Ngụy Đao Nhi đã chết, lòng quân tan rã, thuộc hạ dưới tay đại tướng cũng lần lượt đầu hàng nhà Tùy, thế lực của Ngụy Đao Nhi tại quận Hằng Sơn đến đây coi như hoàn toàn bị tiêu diệt.
Sáng sớm, một lớp sương mỏng manh bao phủ thành U Châu, sương mù giống như một tấm lụa mỏng bay khắp thành, không một bóng người qua lại trên phố, đường phố trong sương sớm như ần như hiện, ngoài đường lớn lại đặc biệt yên tĩnh.
Lúc này, cửa bên phủ tổng quản U Châu lặng lẽ mở ra, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của mười mấy tên tùy tùng chạy qua, rất nhanh liền bị sương mù nuốt hết, biến mất trong làn sương sa. Ngay lúc xe ngựa vừa chạy qua thì trong một cái ngõ nhỏ ngoài thành trăm bước cũng xuất hiện hai người đàn ông cưỡi ngựa đi tới. Hai người họ nhìn nhau rồi thúc ngựa đi thẳng về phía trước, theo sau chiếc xe ngựa khoảng hơn mười bước.
Trong xe ngựa, Tống Chính Bản đang xem lại chi tiết những thỏa thuận mà y với La Nghệ đã đạt được. Điểm mấu chốt nhất chính là bí mật, hai bên đều hiểu nhưng lại không hề nói ra, vì không thể cho quân, tướng sĩ U Châu biết được việc liên minh của hai người họ, giúp tránh khỏi những phiền phức không cần thiết, đặc biệt là sự phối hợp tác chiến của hai bên. Khi mà quân Tùy tấn công quận Trác thì quân đội của Đậu Kiến Đức muốn tấn công quận Thượng Cốc, khi quân Tùy tấn công quận Hà Gian hoặc quận Bác Lăng thì quân đội U Châu cũng công kích đường rút lui của quân Tùy, thậm chí trong những lúc cần thiết hai bên phối hợp tác chiến, cùng nhau phát động tấn công quân Tùy.
Tống Chính Bản trong lòng rất đắc ý, lần hợp tung chống lại nhà Tùy này do y đề xướng đã giành được thành công to lớn. Điều này có thể thay đổi cục diện chiến tranh của cả vùng Hà Bắc, cũng thay đổi tình hình thiên hạ. Tống Chính Bản hi vọng Đậu Kiến Đức có thể thống nhất Hà Bắc lập nên nghiệp đế vương, nhân tiện bình định cả thiên hạ, lúc đó, y sẽ trở thành danh tướng phụ tá cả một thế hệ.
Xe ngựa xuyên qua con phố, rất nhanh chạy ra ngoài cửa thành, đi về hướng nam. Lần này Tống Chính Bản đến rất bí mật, chỉ mang theo mười mấy tên tùy tùng, mà lúc rời đi cũng hết sức khiêm tốn, La Nghệ cũng không phái quân đi hộ tống y ra khỏi thành. Điều này cũng là tất nhiên bởi La Nghệ cũng không muốn thuộc hạ của y biết việc Tống Chính Bản đã tới đây.
Xe ngựa của Tống Chính Bản chạy rất nhanh ra khỏi thành U Châu, đến trưa thì tới thành Lung Hỏa, nơi đây là phạm vi bên ngoài thành U Châu. Tại đây đội quân khoảng ba trăm người sẽ chi viện cho Tống Chính Bản. Chiếc xe ngựa dưới sự bảo hộ của ba trăm kỵ binh tiếp tục chạy dọc theo kênh Vĩnh Tế về phía nam, xuyên qua một nhà kho cực lớn. Năm đó khi tấn công Triều Tiên, nhà kho này chất đầy lương thực và vật tư, trải qua cướp bóc và tiêu hao bao nhiêu năm, mấy trăm tòa nhà kho đều đã trống rỗng, bốn phía xung quanh cũng không còn quân đội canh giữ, trông giống như mấy trăm người khổng lồ đứng trơ trọi ở hai bên bờ sông.
Hai người cưỡi ngựa phía sau xe của Tống Chính Bản vẫn giữ khoảng cách mấy trăm bước đều đặn đi theo. Đêm, Tống Chính Bản đến huyện An Thứ, cả đội quân và trong thành nghỉ ngơi, cũng trong lúc này thì một trong số những người đi theo Tống Chính Bản cũng rời đi.
Trời chạng vạng tối, ánh mặt trời yếu ớt cũng nhanh chóng biến mất. ở một vùng ven rừng rậm phía nam huyện Cố An, quận Trác, một đội kỵ binh hơn hai nghìn người đang nghỉ ngơi cùng một chỗ. Bọn họ chạy suốt cả ngày, người và ngựa đều đã kiệt sức.
Thủ lĩnh của đội quân này là đại tướng Ngưu Tiến Đạt, y nhận lệnh của Tần Quỳnh, đi thực hiện một sứ mệnh cao cả, chặn đường sứ giả của Đậu Kiến Đức - Tống Chính Bản.
Đám quân lính đang im lặng ăn lương khô, đồng thời uống hai phần rượu, không khí lạnh của trời về đêm khiến bọn họ phải dùng đến rượu để xua đi cái lạnh buốt trong người.
Vị trí mà họ đang đứng cách huyện Cố An chừng ba mươi dặm, vùng đất này là nơi có mật độ dân cư đông đúc, nhưng qua nhiều năm bị đám thổ phỉ càn quét nay đã là nghìn dặm hoang dã, chí ít thì trong vòng hai mươi dặm gần đó họ không trông thấy một đám khói nào hết, mà cái trông thấy được thì cũng chỉ là một ngôi làng tĩnh mịch, trước đồng ruộng đã nổi lên những cây cỏ dại cao bằng nửa thân người rồi.
Hoàng hôn dần buông xuống bao phủ cả một vùng quê hoang vu, gió bắc lạnh thấu xương, Ngưu Tiến Đạt uống một hớp rượu, ăn hai miếng bánh nhân thịt dê nên cơ thể cũng dần hồi phục. Ăn xong theo lệ thường y lại rút tấm bản đồ ra nghiên cứu xem xét. Sáng sớm hôm nay y bắt đầu xuất phát, sau khi nhận được tin từ thành U Châu, bọn họ lập tức lên đường, đi suốt một ngày ròng với tốc độ một trăm tám mươi dặm, bọn họ bắt buộc phải đuổi cho kịp Tống Chính Bản bắt y trước khi y tiến vào quận Hà Gian. Bởi một khi y đã tiến vào quận Hà Gian rồi thì chắc chắn sẽ có quân của Đậu Kiến Đức tiếp ứng, khi đó bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
Theo như lộ trình xuôi về nam của Tống Chính Bản thì y chắc chắn sẽ đi theo con đường chính đi dọc kênh Vĩnh Tế, con đường này mấy năm trước Ngưu Tiến Đạt cũng đã đi qua, đường rộng mà bằng phẳng, một xe ngựa hạng thường một ngày có thể đi được hơn một trăm dặm. Nếu như xe của Tống Chính Bản đi nhanh thì bọn họ bây giờ chắc đang ở vùng xung quanh huyện An Thứ.
Lúc này trời đã tối hẳn, Ngưu Tiến Đạt y không thể nhìn rõ bản đồ nữa liền gấp bản đồ lại, nói với chúng quân:
- Mọi người nhân chút thời gian nghỉ ngơi đi, một giờ sau xuất phát!
Về phần y thì y cũng lấy ra tấm thảm quân đội, quấn lấy người mình. Cho dù tấm thảm này không thể ngăn nổi giá rét của mùa đông lùa vào cơ thể nhưng vì mệt mỏi cả ngày rồi nên vừa đặt lưng xuống là y đã ngủ được.
Không ngủ được chỉ là do y nghe thấy tiếng vó ngựa trong cánh đồng hoang. Tiếng vó ngựa này không hề bị tiếng gió gào thét như ma quỷ trong rừng rậm che đi, như vậy là nó đang ở rất gần quanh đây.
Ngưu Tiến Đạt lập tức ngồi dậy, rất nhanh sau đó tên lính tuần tra dẫn lên trên một tên lính kỵ binh:
- Tướng quân là người của nội vệ quân.
Ngưu Tiến Đạt mừng rỡ bởi điều mà y cần nhất bây giờ chính là tin tình báo của nội vệ quân xem Tống Chính Bản đã đi tới đâu.
Tên kỵ binh này chính là một trong hai người luôn cưỡi ngựa theo sau Tống Chính Bản. Y không ngừng tìm kiếm vài thứ gì đó trước tiên rồi mới đến chỗ nghỉ đã hẹn trước, y quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến Ngưu Tướng quân!
- Không cần đa lễ, mau nói cho ta biết tình hình của mục tiêu đi.
- Hồi bẩm tướng quân, Tống Chính Bản đã tới huyện An Thứ rồi, hiện nay đang ở trong huyện thành nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ xuất phát.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, quả nhiên Tống Chính Bản đã đi đến huyện An Thứ. Nhưng việc Tống Chính Bản ở lại nghỉ ngơi qua đêm thì cơ hội của y càng lớn. Ngưu Tiến Đạt lại hỏi:
- Có bao nhiêu tùy tùng?
- Bọn họ vốn chỉ có mười năm tùy tùng nhưng khi đến thành Lung Hỏa thì La Nghệ đã sắp xếp thêm cho y chừng ba trăm kỵ binh nữa đi theo bảo vệ, đưa bọn họ tới thẳng quận Hà Gian.
- Ba trăm kỵ binh!
Ngưu Tiến Đạt nhanh chóng tính toán, một phương án quả quyết ngăn chặn liền hiện ra trong đầu y. ...
Buổi chiều ngày hôm sau, xe ngựa của Tống Chính Bản đi qua huyện Ung Nô, lại tiếp tục đi về phía nam hơn một trăm dặm nữa chính là huyện Hà Gian. Đây chính là địa bàn của Đậu Kiến Đức. Xe ngựa của Tống Chính Bản chạy trên bình nguyên rộng lớn Hà Bắc, hai bên là những cánh đồng hoang mênh mông thẳng cánh cò bay, bao phủ như tuyết trắng, ... nơi đây thật sự là không hề có người sinh sống, chỉ trông thấy một vùng quê đổ nát thê lương, từng bầy chó hoang rong chơi trên cánh đồng, đi tìm thức ăn.
Tống Chính Bản ngồi trong xe ngựa nhìn cảnh sắc thê lương qua khung cửa sổ, y không khỏi thở dài một tiếng. Y vẫn còn nhớ rất rõ lần trước vào những năm Khai Hoàng y đến thành U Châu có đi ngang qua nơi này. Lúc đó nơi đây hai bên là những cánh đồng bát ngát, phố xá tấp nập, người người đông đúc, mới chưa được bao lâu đã tàn tạ như thế này. Y không thừa nhận cũng không được: Cho dù chiến dịch Liêu Đông khiến cho dân chúng trở nên nghèo nàn nhưng nguyên nhân chính phá hủy vương triều nhà Tùy không phải là do nền chính trị hà khắc mà là do có quá nhiều thổ phỉ. Bọn chúng dựa vào cướp bóc mà sống, chúng càn quét hết từng nhà trong thôn, tất cả lương thực tài vật trong nhà đều bị cướp, đàn bà thì bị cưỡng hiếp, người già trẻ nhỏ thì chết trong khe rãnh, ở đây đến cả chó gà bọn chúng cũng không tha.
Mà hiện nay chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, dân số vẫn tiếp tục giảm đi, không biết đến cái ngày mà Đậu Kiến Đức thống nhất được thiên hạ thì liệu còn lại bao nhiêu người?
Trong thời gian này, Tống Chính Bản cũng đang suy nghĩ liệu y có nên học tập bắc Tùy một lần nữa thực hiện chế độ quân điền hay không, nghỉ ngơi dưỡng sức, thực hiện sách lược tinh binh. Y cũng nhận thấy, quân đội của Đậu Kiến Đức quá nhiều, có tới bốn trăm ngàn quân trong khi quân đội nhà Tùy chỉ có một trăm lăm mươi ngàn quân, nhưng dân số Hà Đông nhiều hơn rất nhiều dân số của Hà Bắc.
Đang mải nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tống Chính Bản khẽ giật mình hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người đánh xe nói:
- Lão gia, hình như là cầu bị gãy.