Chương 693: Bình định U Châu (1+2)

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:00

Nguồn: Mê truyện Một gã binh sĩ chỉ về hướng xa hô to. Tiết Vạn Triệt cũng thấy, một dải màu đen đang nhanh chóng chạy về hướng này. Một loại chí khí đấu tranh anh dũng của một người làm tướng bộc phát trong lòng Tiết Vạn Triệt. Ý định đầu hàng của y đã biến mất không còn tăm hơi. Y lớn tiếng hô to: - Quân đội lên ngựa, chuẩn bị nghênh chiến. Kỵ binh đều lên ngựa. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh của cũng cấp tốc đội mũ giáp. Ngựa chiến cũng phủ thêm giáp trụ. Kỵ binh dưới sự hiệp trợ của người chăn ngựa trèo lên ngựa, thắt chặt thắt lưng. Người chăn ngựa kỳ thực là kỵ binh phổ thông. Bọn họ cũng lập tức lên ngựa, xếp hàng ở bình nguyên, chuẩn bị cùng quân Tùy quyết chiến. Dương Nguyên Khánh suất lĩnh ba mươi nghìn kỵ binh chạy gấp tới. Từ xa hắn đã thấy hai mươi ngàn quân U Châu xếp thành hàng chuẩn bị chiến đáu. Hắn giơ tay lên, đội kỵ binh bắt đầu thả chậm tốc độ. Chạy được một dặm thì dừng lại. - Xếp thành hàng! Quân Tùy nhanh chóng chỉnh đốn đội hình. Dương Nguyên Khánh lập tức phái một thân binh đi gặp Tiết Vạn Triệt. Thân binh phi ngựa chạy gần tới quân U Châu. Mười mấy tên binh sĩ bao vây y lại, thân binh cao giọng nói: - Ta phụng mệnh tổng quản truyền lời cho Tiết tướng quân. Tiết Vạn Triệt nhìn thật sâu vào quân Tùy. Hóa ra là Dương Nguyên Khánh cũng trong nhóm truy binh. Y chậm rãi cưỡi ngựa tiến lên hỏi: - Dương Nguyên Khánh muốn ngươi truyền lời gì? - Tổng quản của ta mong muốn tướng quân có thể minh bạch đại thế. Không nên chỉ vì suy nghĩ nhất thời mà hại chết tướng sĩ quân U Châu. Tổng quản còn nói, ngài ấy cũng từng chủ quản U Châu, nên không muốn gà nhà đá nhau. Tiết Vạn Triệt thở dài, im lặng cúi đầu. Thân binh lại nói: - Tổng quản còn nói, nếu như tướng quân do dự, ngài ấy nguyện cùng tướng quân đánh đố. Quân Tùy sẽ tuyển năm nghìn kỵ binh đánh với năm nghìn trọng giáp kỵ binh của tướng quân, trong vòng nửa tiếng là đánh bại. Tiết Vạn Triệt ngẩn ra, lộ vẻ không tin: - Nếu như Dương tổng quản thua thì làm sao? - Nếu tổng quản thua, ngài ấy sẽ buông tha cho các ngươi. Tuyệt không tiếp tục truy đuổi. Nếu như tổng quản thắng, hàng hay không hàng, tùy tướng quân! Tiết Vạn Triệt trầm tư một lúc lâu, dứt khoát nói: - Tốt, một lời đã định! Theo tiếng trống ầm ầm vang lên giữa cánh đồng, năm nghìn trọng giáp kỵ binh xếp thành hàng chậm rãi xuất chiến. Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào đối phương, nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn biết Tiết Vạn Triệt kỳ thực đã có ý đầu hàng, chỉ là ngại sĩ diện. Giờ phải cho y một cơ hội thì y mới xuống đài được. Vương Quân Khuếch tiến lên khom người nói: - Tổng quản, xin cho ty chức đi ứng chiến! Dương Nguyên Khánh lắc đầu: - Người không biết chiến thuật của ta. Trên thực tế, ta chỉ cần dùng một nghìn kỵ binh là đủ đánh bại y. Ngươi thay ta áp trận, xem ta làm sao đánh tan nhánh trọng giáp kỵ binh này. Hắn rút ra một cây kèn lệnh từ trong lòng ngực, ngửa mặt lên trời thổi mạnh: - Tu... u... u... Tiếng kèn trầm thấp vang vọng cả cánh đồng. Lập tức hơn mười thanh kèn lệnh cũng vang lên. Một nghìn thân vệ kỵ binh chậm rãi theo Dương Nguyên Khánh xuất trận. Đội hình sắp xếp, một nghìn cây trường mâu giơ lên, giày đặc như rừng rậm, từng bước đi lên. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh đã xuất hiện ở ngoài ba dặm. Bọn họ trăm người một đội, xếp thành bốn mươi chín đội. Năm nghìn cây trường sóc lạnh lùng chỉ hướng quân Tùy. Khôi giáp ánh lên những tia sáng lạnh lẽo. Đội kỵ binh lộ ra một loại sát khí mạnh mẽ. Lúc này, Tiết Vạn Triệt đã mơ hồ cảm thấy không ổn. Y nhìn ra quân Tùy có chuẩn bị mà đến. Cho nên mới chỉ có một nghìn kỵ binh xuất chiến. Nhưng cung đã lên tên, không thể không bắn. Y đành phải cắn răng một tiếng ra lệnh: - Xuất kích! - Tùng! Tùng! Tùng. Tiếng trống trận vang lên. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh bộc phát một tiếng hét kinh thiên động địa, bắt đầu phát động tấn công. Một đội thiết kỵ thế không thể đỡ hướng kỵ binh quân Tùy đánh tới. - Giết! Dương Nguyên Khánh hét lên điên cuồng, vung Phá Thiên Sóc chạy đến. Một nghìn kỵ binh cũng đi theo hò hét, phóng ngựa lao hướng năm nghìn trọng giáp kỵ binh. Giữa cánh đồng bát ngát, hai nhánh kỵ binh càng ngày càng giáp lại gần. Mắt thấy sắp đánh nhau, đúng lúc này, một việc ngoài ý muốn xảy ra. Một nghìn kỵ binh quân Tùy đang như một con Hắc Long vượt biển, bỗng nhiên phân thành hai, chạy hướng hai bên. Cấp tốc chia làm hai đội, chạy qua hông trọng giáp kỵ binh, khiến binh sĩ hai bên hô lên. Tiết Vạn Triệt từ từ nhắm hai mắt lại. Y biết nhược điểm lớn nhất của trọng giáp kỵ binh đã bị Dương Nguyên Khánh nắm được. Trọng giáp kỵ binh đã thua hoàn toàn. Ưu thế của trọng giáp kỵ binh ở chỗ xông vào trận địa, khi cả đoàn quân lớn tác chiến, trọng giáp kỵ binh chính là một nhánh quân sắc nhọn, lao thẳng vào đại trận quân địch, phá hủy trận hình. Có thể nói, nó phù hợp với những trận chiến lớn, có mục tiêu cố định. Tuy rằng nó có ưu thế rất lớn, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng. Cồng kềnh, chậm chạp, phản ứng mất linh hoạt, không thể chiến lâu. Những cái này Dương Nguyên Khánh đều biết. Nhưng then chốt là nhánh trọng giáp kỵ binh này có thể duy trì bao lâu. Hắn phát hiện, nhánh trọng giáp kỵ binh này nếu chạy khoảng năm dặm là duy trì không nổi. Ngựa chiến sẽ bị sức nặng của áo giáp kéo cho suy sụp. Cho nên trọng giáp kỵ binh cần phải có kỵ binh bình thường ở một bên hộ vệ. Đánh một lúc nào đấy thì bảo hộ bọn họ rút về đại doanh. Mà hôm nay, bọn họ không có khinh kỵ binh bảo hộ. Mà kỵ binh quân Tùy lại không chịu đánh với bọn họ, không ngừng dụ dỗ trọng giáp kỵ binh đuổi theo. Sau khi chạy được hơn bốn dặm, trận hình bắt đầu rối loạn, không chỉnh tề. Có ngựa chiến không chịu được đã ngã sấp xuống. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh chậm rãi dừng lại, ngựa chiến thở hổn hển, đã mất đi lực chiến đấu. Một nghìn kỵ binh từ bốn phía vây quanh. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh đã thành cá trong chậu. Cuộc chiến lúc này mới chỉ có diễn ra gần nửa tiếng. Dương Nguyên Khánh lắc đầu. Nhánh trọng giáp kỵ binh này khiến hắn cảm thấy thất vọng. Ưu thế của trọng giáp kỵ binh, mạch đao trọng giáp bộ binh của hắn đều có. Nhưng trọng giáp mạch đao quân không có cưỡi ngựa chiến. Quân Tùy có rất nhiều ngựa, tiện lợi cho Dương Nguyên Khánh chọn lựa giữa trọng giáp kỵ binh hay là trọng giáp bộ binh. Hiện tại thực chiến cho hắn biết, nên dứt khoát buông tha trọng giáp kỵ binh, mà toàn lực phát triển trọng giáp bộ binh. Dương Nguyên Khánh vung Phá Thiên Sóc hô lớn: - Tiết tướng quân còn muốn đánh không? Tiết Vạn Triệt xa xa nhìn thấy. Y thở dài một tiếng. Ra lệnh cho bên cạnh: - Thu binh, toàn quân xuống ngựa đầu hàng. Mặc dù y có điểm lo lắng an nguy của anh cả. Nhưng tình thế không cho Tiết Vạn Triệt nửa điểm do dự. Tiết Vạn Triệt xuống ngựa, ra lệnh cho thân binh trói mình lại. Lại lệnh thân binh mang mình đến trước trận. Y quỳ gối trước chiến mã của Dương Nguyên Khánh, xấu hổ thỉnh tội: - Tội tướng Tiết Vạn Triệt không nhìn được thiên uy, xin được hàng. Mong Sở Vương điện hạ chấp nhận! Dương Nguyên Khánh vội vã xuống ngựa nâng y lên, cười trấn an nói: - Nhiều năm trước, ta cùng Tiết tướng quân là bạn cũ. Năm đó chúng ta đều dưới trướng của Thái tử. Ngày hôm nay chúng ta lại cùng làm thần của một điện hạ. Đây cũng là một điều thú vị trong đời. Sau khi quay về Thái Nguyên, ta sẽ mời Tiết tướng quân uống rượu, ôn lại chuyện cũ. Trong lòng Tiết Vạn Triệt cảm kích, lần thứ hai khom lưng nói: - Ty chức nguyện vì điện hạ quên mình phục vụ! Dương Nguyên Khánh nhìn hai mươi nghìn tướng sĩ tinh nhuệ của U Châu, trong lòng cực kỳ vui mừng. Có thể thu hàng hai mươi nghìn tinh binh, so với việc đánh bại một trăm nghìn đại quân của Đậu Kiến Đức càng khiến hắn vui vẻ. La Nghệ ở huyện Lương Hương gặp quân chi viện của Tiết Vạn Quân, thấy Tiết Vạn Quân đưa ra kim tiễn lệnh, La Nghệ như gặp ngũ lôi oanh đỉnh. Y lập tức ý thức được đã mất thành U Châu. Đây nhất định là Hầu Mạc Trần Nghệ giả truyền mệnh lệnh của y. Trong phòng, La Nghệ chắp tay phía sau đứng ở trước cửa sổ trầm tư thật lâu. Trong lòng vốn uể oải của y đã khôi phục lại. Dù sao y cũng minh bạch. Ngày này sớm muộn gì cũng tới. Nếu không có Hầu Mạc Trần Nghệ, thì cũng có người khác bán đứng y. Thậm chí giờ này y cũng đoán được, Tiết Vạn Triệt đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Chỉ là y vẫn không cam lòng. Dương Nguyên Khánh là tổng quản Phong Châu. Chỉ dựa vào vùng biên cương xa xôi hẻo lánh mà có thể giành được một mảng thiên địa lớn như vậy. Mà y là tổng quản U Châu, nắm giữ Hà Bắc, khu vực chiến lược, lại lạc vào tình cảnh như bây giờ. Điều này khiến y không thể nào tiếp nhận được. Là do đại quân của Đậu Kiến Đức kiềm chế, là Cao Khai Đạo uy hiếp, là y không quả quyết, không đúng lúc xuất binh đả kích Lưu Vũ Chu ở Nhạn Môn Quan. Hay là y không coi trọng mưu sĩ, bảo thủ ý kiến? Nguyên nhân nào cũng có ... La Nghệ đã biết nguyên nhân thất bại, lại càng khiến y không cam lòng. Khát vọng trong đầu y lại trở lại. Chỉ cần cho y một cơ hội lần nữa, y sẽ không tái phạm phải sai lầm trước kia. Y muốn giống như Dương Nguyên Khánh, luôn có cơ hội. La Nghệ rất rõ ràng. Dương Nguyên Khánh sẽ không lại dung thứ cho y. Tuy rằng không đến mức giết y, nhưng cả đời này y cũng không có ngày xuất đầu. Chỉ có thể chết đi trong buồn khổ cùng rượu chè. Cơ hội cuối cùng của y chính là Lý Đường bên kia. Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng của đại tướng tâm phúc Tôn Kiến An: - Vương gia, ty chức có việc khẩn cấp cần cầu kiến! - Vào đi! La Nghệ thở dài, chậm rãi ngồi xuống. Tôn Kiến An bước nhanh vào phòng, quỳ xuống một gối thưa: - Bẩm báo Vương gia, Tiết Vạn Quân mượn cớ đi trinh sát, đã đem theo một trăm thân binh rời khỏi thành. Ty chức nguyện lĩnh quân đi bắt y trở về. Mười nghìn quân đội do Tiết Vạn Quân mang đến đã bị La Nghệ cướp đi quyền khống chế. Hiện tại trong tay bọn họ chỉ cn lại mười nghìn quân đội này. La Nghệ làm sao có thể để Tiết Vạn Quân nắm giữ. La Nghệ lắc đầu: - Y đi nơi nào kệ y! Cây đổ, chim cũng nên tán. Tôn tướng quân, ngươi có tính toán gì không? Tôn Kiến An cúi đầu nói: - Ty chức nguyện đi theo Vương gia. Vương gia đi nơi nào, ty chức sẽ đi nơi đấy. Tuy nhiên ty chức có kiến nghị, chúng ta nên lùi về quận Ngư Dương hoặc quận Bắc Bình. La Nghệ cười khổ một tiếng: - Hầu Mạc Trần Nghệ sẽ không có khả năng cho chúng ta cơ hội đấy. Hẳn là y đã phái binh đi. Hơn nữa, chạy đến quận Ngư Dương còn có ý nghĩa gì nữa. Sớm muộn cũng nằm trong tay của Dương Nguyên Khánh. Điều này chỉ làm bất lợi cho việc đàm phán. La Nghệ trầm tư chốc lát lại nói: - Tôn tướng quân, ta nghĩ muốn ngươi thay ta đàm phán với Dương Nguyên Khánh. Nói cho hắn biết, ta nguyện ý tiếp thu điều kiện thứ ba của hắn. Ta đưa cho hắn quân đội, để cho ta đem người nhà đi Trường An. Chỉ là ta muốn tùy tùng theo ta tăng lên một chút, khoảng năm trăm người là được. - Ty chức đã hiểu. Vậy ty chức sẽ đi đàm phán với Dương Nguyên Khánh. Tôn Kiến An thi lễ, lui xuống. Chờ y vừa đi, La Nghệ lập tức quát: - Người đâu! Vài tên thân binh đi vào, La Nghệ chỉ vào năm cái rương sắt đặt ở góc phòng, nói: - Xách nó ra ngoài, rồi bảo các huynh đệ thân binh tập trung lại đây! Năm rương sắt là thứ duy nhất La Nghệ lấy ra từ trong doanh. Đây là số của cải cuối cùng của y. Chỉ chốc lát, một nghìn người thân binh đã đi tới trước đại viện. Trước sau chật ních người, rất nhiều người phải đứng bên ngoài sân. La Nghệ hít một hơi rồi nói với thân binh: - U Châu đã bại, ta dự định đến Trường An phát triển lại từ đầu. Các vị huynh đệ đi theo ta mười năm, ngắn nhất cũng có ba bốn năm. Ta La Nghệ không có cái gì báo đáp. Trong năm cái rương này là năm nghìn lượng vàng, là tích súc mấy năm của ta. Ta dự định phân chia cho các huynh đệ. Cầm vàng về nhà mua đất đai, hoặc buôn bán. Nếu ai nguyện theo ta thì đây là lộ phí để đi Trường An. Đến Trường An thì các ngươi hội họp ở quán rượu Bắc Bình ở cổng chợ Lợi Nhân. Nói thật, ta mong muốn mọi người vẫn theo ta như cũ. Càng nhiều huynh đệ, La Nghệ ta càng thêm sức mạnh. La Nghệ mở ra năm cái rương. Bên trong tất cả đều là vàng tươi rói. La Nghệ nói với Giáo Úy: - Chia ra cho các huynh đệ. Mỗi người năm lượng, hẳn là đủ. - Các vị huynh đệ nhận được vàng thì lập tức rời khỏi thị trấn, trước khi quân Tùy kéo đến. Rất mong gặp lại mọi người ở Trường An. Hạ tuần tháng giêng của năm Kế Nghiệp thứ hai, tổng quản U Châu La Nghệ suất lĩnh mười nghìn người chính thức đầu hàng quân Tùy. Dựa theo ước định trước đó của hai bên, Dương Nguyên Khánh sai người đến U Châu thả người nhà La Nghệ. Sau đó phái quân đội hộ tống La Nghệ, người nhà, tùy tùng cùng năm trăm người rời khỏi Hà Bắc, đi đến Trường An. Đến tận đây, các quận Trác, Ngư Dương, Bắc Bình, An Nhạc thuộc U Châu đều đầu nhập vào lãnh thổ của triều Tùy. Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh suất ba mươi nghìn đại quân đến thành U Châu. Cả thành U Châu đều chật ních người. Khoảng hơn hai trăm nghìn dân quân đều ra khỏi thành nghênh tiếp Dương Nguyên Khánh trở về. Năm đó hắn làm tổng quản U Châu, đã từng suất lĩnh quân dân chống lại nạn ôn dịch, bảo vệ tính mạng của cả thành. Rất nhiều người lòng vẫn còn mang cảm kích với hắn. Quan trọng hơn là, quân dân U Châu đã chán ghét chiến tranh. Từ cuối năm Đại Nghiệp thứ sáu bắt đầu chiến tranh Triều Tiên tới nay, quận Trác liên tục bị chiến tranh quấy phá. Vô số quân đội đều đi qua đây. Tất cả mọi người bị lăn đi lăn lại đến uể oải không chịu nổi. Bọn họ khát vọng U Châu cũng giống như Hà Đông, phân chia quân điền, khôi phục sản xuất, trở lại cảnh sinh hoạt bình thường. Cho nên đại quân của Dương Nguyên Khánh đến rất được mọi người hoan nghênh. Đoàn người hoan nghênh cứ thế kéo dài hơn mười dặm. Hai bên đường đều là những nụ cười chân thành. Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay liên tục không dứt, không ngừng có người hô lớn: - Hoan nghênh Dương tổng quản trở về! Dương Nguyên Khánh ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận được sự nhiệt tình của dân chúng U Châu, cảm nhận được sự vui mừng cùng kích động phát ra từ phế phủ của họ. Điều này khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh cực kỳ cảm động. Hắn thấy vài người thanh niên đang đỡ lấy một ông lão râu tóc trắng xóa tới nghênh tiếp. Ông lão giơ lên hai cánh tay khô héo ôm hướng hắn ôm thành quyền. Dương Nguyên Khánh cảm thấy hai mắt có chút ươn ướt. Cách thành còn năm dặm, Hầu Mạc Trần Nghệ mang theo hơn mười người tướng lĩnh đến tham kiến. Bọn họ cùng nhau quỳ gối xuống, ôm quyền nói: - Tham kiến Sở Vương điện hạ. Dương Nguyên Khánh vội vã xoay người xuống ngựa, nâng Hầu Mạc Trần Nghệ dậy, nhẹ nhàng đấm vào vai y cười: - Qua nhiều năm như vậy, cũng không viết một bức thư cho ta! Hầu Mạc Trần Nghệ cười khổ một tiếng nói: - Năm đó từ biệt, ta đã cho rằng rất khó gặp lại tổng quản, không nghĩ tới, ài! - Không nghĩ tới ta còn trở về, đúng không? Dương Nguyên Khánh ha ha cười, lại nói với chúng tướng: - Các vị tướng quân, xin đứng lên. Các ngươi lòng mang trung nghĩa, không quên Đại Tùy. Ta Dương Nguyên Khánh tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi, xin mọi người yên tâm! Chúng tướng đại hỉ, cùng nhau hô to: - Nguyện vì Sở Vương điện hạ hiệu lực! Dương Nguyên Khánh cười cười. Rất nhiều chuyện không cần phải nói ra. Những tướng lĩnh này đều rõ ràng, bọn họ cũng không phải vì hoàng đế Đại Tùy mà cống hiến, mà là vì bản thân mình hiệu lực. Lúc này, Tư Mã Ôn Ngạn Bác dẫn theo hai mươi mấy vị quan văn đến bái kiến. Thái Thú quận Trác vẫn là do La Nghệ kiêm nhiệm. Mà Trường Sử là Tiết Vạn Quân. Bọn họ trên danh nghĩa đều là quản lý chính vụ, nhưng trên thực tế chính vụ của quận Trác đều do Ôn Ngạn Bác phụ trách. Mọi người tiến lên thi lễ: - Tham kiến Sở Vương điện hạ. Dương Nguyên Khánh vội vàng hoàn lễ. Hắn lại cười nói với Ôn Ngạn Bác: - Ôn Tư Mã không cùng La Nghệ đi Trường An, đây là việc ta vui mừng nhất. Ôn Ngạn Bác mỉm cười: - Ty chức đã nói qua với điện hạ, nếu như ti chức có thể một lần nữa lựa chọn, ti chức nhất định sẽ thuần phục triều Tùy. Ngày hôm nay, ti chức đã thực hiện được lời hứa. Dương Nguyên Khánh gật đầu: - Ôn Tư Mã nói đúng. Từ nay trở đi, sẽ do Tư Mã đảm nhiệm Thái Thú quận Trác. Mong rằng Tư Mã nhanh chóng ổn định lại dân tâm quận Trác. Chiếm được U Châu, quân đội được ba ngày nghỉ ngơi và chữa trị. Dương Nguyên Khánh bận rộn vô cùng. Phải trấn an quân tâm, hội kiến quan viên, kiểm kê vật tư. Hắn chính thức đề nhiệm Hầu Mạc Trần Nghệ làm tổng quản U Châu, đồng thời cho Dương Gia Thần làm phó tổng quản. Tuy rằng Dương Nguyên Khánh đã quyết định Hầu Mạc Trần Nghệ đảm nhiệm tổng quản U Châu, nhưng cũng không phải đem quân U Châu giao cho y là xong việc. Mà còn rất nhiều việc phải làm. Chủ yếu là đảm bảo tướng sĩ trung thành. Dựa theo nguyên tắc tách rời binh và tướng, quân U Châu được điều đến Hà Đông. Mà quân Hà Đông thì lại trấn thủ U Châu. Hơn nữa, tổng binh lực cũng sẽ cắt giảm thành hai mươi nghìn người. Thành U Châu chỉ là cách xưng hô của quân đội, tên hành chính của nó là huyện Kế, là tòa thành trì lớn nhất của khu Hà Bắc. Quy mô tương đương với Thái Nguyên. Chiều dài hơn ba mươi dặm, thành cao mà dày rộng. Nhân khẩu thường sông ở đây không đến hai trăm nghìn người. Nhưng bởi vì chiến tranh liên miên, rất nhiều dân chúng quận Trác đều tràn vào thành U Châu. Khiến cư dân thực tế trong thành là trên bốn trăm nghìn. Bên trong thành cực kỳ sơ xác. Hơn nữa do đồng ruộng bỏ hoang, phần lớn dân chúng đều dựa vào quan phủ cho cháo mà sống. Giống như thành Thái Nguyên, thành U Châu cũng có một tòa nội thành, nằm ở góc phía Đông Bắc. Diện tích mấy trăm mẫu, do năm mươi cái kho lớn tạo thành. Năm đó, Dương Quảng vì đánh Triều Tiên mà tích trữ rất nhiều lương thảo ở quận Trác. Về sau hơn phân nửa rơi vào tay La Nghệ. Y đem những vật tư này toàn bộ chuyển vào trong thành coi giữ. Dương Nguyên Khánh đang cùng Trưởng Sử quận Trác tân nhậm Lô Chiêu đi thị sát thành. Lô Chiêu là tam đệ của Lô Sở. Sau khi Lô Sở bị Vương Thế Sung giết ở Lạc Dương, Phạm Dương Lô thị liền do nhị đệ Lô Dự đảm nhiệm gia chủ. Lô Dự cũng là bào huynh của Lô Chiêu. Lô Chiêu còn có một người em tên là Lô Sách, hiện tại ở Thái Nguyên đảm nhiệm chức Thái Phủ Tự Thiếu Khanh. Lô Chiêu năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy, ánh mắt sáng rất có thần. Ông ta là một quan viên rất khôn khéo và có năng lực, từ năm Đại Nghiệp thứ sáu đã ra đảm nhiệm Tư Mã quận Trác, năm Đại Nghiệp thứ chín thăng lên làm Trưởng sử. Mấy tháng trước, bởi vì Lô Sách dẫn tộc nhân đi Thái Nguyên tham gia khoa cử, hơn nữa Lô Sách vẫn đang làm quan ở triều Tùy, việc này đã chọc giận La Nghệ, khiến Lô Chiêu bị miễn chức. Sau khi Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh được thành U Châu, đã bổ nhiệm lại chức Trưởng sử quận Trác cho Lô Chiêu. Thời gian Dương Nguyên Khánh làm tổng quản U Châu, thường cùng Lô Chiêu qua lại. Cho nên bọn họ rất thân thiết. Lô Chiêu dẫn Dương Nguyên Khánh đi đến cửa lớn của nội thành.