Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh cười ha hả, vội vàng xua tay:
- Không dám, xin mời ngồi.
Mọi người lại ngồi nói chuyện về phong tục của quận Trác. Thời gian cũng đã muôn, Dương Nguyên Khánh liền đứng dậy cáo từ.
- Ngày kia ta phải tạm thời quay về Thái Nguyên. Công việc triều đình ở bên đó đã chồng chất lên rồi. Bên này cũng không ít việc quân phải giải quyết. Hôm nay chỉ có thể tranh thủ thời gian tới thăm, hôm khác ta sẽ trở lại cùng nói chuyện nhiều hơn với gia chủ. Xin được cáo từ.
Lô Dự cũng vội vàng đứng dậy đáp:
- Điện hạ bận trăm việc mà vẫn thu xếp đến thăm Lô Gia, Lô Gia vô cùng cảm kích. Không dám làm mất thời gian quý báu của điện hạ nữa. Mong rằng khi nào điện hạ có thời gian rảnh lại đến chơi.
- Nhất định! Nhất định rồi.
Dương Nguyên Khánh cáo từ bước đi. Lô Dự tiễn hắn ra tới tận cửa phủ, nhìn hắn cưỡi ngựa khuất xa, đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lô Chiêu đứng bên cạnh vuốt vuốt râu nói với huynh trưởng:
- Sở Vương bất ngờ cam kết với Lô Gia về việc giết chết Vương Thế Sung, như vậy không phải là sự coi trọng thông thường đối với Lô Gia chúng ta.
Lô Dự khẽ hừ một tiếng:
- Điều này đương nhiên chỉ là làm thuận lòng người, anh ta muốn lấy thiên hạ thì tất nhiên phải tiêu diệt Vương Thế Sung, nếu không thì sao? Đệ nói cũng đúng, anh ta nếu đã khẳng định với Lô Gia ta câu đó thể hiện rằng anh ta rất coi trọng Lô Gia, đây mới là mấu chốt. ...
Rời Lô phủ, Dương Nguyên Khánh trở về phủ tổng quản U Châu. Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ về chuyện mời Lô Dự làm Tể tướng. Ban đầu khi thiết lập Tử Vi Các, hắn cân nhắc là bảy vị tướng, nhưng rồi lại lo lắng danh sách quá nhiều sau này khó thay đổi, vì vậy khi bắt đầu chỉ lập còn năm người.
Bây giờ đến U Châu, nếu như có thể đưa Lô Dự ra làm tể tướng, điều này sẽ hỗ trợ cho việc đấu tranh với giới quý tộc Hà Bắc, và sẽ có tác dụng rất quan trọng. Còn có một Bác Lăng Thôi thị, đây cũng là thế gia quan trọng mà hắn muốn lôi kéo. Từ kinh nghiệm ở Hà Đông, việc hắn trọng dụng thế gia là hoàn toàn chính xác, chính là vì có được sự hỗ trợ to lớn từ thế gia mới có thể làm cho Tân Tùy triều nhanh chóng ổn định, đồng thời thiết lập địa vị chính thống. Ở Hà Bắc hắn định bụng sẽ bắt chước theo, lợi dụng uy tín của thế gia để nhanh chóng ổn định chính quyền
Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng có một nguyên tắc, đó chính là chỉ dùng người của thế gia chứ không thể thiết lập chế độ thế gia vào chính trị, cũng chính là muốn tránh nguy cơ dòng dõi của thời kỳ Ngụy Tấn bàn luận, không thể để con cháu thế gia khống chế toàn diện triều đình.
Về tới nha môn tổng quản, một thân binh đứng ở bậc thang lập tức chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, Đậu Kiến Đức phái sứ giả tới, đang chờ tiếp kiến tổng quản.
Điều này có chút nằm ngoài dự liệu của Dương Nguyên Khánh, nhưng hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn trầm tư một chút rồi nói:
- Đưa y tới Thiên đường gặp ta.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước vào nha môn tổng quản, đi tới Thiên đường ngồi. Rất nhanh, mấy tên binh sĩ đưa tới một gã trung niên. Hắn bước lên khom người hành lễ:
- Trường Lạc Vương Hàn Trí Lễ tham kiến Sở Vương điện hạ.
Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi một chút, tên Hàn Trí Lễ này dường như là Kí Thất tòng quân, liển hỏi:
- Ngươi có phải là Kí Thất Hàn tòng quân không?
- Chính là tại hạ.
- Không biết Hàn tòng quân đến gặp ta có chuyện gì?
- Ty chức phụng mệnh Vương gia đến tặng chút quà mọn cho Sở Vương điện hạ. Không biết điện hạ có muốn xem qua không?
Dương Nguyên Khánh mỉm cười đáp:
- Vậy mang lên đây ta xem xem.
Hàn Trí Lễ vui mừng, vội vàng quay đầu hô lớn:
- Vui lòng giúp ta nâng lên.
Mười mấy quân sĩ nâng lên mười mấy cái hòm to, phía sau còn có hai mươi mấy thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp. Hàn Trí Lễ bước lên mở cái hòm ra, bên trong toàn là những bộ trang sức lộng lẫy, các loại ngọc ngà châu báu, những thỏi vàng óng ánh ... khiến người khác lóa hết mắt.
Hàn Trí Lễ chỉ vào đống trang sức và thiếu nữ rồi nói:
- Những thứ này đều là chút quà mọn mà Vương Gia ta tặng cho Sở Vương điện hạ. Đây chỉ là chút tấm lòng của Vương gia, mong điện hạ vui lòng nhận cho.
Dương Nguyên Khánh khinh bỉ liếc nhìn mỹ nữ, không lộ chút sắc thái, hỏi:
- Ta nghe nói Đậu tướng quân không hề có dư tiền bạc, nhưng khi có được chút vàng bạc thì đều ban thưởng cho thuộc hạ, bản thân ông ta chỉ ăn cơm rau dưa, ăn mặc giản dị, chưa từng gần gũi nữ sắc. Nhưng tại sao ông ta lại có nhiều vàng bạc châu báu thế này, lại còn có cả mỹ nữ. Lẽ nào những lời đồn của thế gia về Đậu chiếu tướng không phải là sự thật? Chẳng lẽ ăn chơi đàn điếm, tham tài háo sắc mới là bản tính của ông ta sao?
Hàn Trí Lễ đỏ mặt, vội vàng giải thích:
- Vương gia nhà ta thật sự cuộc sống giản dị, vừa không tham tài, cũng không háo sắc. Những thứ châu báu, mỹ nữa này đều là của Vũ Văn Hóa Cập đem tặng Vương gia, nhưng Vương gia không thích nên kêu chuyển đến cho điện hạ. Mong điện hạ nhận cho.
Dương Nguyên Khánh cười lớn nói:
- Vậy thì Đậu chiếu tướng sai rồi, dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân. Những thứ ông ta không thích lại đem cho ta, lẽ nào ta sẽ thích? Cách nghĩ của Đậu chiếu tướng các ngươi có vấn đề rồi.
Hàn Trí Lễ mặt đỏ bừng, rồi lại trắng bệch. Hắn giảo hoạt nói:
- Vậy không biết điện hạ thích gì?
- Thật ra Đậu chiếu tướng rất rõ, chẳng qua ông ta còn tiếc chưa cho ta. Nếu như ông ta dám tặng cho ta thứ mà ta thích thì ta và ông ta bãi binh hòa hảo cũng không có hại gì.
- Xin điện hạ nói cho ty chức biết, ty chức nhất định truyền đạt tới Vương gia.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh từ từ nheo lại nói:
- Ta muốn vùng đất Hà Bắc, ông ta chắc chắn biết rất rõ.
Mặt Hàn Trí Lễ biến sắc, lùi lại phía sau hai bước, run giọng nói:
- Điện hạ sao lại nói thế?
- Đấy là những lời nói thật, sao Hàn tòng quân không thích nghe?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng đáp.
- Thế nhưng... thế nhưng...
Hàn Trí Lễ vội lau những giọt mồ hôi trên trán, không biết nên nói thế nào. Nếu như thế này, thì sứ mệnh của gã thành ra thất bại rồi.
Lúc này Dương Nguyên Khánh không còn tâm trí muốn dài dòng với gã nữa. Hắn bước tới trước mặt mười mấy hòm vàng bạc châu báu, nói với Hàn Trí Lễ:
- Những thứ cháu báu, mỹ nữ này ngươi hãy đem về, nói với Đậu Kiến Đức, nếu ông ta muốn có được thiên hạ thì hãy đưa ra chút quyết đoán, đừng đem những thứ ấu trĩ này đến cống ta. Nếu ông ta muốn có được Hà Bắc thì chỉ cần đánh bại ta là được. Còn nếu ông ta không có gan thì hãy rời khỏi Hà Bắc, thiên hạ giang sơn, ai mạnh thì đều có thể ở. Dương Nguyên Khánh ta có thể gửi trả lại những hòm châu báu và đám người này chưa?
Hàn Trí Lễ hổ thẹn, khom người hành lễ rồi lui xuống. Toàn bộ số vàng bạc châu báu và đám mỹ nữ kia đều được gã đem về.
Lúc này Bùi Thanh Tùng tiến lên cười nói:
- Thực ra tổng quản có thể nhận những lễ vật này, lừa Đậu Kiến Đức khiến y cho rằng tổng quản thật sự có lòng muốn hòa giải.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi. Đậu Kiến Đức là loại người gì? Ngươi nghĩ y thực sự cho rằng ta sẽ hòa giải với y sao? Đây thực ra là kế hoãn binh của y, y muốn tập trung quân đội Hà Bắc sau đó sẽ quyết chiến một trận với chúng ta.
Bùi Thanh Tùng cảm nhận được sự không hài lòng của tổng quản khiến anh ta không còn dám hé răng. Dương Nguyên Khánh không để ý tới anh ta nữa, hắn đứng chắp tay sau lưng, mắt nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm:
- Vũ Văn Hóa Cập mà lại tặng Đậu Kiến Đức hậu lễ vậy, thật thú vị đây.
Quận Bành Thành huyện Kỳ.
Vũ Văn Hóa Cập đã tập trung mười vạn đại quân ở đây, còn mười lăm vạn đại quân của Lý Mật thì đóng ở phía bắc huyện Phù Ly. Hai đội quân đối đầu nhau qua kênh Thông Tế, đã đối đầu cả một mùa đông.
Mười vạn đại quân của Vũ Văn Hoá Cập đã đóng ở bên ngoài thị trấn, còn bá quan văn võ và Hoàng đế cùng hàng ngàn cung nữ, hoạn quan thì lại ở bên trong thị trấn. Vũ Văn Hóa Cập đã cho vây huyện Tương Kỳ làm thành thủ đô thứ hai, lại sai người bảo dưỡng mới hoàn toàn văn miếu trong thị trấn, ưu tiên hành cung. Hàng ngày mỗi sáng gã đều phải lâm triều ở đây, ngay cả khi không có chuyện gì, gã cũng phải lưu lại đây một canh giờ, mỗi ngày đều như thế.
Vũ Văn Hóa Cập còn có một ý tưởng là chiếm hết cung phi thê thiếp của Dương Quảng, gã thậm chí có chủ ý muốn cả Tiêu Thái hậu, nhưng cố vấn Liễu Khánh của gã liên tiếp ba lần khuyên gã, Tiêu Thị dù sao cũng là hoàng hậu Đại Tùy, có vị trí rất cao trong lòng quân đội và bá quan. Nếu gã dám khinh động, e rằng các tướng sĩ sẽ cảm thấy bị siử nhục mà xảy ra binh biến, hoặc là sẽ chán nản mà bỏ đi. Như vậy gã sẽ không còn binh sĩ để dùng. Câu nói này đã đâm trúng tim Vũ Văn Hóa Cập, điều gã sợ nhất chính là mất đi quân sĩ, càng sợ hơn là binh loạn. Vũ Văn Hóa Cập đành chỉ âm thầm do dự những ý nghĩ xấu xa đó trong lòng, rồi tìm mấy cung nữ trẻ trung tới mua vui.
Sáng hôm nay, Vũ Văn Hóa Cập lại vào thành thiết triều như mọi ngày. Khi gã vừa đi chưa bao lâu thì mười mấy tướng lĩnh lặng lẽ tập trung đến một cái lều lớn phía sau doanh trại của phó đô thống Tư Mã Đức Kham.