ quân Tùy lập tức chạy trở lại đại doanh, khinh trọng kỵ binh U Châu đuổi sát phía sau. Sau khi đuổi theo khoảng ba dặm thìdần nghừng lại. Trọng giáp kỵ binh đều xuống ngựa, bọn họ nắm lấy dây cương, trở về đại doanh dưới sự hộ vệ của năm nghìn khinh kỵ binh U Châu.
Dương Nguyên Khánh đứng trên tháp quan sát, con mắt chăm chú nhìn trọng giáp kỵ binh, ánh mắt dần dần híp vào. Hắn đã biết cách đối phó với trọng giáp kỵ binh rồi.
Đúng lúc này, mấy kỵ binh thám báo từ phía nam chạy tới. Nhìn qua dáng vẻ vội vàng của bọn chúng, trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy có điều gì không ổn. Một lát sau, một tên lính chạy như bay lên trên tháp quan sát, vội quỳ xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Tổng quản, Đậu Kiến Đức dẫn đại quân một trăm nghìn người từ quận Hà Gian tiến vào quận Trác, đã qua Cự Mã Hà, đang đánh về phía huyện Trác, chỉ còn cách chúng ta năm mươi dặm nữa thôi.
Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh kinh hãi. Đậu Kiến Đức đã kết minh với La Nghệ từ lúc nào? Hắn nhìn về phía huyện Trác, lông mày nhíu lên. Tin tình báo này đã nằm ngoài kế hoạch của hắn. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân nhổ trại tiến về phía tây, trở lại huyện Lai Thủy.
Một trăm nghìn đại quân của Đậu Kiến Đức bất ngờ đánh tới khiến Dương Nguyên Khánh không thể không bỏ qua huyện Trác. Hắn dẫn đại quân rút về hướng tây.
Trong đại doanh U Châu, Tiết Vạn Triệt vẫn chưa nhận được tin tình báo đại quân Đậu Kiến Đức đã đánh tới, y nhìn quân Tùy rời đi mà không hiểu gì, trong lòng tràn đầy hoang mang.
- Tướng quân, có lẽ chúng ta nên truy sát quân địch. Nếu như có thể một trận đánh tan quân Tùy, ta sẽ lập được đại công trước nay chưa từng có!
Đại tướng Úy Trì Bảo ở một bên hưng phấn đưa ra ý kiến.
Tiết Vạn Triệt lắc đầu, y nhìn thoáng qua Úy Trì Bảo:
- Ngươi có chú ý tới cờ chiến của quân Tùy không? Chính là Kim Biên Xích Ưng Kỳ đó.
Kim Biên Xích Ưng Kỳ là Vương kỳ của quân Tùy, chỉ có Dương Nguyên Khánh có mặt ở đó nó mới xuất hiện. Úy Trì Bảo ngạc nhiên nói:
- Dương Nguyên Khánh có ở trong đại doanh?
Tiết Vạn Triệt thở dài một tiếng nói:
- Hẳn là như vậy. Dương Nguyên Khánh đã ở trong đại doanh, hắn cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội truy kích đâu.
Tiết Vạn Triệt lại giơ thiết tiễn của quân Tùy lên cẩn thận quan sát, không ngờ mũi tên này có thể xuyên qua thiết giáp của trọng giáp kỵ binh. Điều này, khiến trong lòng y sinh ra một tia lo lắng khó có thể kiềm chế được.
Lúc này một tên kỵ binh chạy như bay tới, khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Tiết Tướng quân, ba mươi ngàn viện quân đã qua huyện Lương Hương, đang mau chóng hướng tới huyện Trác.
Trái tim Tiết Vạn Triệt bỗng được buông lỏng. Chẳng lẽ là vì Dương Nguyên Khánh có được tin tình báo này mà đành lùi về hướng tây sao? Thử nghĩ thì dường như có điều gì đó không đúng. Viện quân cùng với quân mình cộng lại cũng chỉ có năm mươi nghìn, Dương Nguyên Khánh không cần thiết phải rút quân. Y nghĩ trăm lý do nhưng vẫn không có cách nào lý giải được.
Đúng lúc này, lại một tên kỵ binh chạy như bay tới, cấp báo:
- Tiết Tướng quân, Đậu Kiến Đức dẫn đại quân chừng một trăm ngàn người đang đánh về phía chúng ta, chỉ còn cách chưa đầy năm mươi dặm.
Tiết Vạn Triệt giật mình hoảng sợ. Chả trách quân Tùy lại rútlui. Nhưng y cũng không biết cái kế hoạch hợp tác này. Đậu Kiến Đức đến chưa chắc đã tốt. Tiết Vạn Triệt không nghĩ gì thêm liền lập tức hạ lệnh:
- Quân đội nhanh chóng vào thành!