Chương 417: Thuyết phục Lý Tĩnh

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:08

- Thế thúc có biết vì sao quý tộc Quan Lũng là uy hiếp lớn nhất của Đại Tùy không? Lý Tĩnh gật đầu, ông ta ngửa đầu nhìn nóc nhà, chậm rãi nói: - Thật ra nguồn gốc ban đầu của Quan Lũng bên võ là quân nổi loạn Lục Trấn... Cuối thời Bắc Nguỵ, quân Lục Trấn tạo phản. Thiên hạ đại loạn. Quân Lục Trấn do Chu Vinh và Hạ Bạt Nhạc nắm quyền. Đây là hai quân phiệt lớn nhất Bắc triều năm Vĩnh Hi thứ ba. Thủ lĩnh quân Quan Lũng Võ là Bạt Nhạc bị mưu sát. Quân của ông ta như rồng không đầu. Mấy tên thuộc cấp ai cũng muốn làm thủ lĩnh, nhưng không ai phục ai, cuối cùng đành phải thỏa thuận, đón Lập Thống Vạn Thành tướng quân Vũ Văn Thái làm chủ soái. Thực tế Vũ Văn Thái chỉ là chủ soái võ trên danh nghĩa, quân vẫn do sáu đại tướng nắm quyền. Vũ Văn Thái biết rõ điểm này. Ông ta bắt chước Bát Đại Phu thời Bắc Nguỵ sắc lập Bát Trụ Quốc. Chính anh ta đảm nhiệm chức vụ Thống soái toàn quân, khác với Tông Thất Nguyên Hân Bắc Nguỵ, đây chỉ là hư danh. Sáu tướng quân Trụ Quốc nắm quyền quân là Độc Cô Tín, Lý Hổ, Triệu Quý, Lý Bật, Kiền Cẩn, Hầu Mạc Trần Sùng... Dưới Trụ Quốc còn có hai tướng quân Khai Phủ. Đây là mười hai Đại tướng quân. Dương Trung lúc đó là Bát Trụ Quốc và mười hai Khai Phủ tướng quân hợp thành quý tộc Quan Lũng, đều là Lục Trấn bên võ, trấn quân hộ. Dương Nguyên Khánh yên lặng uống chén rượu. Lịch sử có nguồn gốc sâu xa, không hiểu lịch sử Bắc triều, sẽ không hiểu sự tiếp diễn của Tùy đường và quý tộc Quan Lũng hùng mạnh. Ngay khi bọn họ bắt đầu, việc ngang hàng với Vũ Văn Thái chỉ là kết quả của việc thỏa hiệp lợi ích bản thân mình. Nếu không, lúc ấy Vũ An Khang chỉ có hai mươi chín tuổi, ông ta có gì tài đức gì có thể Thống soái Võ Quân. Vũ Văn Thái sửa chế độ Phủ binh, chỉ là khôi phục chế độ quân sự thị tộc thời Bắc Nguỵ mới lập quốc. Tất cả binh lính đều đi theo chủ nhân của họ. Chế độ binh hộ vốn đã được hán hóa, nay lại được hồ hóa một lần nữa. Nếu so sánh một cách thông tục một chút, cái này giống như sự kế thừa của đời sau, thừa kế ban giám đốc, là tám thành viên hội đồng quản trị lớn và mười hai thành viên hội đồng quản trị nhỏ. Vũ Văn Thái chỉ là người đứng đầu đảm nhiệm Chủ tịch hội đồng quản trị. Con trai thứ tư của Vũ Văn Thái - Vũ Văn Ung đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị thứ hai, công ty chưa từng được mở rộng thêm. Chủ tịch hội đồng quản trị lên làm Chu Võ Đế. Nhưng chính là người đảm nhiệm Chủ tịch hội đồng quản trị thứ hai này lại muốn thay đổi quy tắc, muốn thay đổi chế độ Phủ binh thị tộc thành chế độ Phủ binh quân chủ, cướp lấy binh quyền của các thành viên hội đồng quản trị khác. Kết quả các thành viên hội đồng quản trị hợp nhau lại bất ngờ làm phản, lật đổ Chủ tịch hội đồng quản trị Vũ Văn, đề cử một Chủ tịch hội đồng quản trị mới. Người này là Dương Kiên, cũng từ đó đổi tên Bắc Chu thành Tùy. Chỉ có điều Chủ tịch hội đồng quản trị Dương cũng có sự quyết đoán. Sau khi nhậm chức được sáu năm, đã giải tán Ban giám đốc. Tất cả thành viên hội đồng quản trị đều biến thành Giám đốc điều hành. Tuy rằng không tồn tại Ban giám đốc, nhưng tài chính cũng như mạng lưới quan hệ của công ty Tùy thị vẫn nằm trong tay của những thành viên hội đồng quản trị. Mà Chủ tịch hội đồng quản trị đời thứ hai Dương Quảng còn ác liệt hơn, muốn đuổi tất cả giám đốc điều hành - thành viên hội đồng quản trị, hẩy tất cả bọn họ xuống. Các thành viên hội đồng quản trị trong quân đội, đều là thành viên hội đồng quản trị ban đầu, năm đó vì lợi ích mà đã thỏa hiệp với Vũ Văn Thái thi hành chế độ Phủ binh thị tộc. Nay chỉ vì cuộc chiến Triều Tiên đã hoàn toàn tiêu diệt những vốn liếng ban đầu. Các thành viên hội đồng quản trị có thể dễ dàng tha thứ cho điều đó sao? Cho nên Chủ tịch hội đồng quản trị Dương lại bị các thành viên thành viên hội đồng quản trị lật đổ, tuyển ra Chủ tịch hội đồng quản trị trưởng Lý, danh hiệu lại được đổi từ Tùy thành Đường. Ban đầu, Chủ tịch hội đồng quản trị Lý hoàn toàn khôi phục địa vị của các thành viên hội đồng quản trị, mãi đến mấy chục năm sau, nữ Chủ tịch hội đồng quản trị xuất hiện, mới giải tán Ban giám đốc. Trong lịch sử Trung Quốc, trên thực tế chính là các loại lợi ích không ngừng phân hoá, quá trình thỏa hiệp và chỉnh hợp được vòng đi vòng lại. Dương Nguyên Khánh thở dài nói: - Thế thúc có cảm giác Đại Tùy lại đi theo con đường cũ của Bắc Chu ngày xưa hay không? Lý Tĩnh gật gật đầu, thở dài: - Thánh Thượng rất nóng vội. Tuy nhiên điều này cũng khó trách được. Thánh Thượng có ít con nối dõi. Ba con trai, một chết, một phế, một còn quá nhỏ. Cháu trai cũng còn nhỏ tuổi. Ông ta sợ cháu trai tuổi nhỏ, không trấn áp được quý tộc Quan Lũng. Cuối cùng triều Tùy bị quý tộc Quan Lũng soán ngôi. Cho nên ông ta mới nóng lòng tự tay loại bỏ hoàn toàn quý tộc Quan Lũng. Nhưng chỉ sợ ông ta làm việc quá nóng vội muốn thành công, ngược lại dục tốc tắc bất đạt. Dương Nguyên Khánh hiểu ý của Lý Tĩnh. Trong lịch sử, Chu Nguyên Chương cũng làm như vậy. Lưu Bang cũng trải qua việc này, vốn dĩ là việc hoàng đế khai quốc phải làm. Hiện tại lại do thế hệ thứ hai làm. Dương Nguyên Khánh rót rượu cho Lý Tĩnh, lại hỏi: - Thế thúc nghĩ Lý Thúc Đức là người thế nào? - Lý Uyên? Lý Tĩnh hỏi. Dương Nguyên Khánh cười nói: - Thánh Thượng nói ông ta trung hậu thành thật, nhát gan, yếu đuối, Thế thúc nghĩ sao? Lý Tĩnh cười lạnh. - Người này bề ngoài trung hậu, kì thực trong lòng âm hiểm gian trá. Mặt ngoài nhát gan yếu đuối, kì thực dã tâm bừng bừng. Trong cuộc chiến Liêu Đông lần này, ông ta âm thầm thu nạp không ít binh sĩ tráng kiện trong phần đông quân chạy trốn. Chắc cháu không biết điều này! Dương Nguyên Khánh khó hiểu, liền hỏi: - Cửa thành U Châu đã đóng hơn hai tháng nay. Ông ta chưa từng ra khỏi thành một bước, sao có thể thu nạp binh sĩ cường tráng? - Lý Kiến Thành đâu? Cháu từng thấy sao? Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, quả thật là hắn không thấy Lý Kiến Thành. Chẳng lẽ là Kiến Thành làm? Hắn nhìn vào mắt Lý Tĩnh. - Sao Thế thúc biết được? Lý Tĩnh nói: - Con trai của huynh trưởng ta ở trong danh sách những người chạy trốn. Nó và Hữu huân vệ Trưởng Tôn Đức Thuận cùng với Hữu huân thị Lưu Hoằng Cơ, chạy ra Liêu Đông. Kết quả gặp Lý Kiến Thành ở quận Bắc Bình. Bọn họ liền đi cùng Lý Kiến Thành. Trên đường phát hiện Lý Kiến Thành chiêu mộ năm trăm binh sĩ cường tráng. Lý Kiến Thành nói đây là quận Trác chiêu mộ dân tới làm ruộng. Sau đó cháu ta mượn cớ rời khỏi Lý Kiến Thành, có nói lại chuyện này với ta. Ta đi tra xét danh sách quan phủ quận Trác. Căn bản năm trăm tinh tráng này không có trong bản ghi chép. Ta liền hiểu ra, đây thật ra là Lý Uyên âm thầm chiêu mộ. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới hiểu, thì ra Lý Uyên đã có hành động. Hắn trầm ngâm nói: - Châu Kinh, thành Tương Dương, mồng một tết xuất hiện, đi Tây Vực, muốn xưng Vương, Thế thúc còn nhớ rõ lời tiên tri này không? - Lúc ấy ồn ào huyên náo vậy, đều nói là do Nguyên Thị gây ra. Bỗng nhiên Lý Tĩnh kinh ngạc, trừng mắt nhìn Dương Nguyên Khánh. - Ý cháu muốn nói, việc này thật ra là do Lý Uyên gây ra? Dương Nguyên Khánh gật đầu. - Nói Nguyên Thị gây ra, chỉ bởi vì lúc ấy cần đối phó với Nguyên Thị. Trên thực tế, cháu hiểu rất rõ, việc này thật ra là do Lý Uyên gây ra, muốn khơi mào cuộc chiến giữa cháu và Nguyên gia. Lý Tĩnh im lặng một hồi lâu, cuối cùng thở dài: - Ngày hôm qua, Lý Uyên tới tìm ta, hy vọng ta có thể làm thầy cho con trai thứ của ông ta là Thế Dân. Thật ra ta đã gặp đứa nhỏ kia. Quả thật không tồi, có thể tạo nên sự nghiệp lớn. Nhưng chính vì ta cảm thấy Lý Uyên có mưu tính khác, cho nên ta mới không đồng ý. - Thế thúc nói không sai, Lý Uyên dã tâm bừng bừng. Ông ta mượn cớ tìm thầy cho con trai, vì ông ta cần Thế thúc. Vừa rồi ông ta cũng tìm cháu, hy vọng cháu có thể thuyết phục Thế thúc. ... - Cháu hy vọng ta đi sao? Lý Tĩnh nhìn Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh lắc đầu. - Cháu đến chỉ muốn khuyên Thế thúc không nên đồng ý. Hiện tại, thế cục Đại Tùy còn chưa rõ ràng. Thế thúc cột mình quá sớm vào một thế lực nào đó, cũng là hành động không sáng suốt. - Ta cũng suy nghĩ như vậy, nên mới không đồng ý. - Cháu hy vọng Thế thúc đi theo cháu. Cháu đưa Thế thúc đến U Châu, cũng chính vì mục đích này. Lý Tĩnh ngây người. Ông ta kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh. - Chẳng lẽ cháu cũng... Dương Nguyên Khánh cười khổ. - Thỏ khôn đào ba hang, huống chi là người. Nếu nhà Tùy mất, thiên hạ đại loạn, Dương Nguyên Khánh cháu nên đi nơi nào. Chẳng lẽ cháu không nên lo lắng sao? Lý Tĩnh yên lặng gật đầu. Ông ta có thể lý giải đường lui của Dương Nguyên Khánh. Ông ta nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh nói: - Cả đời Lý Tĩnh ta chịu ân huệ lớn nhất chính là tổ phụ cháu. Nếu đúng như lời cháu nói, có ngày triều Tùy thất thế, ta sẽ là cánh tay trợ giúp cho cháu. Coi như là đáp lại ân nghĩa của ông nội cháu. Lý Tĩnh viết một phong thư, giao cho người hầu đưa tới phủ Thái Thú. Trong thư khéo léo cự tuyệt yêu cầu của Lý Uyên muốn cho Lý Thế Dân bái Lý Tĩnh làm thầy. Tuy Dương tổng quản luôn khuyên bảo, nhưng trời sinh tính khí chây lười, sợ rằng sẽ làm lỡ tiền đồ của lệnh lang. U Châu là nơi có nhiều người nổi danh, danh môn sĩ tộc tầng tầng lớp lớp, trong vòng ba bước đều có thể gặp. Sao không đầu danh sư khác, phát triển tiền đồ. Hiện tại đã là tháng chín. Dương Nguyên Khánh trở về phủ đệ của mình, gió lạnh hiu hiu, không khí hanh khô, dịch bệnh cũng dần dần lắng xuống. Dương Nguyên Khánh nghĩ ngày mai phải về kinh, trong lòng cũng bắt đầu nhớ vợ con. Hắn bước nhanh đi vào phủ đệ, lại nhìn thấy nha hoàn hoang mang rối loạn chạy tới. - Lão gia, A Liên cô nương bệnh rồi. Dương Nguyên Khánh kinh sợ. Ngày mai phải đi rồi. Sao lại bệnh vào lúc này. Hắn bước nhanh đi về phòng ngủ của mình. Trong phòng tắm, A Liên đang không ngừng cúi người nôn khan. - Sao thế này? Không thoải mái ở đâu? - Thiếp không biết, muốn nôn nhưng lại nôn không được... Bỗng nhiên Dương Nguyên Khánh nghĩ tới điều gì, chỉ tay về hướng bụng của nàng, chẳng lẽ chính là... Sau nửa canh giờ, lão thầy thuốc chẩn đoán bệnh nói: - Có tin vui rồi!