Trời tờ mờ sáng, Nguyên Khánh về tới cửa tây bắc Dương phủ. Tây ngoại viện là nơi ở của người họ Dương, chia làm hai bộ phận bắc nam, phía nam là tộc học với gần năm mẫu đất, có hơn hai trăm con cháu của Dương thị và họ hàng thân thích học ở đây, Nguyên Khánh lúc năm tuổi cũng đã từng học ở đây ba ngày và bị đuổi học.
Phía bắc là mấy chục hộ bà con xa của Dương thị sinh sống, đều là những hộ nghèo, Dương phủ trợ cấp theo tiêu chuẩn mỗi tháng mười xâu tiền, nhưng mười xâu tiền hiển nhiên không đủ để chi tiêu hàng ngày, nên họ phải tự đi tìm con đường mưu sinh cho mình.
Có người đi kéo xe ngựa, có người kinh doanh buôn bán, nhưng nhiều nhất vẫn là đi trông coi đồn điền, Dương phủ ở gần Kinh Thành có mấy khu đồn điền, chiếm khoảng 130 khoảnh đất, đều là do con cháu Dương thị làm.
Nhà của Nguyên Khánh được coi là hộ nghèo nhất trong tây ngoại viện, không chỉ có chính thất Trịnh phu nhân có ý cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng, hơn nữa trong nhà họ cũng không có đàn ông, một quả phụ nuôi hai đứa trẻ, cuộc sống sinh hoạt thật sự rất khó khăn.
Xuyên qua một ngõ nhỏ, phía trước chính là sân nơi hắn ở, Nguyên Khánh gặp một người cười tủm tỉm chạy đến, là quản sự Mã vừa được đề bạt làm chủ quản phòng thu chi. Nguyên Khánh không thích y, càng không thích vợ của y, vợ y chính là bà quản gia - con cú mèo trên người hôi thối ấy.
Tay quản sự Mã này rất háo sắc. Bởi vì các vú nuôi của Dương phủ cũng có chút quyến rũ, mỗi khi nhìn thấy phụ nữ đẹp, quản sự Mã này luôn lộ ra bộ dạng mê mẩn, người trong phủ rất phản cảm với y. Nguyên Khánh vô cùng ghét y, nhất là gần đây Nữu Nữu nói với hắn, quản sự Mã này ánh mắt đối với thím có chút không đúng, khiến Nguyên Khánh nảy sinh cảnh giác.
- Quản sự Mã, có chuyện gì thế?
Nguyên Khánh ngăn y lại.
Quản sự Mã vừa nhỏ vừa gầy, y có chút sợ Nguyên Khánh, vội vàng cười nói:
- Tôi đến đưa tiền tiêu vặt hàng tháng cho mọi người.
- Đưa cho tôi!
Nguyên Khánh giơ tay ra.
Quản sự Mã bất đắc dĩ, chỉ đành đưa năm xâu tiền cho Nguyên Khánh, y muốn nhìn trộm vào trong sân một cái, nhưng y thấp, nhìn không thấy tình hình trong sân, trong mắt y lóe lên một chút căm tức, xoay người hậm hực bỏ đi.
Nguyên Khánh nhìn y đi xa, lạnh lùng hừ một tiếng,
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ à!
Hắn xoay người đi vào trong sân, vừa đi đến trước sân, chỉ nghe thấy "vù" một tiếng, một bóng đen rất nhanh bắn thẳng về phía hắn, theo sắc đó truyền đến tiếng thét chói tai của Nữu Nữu,
- Mau tránh ra!
Nguyên Khánh vừa giơ tay liền nhẹ nhàng khéo léo mà bắt lấy vật được bắn về phía mặt hắn, là một chiếc phi tiêu được làm từ đầu một chiếc kéo hỏng.
Thứ mà Nữu Nữu luyện chính là võ công của Thẩm Thú Nương, quả thực không hợp với Nguyên Khánh, đều là thứ võ tiểu xảo, ví dụ như khinh công, ám khí còn có kiếm thuật, mà cái Nguyên Khánh muốn học chính là chinh chiến trên chiến trường.
- Nguyên Khánh ca, xin lỗi, muội không biết là huynh.
Nữu Nữu chạy đến xin lỗi hắn, Nữu Nữu giống hắn, đã tám tuổi rồi, làn da trắng như ngọc, hai hàng lông mày như vẽ, hai con ngươi đen nhánh như quả nho trong đôi mắt to tròn, cái mũi và cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo dị thường, vẻ đẹp của tiểu mỹ nhân đã lộ ra.
Nguyên Khánh cười,
- Huynh biết, con chó trụi lông kia đã bị huynh đuổi đi rồi.
- Hừ! Được lợi cho ông ta rồi.
Nữu Nữu oán hận nói:
- Ông ta nếu dám có ý xấu, xem muội xử lý ông ta như thế nào.
- Với bộ dạng nhỏ con của ông ta, cho dù có trăm cái mật, hắn cũng không dám!
- Nguyên Khánh, nhanh đi ăn sáng đi.
Thẩm Thu Nương xách một cái túi vải từ trong nhà vội vàng đi ra, trong túi vải là 30 cuốn Kim Cương Kinh mà bà lấy được, bà muốn đến cửa hàng viết văn thư để đổi tiền, thấy Nguyên Khánh trở về, liền thúc giục hắn,
- Cháo khoai sọ đã nấu xong, con và Nữu Nữu tự đi vào bếp lấy ăn, hôm nay ta phải ra ngoài thành hái thuốc, có thể muộn một chút mới về. Nếu trưa ta không về, các con tự lo cơm nước, trong tủ bát đều đã có sẵn, Nữu Nữu, có nghe thấy không?
- Mẹ, con nghe thấy rồi.
Nữu Nữu nghe nói trưa mẹ không về, vui mừng mà lén lút nháy mắt với Nguyên Khánh, Nguyên Khánh vội vàng đưa năm xâu tiền cho Thẩm Thu Nương,
- Thím, đây là tiền tiêu vặt của tháng này ạ.
- Ừ! Con cất vào trong tủ, ta phải đi thôi.
Thẩm Thu Nương vội vàng đi nộp sách, lại dặn dò hai người bọn họ mấy câu, rồi vội vã đi.
Thấy mự vừa đi, Nữu Nữu liền mặt mày hớn hở nói:
- Nguyên Khánh ca, không phải huynh nói có thời gian thì dạy muội bắn tên sao? Hôm nay vừa khéo có thời gian, chúng ta đi luyện bắn tên nhé.
Nguyên Khánh gãi đầu nói:
- Chỉ sợ hôm nay huynh không có thời gian, nghe nói có tộc tế?
- Huynh không phải ghét nhất là cúng bái hay sao? Dù sao họ cũng không chú ý tới anh, không tham gia cũng chẳng làm sao cả.
Nữu Nữu vừa dứt lời, Lưu Nhị thúc liền cười ha hả xuất hiện ở cổng sân,
- Nguyên Khánh, giúp ta đi treo đèn lồng nhé! Mình ta hơi khó nhọc.
Lưu Nhị thúc là lão quản gia ấy khi hắn lần đầu tiên vào Dương phủ, kỳ thật là bộ dạng già trước tuổi, ông ta mới hơn 40, là tứ quản gia của Dương phủ, mấy năm gần đây ông và vợ ông Lưu Nhị thẩm luôn rất quan tâm tới hắn.
- Vâng!
Nguyên Khánh trả lời một tiếng, rồi đi theo Lưu Nhị thúc.
Nữu Nữu thấy Nguyên Khánh không chịu cùng cô đi tập bắn tên, cô bĩu môi vẻ mặt rất không vui, sau một lúc lâu, cô dậm chân,
- Huynh không đi cùng thì một mình muội đi. ...
Cổng chính, Lưu Nhị thúc và Nguyên Khánh đang treo đèn lồng, vào năm mới, ở cổng chính đã treo bốn chiếc đèn lồng màu đỏ lớn, nhưng hôm nay có tộc tế, dựa theo quy định của Dương phủ, cần phải treo mười tám chiếc đèn lồng màu đỏ, đèn lồng rất lớn, mỗi chiếc đèn dường như to bằng chiếc thớt cối.
Lưu Nhị thúc dựa chiếc thang gỗ, Nguyên Khánh đứng trên đỉnh cây thang, treo một chiếc đèn lồng vào móc sắt.
- Chú ý! Móc bên phải hơi lỏng, phải cẩn thận.
Lưu Nhị thúc đứng bên dưới nhắc nhở.
- Khụ khụ!
Trong cổng lớn có người ho hai tiếng, có hai công tử còn trẻ đi ra, hai người này tướng mạo có chút giống nhau, đều có khuôn mặt như quan ngọc, thần thái bay lên. Họ chính là hai người con trai trưởng của Dương Huyền Cảm, con cả Dương Tuấn, năm nay 13 tuổi, học ở Quốc tử học ở kinh thành, con thứ là Dương Vanh, 11 tuổi, theo cha mẹ học ở Tống Châu, chuẩn bị sang năm sau khi tròn 12 tuổi, cũng vào Quốc tử học.
Hôm nay là mùng 3 tháng giêng, hai anh em đều có tiền thưởng là 10 xâu tiền, dự định đi mua sách.
Hai huynh đệ đều thân áo bào gấm, đầu đội kim quan, phong thần tuấn lãng, dáng vẻ không tầm thường, hơn nữa Dương Tuấn là đích tôn trưởng, nhận được tình yêu thương của ông nội Dương Tố.
Nguyên Khánh tuy cũng được Dương Tố coi trọng, nhưng sự coi trọng này so với sự yêu thích của Dương Tố dành cho Dương Tuấn rất không giống nhau. Sự coi trọng đối với Nguyên Khánh là một hiện tượng ngẫu nhiên, không có tính hệ thống, chủ yếu là chịu sự chi phối theo cảm xúc của Dương Tố, khi cảm xúc của Dương Tố tốt, thì vô cùng coi trọng, khi cảm xúc không tốt, thì lại ném hắn sang một bên.
Mà Dương Tuấn lại khác, y là đích tôn trưởng, là người thừa kế pháp định đời thứ ba của Dương Tố, Dương Tố từ đầu đến cuối luôn quan tâm y, cho y sự giáo dục tốt nhất, từ khi y 5 tuổi, đã mời danh sư về bồi dưỡng cho y, bây giờ y theo đại nho Vương Long của Quốc tử học, đã kinh luân đầy mình, giành được sự sủng ái của Dương Tố.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ mẫu thân Trịnh thị, hai anh em đều không thích người em Nguyên Khánh cùng cha khác mẹ này. Dương Tuấn có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn không biểu lộ ra sắc mặt, nhưng sự khinh bỉ của Dương Vanh đối với Nguyên Khánh, căn bản là không dấu nổi.
Dương Vanh liếc mắt nhìn Nguyên Khánh đang ở trên cây thang một cái, bĩu môi nói với huynh trưởng:
- Đại ca, đệ phát hiện có một số người trời sinh ra hèn hạ, cam tâm tình nguyện đi làm việc của tôi tớ, chả trách người khác coi thường hắn.
Dương Tuấn hừ một tiếng,
- Nhị đệ, buổi chiều còn có tộc tế, chúng ta được đi nhanh về nhanh.
Nguyên Khánh ở trên đầu bọn họ treo đèn, hắn xem như không nghe thấy sự châm chọc của Dương Vanh. Hắn không có ấn tượng tốt với hai huynh đệ này, bình thường nếu không lui tới, cũng không thèm nhìn. Nếu là từ trước Dương Vanh châm chọc hắn, hắn khẳng định sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, chửi ai đang đánh rắm?
Nhưng từ sau khi luyện võ, khả năng kiềm chế của hắn tốt hơn nhiều, đối với sự châm chọc của người trong họ này đã không còn gì đáng phải lưu tâm, chỉ cần không xúc phạm đến điểm mấu chốt của hắn, trong lòng hắn đều thấy thản nhiên, cười cho qua.
Bên cạnh tứ quản gia Lưu lại thầm tán thưởng Nguyên Khánh biết kiềm chế. Ông nhìn Nguyên Khánh lớn lên, biết khi nhỏ hắn là người không thể dính dáng vào được, tính cách rắn rỏi khí khái, trước đây ai dám chửi hắn như thế, hắn sớm đã cầm gậy phang lại, bây giờ hắn lại có thể cười cho qua, ông biết cậu bé này không phải yếu đuối, mà lớn lên có tiền đồ.
Dưới sự so sánh, huynh đệ họ Dương tuy đọc nhiều sách, nhưng lại không có chí khí này như của Nguyên Khánh.
Tứ quản gia Lưu cười, chào hỏi với hai huynh đệ,
- Đại công tử, nhị công tử, hai người đi ra ngoài à!
Dương Vanh ngạo mạn mà ngẩng đầu, không thèm nhìn ông, Dương Tuấn còn đỡ hơn một chút, gật đầu với ông, biểu thị trả lời.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa có khảm sợi tơ bạc như bay lao đến, xung quanh mười mấy kỵ vệ Dương phủ lao nhanh theo, xe ngựa két một tiếng, dừng trước bậc thềm của phủ môn.
Dương Vanh sắc mặt biến đổi, hoảng sợ nói:
- Là bà nội đến đây!
Nguyên Khánh đứng cao trên thang, sớm đã nhận ra chiếc xe ngựa đó, đó là xe ngựa của chủ mẫu Dương phủ Hạ Nhược Vân Nương, cũng chính là vợ của Dương Tố.
Hạ Nhược Vân Nương là muội của Thượng Trụ Quốc Hạ Nhược Bật. Năm Khai Hoàng thứ năm, vợ trước của Dương Tố họ Trịnh đã qua đời vì bệnh, mà Hạ Nhược Vân Nương mới 29 tuổi, đang ở góa ở nhà, do Hoàng hậu Độc Cô giật dây, Hạ Nhược Vân Nương lại được gả cho Dương Tố để tái giá, bước vào Dương phủ tới nay đã 12 năm.
Phụ nữ triều Tùy địa vị luôn rất cao, đây là tiếp diễn sự ảnh hưởng của Bắc triều. Ở Bắc triều chủ trương chỉ một vợ. Bắt đầu từ Bắc Ngụy, đến Bắc tề hình thành cao trào, thế cho nên hình thành phong trào thiên hạ chỉ một vợ.
Đương nhiên, người thê thiếp thành đàn như vậy cũng nhiều, chẳng qua chỉ cưới một vợ đã là một loại trào lưu xã hội phổ biến, tìm căn nguyên của nguyên nhân, đây là thói cũ còn sót lại của Hằng đại, chịu ảnh hưởng phong tục xã hội của người Tiên Ti Thác Bạt.
Mà Nam triều lại hoàn toàn ngược lại, phụ nữ thuộc tầng thấp nhất của xã hội, gia đình cưới vợ lấy chồng, hơn mười năm không nhận thức, duy nhất tin tưởng rằng số phận ban tặng mà thành thân.
Mà phụ nữ Bắc triều, vì con cầu quan, vì chồng kể khổ, qua lại với địa vị thấp, chồng xướng vợ theo, trong trong ngoài ngoài, đều dựa vào "Nữ cường nhân", như thế, người chồng làm sao dám chuyển tiết tấu với vợ. Bởi vậy làn gió sợ vợ nổi lên, cho nên Dương Kiên gia có vợ ghen tuông, Dương Tố gia có đàn bà đanh đá, đều là chuyện cực kỳ bình thường.
Tuy triều Tùy xây dựng, xuất hiện dấu hiệu một vương triều thống nhất, nhưng bản chất của triều Tùy vẫn kéo dài của vương triều Tiên Ti, di vong rất mạnh mẽ của phụ nữ Hồ tộc này mãi mãi không tiêu vong, thậm chí vẫn kéo dài đến triều Đường Võ Tắc Thiên về sau. Cùng với việc Võ Tắc Thiên nghiêm khắc chèn ép quý tộc Quan Lũng, địa vị cường thế của phụ nữ mới dần suy yếu, cho đến khi làn gió lý học của triều Tống nổi lên, địa vị của phụ nữ mới triệt để áp chế về tầng lớp thấp.
Hạ Nhược Vân Nương có huyết thống người Hồ, dáng người rất cao, lại phì lại béo, cảm giác cho người ta tựa như một tòa tháp thịt. Nghe nói khi bà ta còn trẻ dung mạo rất đẹp, nhưng Nguyên Khánh lại không tin, một người phụ nữ có lông mày chổi sể, mắt tam giác, cho dù có trẻ, cũng chẳng xinh đẹp đến đâu?
Tuy nhiên nếu nói Hạ Nhược Vân Nương tính cách táo bạo, hắn lại tin. Tính tình táo bạo và ngạo mạn của Hạ Nhược Vân Nương đều nổi danh ở cả Dương phủ, không hiểu được cái gọi là khiêm tốn làm người, đây luôn là truyền thống của Hạ Nhược gia.
Xe ngựa dừng lại, Hạ Nhược Vân Nương được hai nha hoàn dìu, bước xuống xe.