Tô Uy tiếp:
- Gần đây lại có mấy chục nghìn dân di cư từ Quan Trung tới, cũng cần bố trí một lượng lớn lương thực. Cũng may quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ có lương thực dự trữ nhất định, có thể giải quyết được vấn đề này. Hiện tại nhà kho thành Thái Nguyên và nhà kho thành ở cung Tấn Dương còn có lương thực dự trữ hơn tám trăm nghìn thạch. Để đối phó với cuộc chiến Hà Bắc lần này, Tử Vi Các thương nghị, đồng ý lấy ra năm trăm nghìn thạch lương thực, để ủng hộ chiến dịch Hà Bắc. Mặt khác, còn có một triệu xâu tiền, cũng dành làm quân phí cho chiến dịch Hà Bắc lần này.
Bùi Củ cũng cười nói:
- Nếu triều đình có thể thu mấy chục quận Hà Bắc vào trong túi, đương nhiên chúng ta cầu còn không được. Từ lúc cuộc chiến Hà Nội, chúng ta đã thương nghị về kế sách đối phó với Hà Bắc. Nếu chiến dịch Hà Bắc có thể hoàn thành trong một năm, như vậy Hà Đông còn chịu đựng được. Nếu quá một năm, vậy có chút quá sức. Ta lại bổ sung một chút. Vừa rồi Tô tướng quốc nói còn trữ lại tám trăm ngàn thạch lương. Đó chỉ là lương thực dự trữ của Thái Nguyên. Trên thực tế, năm nay sau khi các quận phía nam thu hoạch lương thực, thuế lương dần dần thu vào. Đến khoảng tháng hai sang năm, quan phủ còn có đại khái hai trăm ngàn thạch thuế lương thu vào. Cho nên nói, tài lực của chúng ta còn khá đầy đủ.
Hôm nay hội nghị Tử Vi Các chủ yếu là thương nghị trợ giúp hậu cần cho cuộc chiến Hà Bắc. Hơn nữa, thế cục Hà Bắc khá phức tạp. Dựa theo kế hoạch, ít nhất phải tốn thời gian nửa năm, chiến tranh cần tới thực lực của một nước, nguồn chiêu mộ lính, dân phu, thuế ruộng cùng với các loại trợ giúp vật tư. Những điều này đều phải được chuẩn bị đầy đủ từng việc một.
Hội nghị diễn ra ước chừng một canh giờ mới giải tán đi. Phía sau còn rất nhiều công việc cụ thể phải thu xếp. Dương Nguyên Khánh quay trở lại quan phòng của mình. Vừa mới đi tới cửa, một gã thị vệ tiến về phía hắn bẩm báo.
- Tổng quản, vừa rồi Vương phi phái người đến bẩm báo, nói cậu Tổng quản từ phía nam đến đây, mời ngài trở về một chuyến.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Ngay lập tức trong lòng liền mừng rỡ. Mấy ngày hôm trước hắn nghe một quan viên quê ở quận An Lục nói, đầu năm quận An Lục từng bị một đội quân của Chu Kiệt vượt biên qua đánh cướp. Hắn còn rất lo lắng cho an toàn của cậu. Không ngờ, cậu đã đến đây. Hắn nhìn xem sắc trời một chút. Cũng đã sắp tới giữa trưa, hắn liền vui vẻ nói:
- Về phủ trước đã! ...
Dương Nguyên Khánh lên xe ngựa chạy về phía trong thành Thái Nguyên. Hôm nay, thời tiết sáng sủa. Ánh mặt trời mùa đông chiếu qua màn xe hắt vào bên trong, khiến trong xe ấm áp khác thường. Dương Nguyên Khánh nheo mắt lại, hưởng thụ cảm giác nhàn nhã hiếm có này. Một lát sau, xe ngựa chậm rãi tiến qua cầu phủ, ngừng lại ở trước cửa phủ.
- Lão gia đã trở lại!
Người gác cổng thấy hắn từ trên xe ngựa bước xuống, lập tức quát to một tiếng chạy gấp vào trong phủ bẩm báo. Một lát sau, Bùi Mẫn Thu đi ra đón. Nàng khẽ cười nói:
- Còn tưởng rằng chàng chưa về, cho nên đã để cậu đi nghỉ ngơi trước.
Nàng vừa dứt lời, Lý Kinh đã xuất hiện ở cửa đông viện, ha hả cười nói:
- Ta làm sao ngủ được. Vẫn ở đây chờ Nguyên Khánh trở về!
Dương Nguyên Khánh vội vàng tiến lên phía trước khom người thi lễ.
- Nguyên Khánh ra mắt cậu!
Lý Kinh có chút chân tay luống cuống, liên tục xua tay.
- Không dám nhận! Không dám nhận! Hiện tại cháu đã là Vương gia, không thể lại giống từ trước được.
- Hiện tại là cháu ngoại gặp cậu, không liên quan tới chức Vương gia.
Dương Nguyên Khánh lại cười hỏi:
- Mợ đâu, đã đi nghỉ ngơi rồi sao?
Bùi Mẫn Thu từ bên cạnh đi lên cười nói:
- Phúc biểu đệ của chàng mới có thêm cậu con trai thứ tư. Mợ muốn chăm sóc cháu trai, cho nên lần này không đi cùng tới đây.
- Cậu con trai thứ tư?
Dương Nguyên Khánh có chút ngạc nhiên.
- Ôi! Phúc nhi chính là có mạng sinh con trai. Vợ nó không ngừng mang thai, sinh liên tiếp bốn đứa đều là cháu trai. Ta cũng sắp chết lặng. Trong nhà có khá nhiều chuyện! Để từ từ sẽ nói cho cháu biết.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, dẫn Lý Kinh theo đi tới thư phòng ngoài của mình.
Hai người tới thư phòng ngồi xuống. Một thị nữ dâng trà cho bọn họ. Lý Kinh cười khổ một chút nói:
- Ta không biết nên nói về chuyện này như thế nào, nhưng vẫn phải nói một chút. Ta không ngại nói thẳng, hiện tại ta là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh của triều Lương.
Trên mặt Dương Nguyên Khánh cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc. Chuyện trong nhà, nghe thấy Lý Kinh liên tiếp được bốn người cháu trai, hắn có chút kinh ngạc. Nhưng trên phương diện chính trị, cho dù trời sập xuống, hắn cũng có thể che giấu thái độ của mình.
- Cậu vào làm quan cho triều Lương bao lâu rồi?
Dương Nguyên Khánh cầm chén trà lên uống một hớp trà, không chút hoang mang hỏi.
Lý Kinh thấy Dương Nguyên Khánh cũng không có vẻ gì là kinh sợ, ông ta cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn, khẽ thở dài nói:
- Nửa năm trước, Thánh Thượng tự mình đến nhà mời ta. Ta cảm động trước thành ý của ông ta, nên đã đồng ý ra làm quan. Hơn nữa phần mộ của mẫu thân cháu lại được triều Lương xây dựng cải tạo lại, chiếm diện tích cả trăm mẫu đất, theo đúng quy cách của hoàng thất. Khí thế hùng vĩ, đặc biệt giống với lăng tẩm. Dân ở đó đều gọi mộ mẫu thân cháu là mộ thái hậu...
Dương Nguyên Khánh yên lặng nghe, không hề ngắt lời kể của Lý Kinh, nhưng trong óc hắn lại đang nhanh chóng suy ngẫm ý đồ của cậu khi đến đây. Rất rõ ràng, cậu đến với thân phận của sứ giả triều Lương, bao gồm cả việc Tiêu Tiển lôi kéo cậu, sửa lại mộ mẫu thân. Những thứ này đều có thể coi như là hành động lấy lòng mình. Tiêu Tiển là có mục đích chính trị rất mạnh.
- Thánh Thượng nói, năm đó cháu và ông ấy có quan hệ cá nhân rất tốt. Hơn nữa, khi ở Giang Đô, hai người còn từng hợp tác với nhau. Ông ấy rất hy vọng có thể tiếp tục kéo dài mối quan hệ hữu nghị và hợp tác này.
Dương Nguyên Khánh trầm tĩnh khiến Lý Kinh vô cùng căng thẳng. Bỗng nhiên ông ta ý thức được, quan hệ cậu cháu mỏng manh giữa bọn họ không đủ để chịu đựng nổi sứ mệnh mà ông ta đang mang. Dương Nguyên Khánh không có khả năng bởi vì ông ta là cậu mà đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của ông ta. Tất nhiên là căn cứ vào cân nhắc tới lợi ích của bắc Tùy, ông ta rất lo lắng Dương Nguyên Khánh sẽ khéo léo cự tuyệt đề nghị của ông ta. Đến lúc đó, ông ta trở về sẽ phải ăn nói làm sao?
Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:
- Quả thật rất cảm ơn Tiêu Tiển đã trợ giúp cháu ở Giang Đô. Không biết lần này cậu đến, Tiêu Tiển đã kỳ vọng ở cậu thế nào? Cháu muốn nói, cậu tới mang theo nhiệm vụ gì?
Dương Nguyên Khánh thẳng thắn khiến Lý Kinh bỗng nhiên càng thêm căng thẳng. Ông ta cũng tỉnh táo lại. Mặc kệ nói thế nào, ông ta là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh của triều Lương. Ít nhất cũng nên biểu đạt được hoàn chỉnh ý nguyện của triều Lương. Hơn nữa còn phải bảo vệ tôn nghiêm của triều Lương.
Lý Kinh thở dài, ngồi thẳng người, cũng thẳng thắn nói:
- Lần này ta đến, là làm đặc sứ cho Thánh Thượng, với một hy vọng là triều Tùy có thể thừa nhận triều Lương mới chính là kế thừa chính thống của tây Triều Lương. Kỳ thật là hy vọng giữa hai triều chúng ta có thể kết làm đồng minh, cùng đối phó với triều Đường.
- Cùng đối phó với triều Đường?
Những lời này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất hứng thú. Tuy rằng hắn và triều Đường vừa đạt được hiệp nghị giải hòa, nhưng giải hòa chỉ là một cách làm dịu đi sự hận thù của hai bên, hoặc là nói chỉ là một loại hiệp nghị ngừng chiến. Cũng không có nghĩa là tương lai bọn họ không sẽ xung đột vũ trang. Hơn nữa, trên hiệp nghị nói rất rõ, trong vòng một năm không xâm phạm lẫn nhau. Nói cách khác, hiệp nghị giải hòa giữa hai triều Tùy Đường chỉ có thời hạn hiệu lực trong một năm. Một năm sau, triều Đường đã ổn định thế cục Quan Lũng, bắt đầu mở rộng về hướng đông. Mà khi đó mình cũng có thể đã bình định được Hà Bắc rồi.
Hơn nữa hiệp nghị giải hòa giữa Tùy Đường còn có một vấn đề quan trọng nhất mà hai bên đều có ý xem nhẹ. Hiệp nghị kia chỉ là bảo đảm không xâm phạm lãnh địa của nhau, nhưng cũng khó giữ được bọn họ ở bên ngoài lãnh thổ cũng sẽ có sự hòa thuận chung. Ví dụ như quân Tùy tấn công Lạc Dương, mà quân Đường đang tấn công Lạc Dương, như vậy giữa hai bên có thể vì tranh đoạt Lạc Dương mà bùng nổ chiến đấu kịch liệt. Điều này không ở trong phạm vi hiệp nghị. Đây là một kiểu cố ý xem nhẹ. Hai bên đều không muốn bị hiệp nghị này trói buộc quá nhiều.
Nếu có thể cùng Tiêu Tiển kết làm đồng minh, thật ra có lợi trong việc khống chế triều Đường mở rộng về phía nam. Nếu triều Lương và triều Đường phát sinh chiến tranh kịch liệt, hắn có thể phái đội quân tới tham chiến cùng triều Lương, hoặc là hắn ở sau lưng ủng hộ triều Lương.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Năm đó cậu mợ đã có ơn nuôi dưỡng cháu, nếu cậu đã tự mình nhận sứ mệnh tới đây, sao cháu có thể không nể mặt cậu. Mặt khác, quả thật cháu và Tiêu Tiển có giao tình nhiều năm, cháu cũng nguyện ý kéo dài tình hữu nghị trong quá khứ với ông ta. Cứ như vậy đi! Để đáp lại việc ông ta đã phái cậu đi sứ tới Thái Nguyên, cháu cũng sẽ phái một đặc sứ đại diện triều Tùy đi sứ Tây Lương. Trước tiên, cháu đồng ý với yêu cầu đầu tiên của phía cậu, thừa nhận triều Lương là hợp pháp, sau đó chúng ta lại từ từ nói chuyện kết liên minh.