Lúc này trên chiến trường trong bán kính hai mươi dặm xuất hiện một một cảnh tượng có tính hài kịch. Hai cánh của quân Tùy, mỗi bên hai mươi nghìn quân ở hai bên đông tây của liên quân, quân mặt phía tây cách nhau chừng mười dặm, còn phía đông cách nhau khoảng sáu, bảy dặm, hình thành nên thế đánh gọng kìm từ hai mặt đông tây.
Liên quân ối mặt với hai phía đều là địch. Để giải quyết vấn đề này, quân Triều Tiên và quân Yến cũng phân công để tác chiến. Quân Yến đối phó với quân Tùy đường phía tây, còn quân Triều Tiên đối phó với quân Tùy đường phía đông. Việc này liên quan đến lợi ích sát sườn của quân Triều Tiên, quan hệ đến việc bọn họ có thể thuận lợi mà quay về Triều Tiên hay không. Uyên Thái Tộ muốn đích thân đối phó với quân Tùy.
Quân Triều Tiên không hạ doanh trại. Bọn họ sắp xếp thành một trận lớn, tổng cộng có bốn mươi lăm nghìn quân, trong đó có hai mươi nghìn kỵ binh, hai mươi lăm nghìn bộ binh.
Uyên Thái Tộ ngay lập tức đứng trước quân trận, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía doanh trại quân Tùy. Cao Khai Đạo nói với ông ta rằng đại doanh không được chắc chắn, nhất là hai phía nam bắc, dùng gỗ lớn là có thể dễ dàng phá vỡ, hơn nữa nhìn tình hình, theo như ông tasuy đoán thì quân Tùy không nhiều, cung thủ đứng ở đầu thành cũng chỉ có hơnhai nghìn người mà thôi.
Một trăm chiếc thuyền chiến còn phải bốc xếp và vận chuyển vật tư và ngựa chiến, như thế thì quân đội của bọn chúng tuyệt đối không thểvượt quá hai mươi nghìn người. Chỉ có điều Uyên Thái Tộ năm mơ cũng không nghĩ ra đó là chủ soái của quân Tùy chính là Dương Nguyên Khánh.
Lúc này có một sĩ binh hô to:
- Đại vương, quân Tùy xuất quân rồi.
Uyên Thái Tộ híp con mắt lại. Ông ta chỉ nhìn thấy một đội giáp binh quân Tùy từ đại doanh tiến ra theo hàng, tổng cộng có ba nghìn người, năm trăm người một hàng, tổng cộng có sáu hàng, xếp thành một thế trận dài. Hai bên có hơn nghìn kỵ binh hộ vệ, ai nấy đều cầm dao dài, xếp thành hàng chậm rãi tiến về phía trước. Dưới ánh nắng mặt trời, những thanh dao phản quang lóe sáng chói mắt.
Cầu phao trên Liêu Thủy đã bị thiêu hủy, thông tin bị đứt đoạn. Uyên Thái Tộ không biết đến sự chấn động của trọng giáp bộ binh khi tấn công đại doanh. Ông ta chỉ biết trọng giáp kỵ binh của U Châu, còn đây là bộ binh. Trên mặt Uyên Thái Tộ lộ lên một nụ cười gằn ác độc.
- Kỵ binh xếp trận!
Ông ta quay đầu lại hét to một tiếng. Hai mười nghìn kỵ binh kêu to một tiếng kinh thiên động địa, nhanh chóng xếp thành đội hình. Uyên Thái Tộ cầm đao vung lên,
- San bằng quân Tùy!
Hai mươi nghìn kỵ binh bất ngờ xuất phát, đây là đội kỵ binh duy nhất của quân Triều Tiên, tổng cộng hai mươi nghìn người. Đây gần như là toàn bộ sức lực của Triều Tiên.
Tiếng kèn hiệu vang lên, hàng chục nghìn chiến mã cuồng lên, gót sắt phi nhanh, trên tay các kỵ binh là trường mâu sắc nhọn, phát ra tiếng hét rung trời, giống như trận cuồng phong nổi lên ở một vùng hoang vu, lại cũng giống như song thần gây ra do động đất vậy, với một sức mạnh dường như có thể phá hủy cả thiên địa vạn vật, bọn chúng hướng về phía mấy nghìn trọng giáp quân Tùy như muốn cuốn phăng đi vậy.
Khoảng cách chỉ có năm dặm, chỉ trong chốc lát là có thể giết đến. Trong đại doanh doanh, năm nghìn quân trường mâu và và tám nghìn kỵ binh đã xếp thành hàng, đợi chủ soái ra hiệu lệnh xuất chiến.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh như thép. Với kinh nghiệm hàng chinh chiến hàng trăm trận, sự cuồng bạo của quân địch không thể làm dao động nội tâm cứng chắc như đá ngầm của hắn. Hắn vô cùng tin tưởng vào ba nghìn trọng giáp bộ binh. Hôm nay chính là thời khắc quyết định thắng bại.
- Thổi kèn lệnh!
Hắn lạnh lùng nói.
Trên tường thành, hàng trăm người đồng thời thổi kèn lệnh, tiếng kèn vang dội một vùng,
- U u u...
Đây là mệnh lệnh nghênh chiến của trọng giáp bộ binh. Quân Triều Tiên đã tiến đến rất gần, bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa như khiến trời đất phải sụp đổ, người bình thường nghe thấy cũng có thể đau tim mà chết. Chiến mã của hai nghìn kỵ binh hộ vệ hai bên bắt đầu cảm thấy bất an, thỉnh thoảng hai vó trước nhón lên, hí lên nho nhỏ.
Nhưng ba nghìn trọng giáp bộ binh thì không bị ảnh hưởng chút nào. Bọn họ bắt đầu cấp tốc thay đổi đội ngũ. Ba hàng bộ binh phía trước ngồi xổm xuống, sát lại gần nhau, dùng cán sau mạch đao chống xuống đất, hai tay nắm chặt chuôi đao, thân người hơi nghiêng về phía sau, dùng hết sức mìnhgiữ chắc trên mạch đaogóc nghiêng của mạch đao hướng về phía trên, hình thành một rừng đao rậm rạp. Còn quân mạch đao hàng thứ tư hình thành một tư thế lao tới đích phía trước.
Kỵ binh đã tiến đến cách đó chứng ba mươi bước, hàng đầu của đoàn kỵ binh nhìn thấy rừng đao dày đặc thì không thể nào khiến chiến mã đứng yên thì đều kêu lên tuyệt vọng. Trận tấn công khốc liệt đầu tiên cuối cùng đã đến. Đây chính là đòn tấn công có uy lực nhất của kỵ binh, năng lượng cực lớn được tạo bởi hai mươi nghìn kỵ binh tập trung lại đều sẽ phát ra bởi phương thức tấn công này.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả sức mạnh đều tập hợp vào quân Tùy, chỉ cần đối phó được với mấy nghìn kỵ binh ở phía đầu, năng lượng phía sau đều chỉ có thể bộc phát trong nội bộ bọn họ.
"Ầm!"một tiếng nổ lớn vang lên, quân mạch đao nghênh đón sự tấn công mãnh liệt nhất. Sự tấn công điên cuồng trong nháy mắt đã khiến trời đất đều trở nên ảm đạm, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong vùng hoang vu, chiến mã kêu thê thảm, kỵ binh rên rỉ.
Đây là một cảnh tượng kinh hoàng vô cùng, hơn một nghìn chiến mã và một nghìn kỵ binh bị mạch đao, dao dài đâm thủng. Rất nhiều kỵ binh bị quán tính cực lớn bị quẳng vút lên, bị cắt thành vô số mảnh trên không trung bởi những hàng dao dài phía sau, máu tươi cùng nội tạng tung ra.
Hàng kỵ binh đầu bị giết chết hình thành một gờ thịt, ngăn trở sự tấn công các kỵ binh phía sau. Đoàn kỵ binh phía sau không kịp thu thế, tới tấp va chạm nhau, cứ lan như thế đến mấy nghìn người mới dùng lại.
Khi lực tấn công mãnh liệt lần thứ nhất của kỵ binh Triều Tiên dần dần bị đánh bại, tiếp đến là trận đánh giáp lá cà còn thảm khốc hơn. Ba nghìn quân mạch đao đã thay đổi trận hình, bọn họ giẫm lên thi thể của quân địch, tay khua khua mạch đao lợi dụng sức mạnh của tập thể để chiến đấu với kỵ binh, mạch đao hai dao dài và sắc nhọn chặt đứt chân ngựa, dao trước với đoạn trước sắc nhọn có thể đâm thủng ngực quân địch.
Năm trăm thanh dao dài đồng thời bổ chém khiến cho kỵ binh phía trước không còn chỗ né tránh, đầu ngựa bị cắt đứt, đầu người bị chém bay, thân thể đứt đoạn, máu văng khắp nơi. Đây chính là ưu thế của trọng giáp mạch đao bộ binh.
Mạch đao dài và sắc nhọn chính là vì được tạo bởi loại thép tốt nhất và công nghệ tiên tiến nhất tạo nên. Từ năm Đại Nghiệp thứ chín đến nay, quân Tùy tất cả cũng chỉ làm ra sáu nghìn thanh mạch đao, ngoài ra còn có loại khôi giáp cũng dùng loại thép đó để chế tạo. Còn binh lính cao to vạm vỡ thì được chọn ra từ trong hai mươi binh lính.
Quân Tùy hao hết sức lực mới xây dựng lên được đội quân sáu nghìn bộ binh mạch đao. Sự xuất hiện của bọn họ là ác mộng của kỵ binh, nếu một người tham chiến, một bộ binh mạch đao sẽ không qua nổi một kỵ binh linh hoạt. Kỵ binh có thể vòng ra phía sau bộ binh, lợi dụng sự khó khăn trong di chuyển của bộ binh khi mặc trọng giáp, từ đằng sau đánh ngã bộ binh.
Nhưng khi tập hợp lại tấn công, thì ưu thế linh hoạt đó của kỵ binh liền mất đi. Bất kể né tránh thế nào thì trước mặt anh ta luôn là một thanh mạch đao buốt lanh và sắc nhọn.
trọng giáp mạch đao bộ binh từng bước tiến về phía trước khiến hai mươi nghìn kỵ binh bị đuổi giết dần dần lùi về phía sau, thi thể đã phủ kín mặt đất, máu chảy thành suối nhỏ. Mặc dù quân địch đã phát hiện được điểm yếu của mạch đao binh trận là hai bên cánh, nhưng hai bên với hàng nghìn kỵ binh hộ vệ khiến kỵ binh Triều Tiên không thể tiến vào.
- U u u...
Tiếng kèn lệnh thổi lên, kỵ binh quân Triều Tiên không cam lòng lại tổ chức tấn công một lần nữa. Năm nghìn kỵ binh với sức mạnh điên cuồng xông về phía mạch đao bộ binh. Mạch đao bộ binh lại giống như tượng đá sừng sững trước sức mạnh điên cuồng của quân địch. Bất luận tấn công thế nào bọn họ vẫn đồ sộ bất động.
Năm nghìn kỵ binh thúc ngựa xông lên, trường mâu đâm thẳng vào ngực kỵ binh, chiến mã hí vang chồm lên về phía trước, đá mạnh vào mặt của bộ binh, cũng có bính lính không may bị đạp ngã.
Nhưng nhiều hơn là mạch đao đâm qua, hai móng ngựa bị đao cắt đứt, chiến mã kêu thảm thiết, ngã rầm xuống. Không biết bao nhiêu kỵ binh đã ngã từ trên ngựa xuống, lại một mạch đao đâm tới, đầu người bị chém văng ra một đoạn xa.
Trọng giáp mạch đao bộ binh chính là khắc tinh của kỵ binh. Sự sát hại hung ác khiến cho kỵ binh dần cảm thấy sợ hãi, ý chí chiến đấu nản dần, tử thương càng lúc càng nhiều. Uyên Thái Tộ cũng cảm thấy sợ sệt như vậy. Ông ta quay người thét lên,
- Lui binh!
- Keng! Keng! Keng!
Đó là âm thanh ra hiệu lui binh. Đây chính là thời khắc Dương Nguyên Khánh chờ đợi. Hắn hạ lệnh,
- Kỵ binh xuất kích!
Tám nghìn kỵ binh chia làm hai cánh, theo hai hướng trái phải của đại doanh mà tấn công, với tư thế hùng hổ đánh về phía kỵ binh đang rút lui.
Quân Triều Tiên đang lui binh theo trình tự kỵ binh quân Tùy đánh tới đột ngột khiến bọn chúng không kịp trở tay, nhất thời hỗn loạn.