Chương 797: Tiêu Hậu tới

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:50:58

Con ngựa chiến chạy tới bên cạnh La Sĩ Tín. - Lên ngựa, Cô gái mặc hồng y lập tức hô lên một tiếng. La Sĩ Tín nhận ra giọng nói này, trong lòng vui mừng, nhảy phắt lên ngựa, ôm chặt thắt lưng cô gái. Ngựa chiến phi nhanh, chạy về cuối thị trấn. Lý Huyền Bá không ngăn cản, cũng không duổi theo, trơ mắt nhìn cô gái mặc hồng y cứu La Sĩ Tín chạy đi. Cho đến khi La Sĩ Tín đã chạy hơn hai trăm bộ, gã mới quát lớn: - Trận này không tính, lần sau lại tỷ thí cùng ngươi. Lúc này, một gã thiên tướng dẫn theo mấy trăm kỵ binh chạy vội tới. Y hô lớn: - Điện hạ, La Sĩ Tín là tướng lĩnh quan trọng của quân Tống, quyết không thể buông tha, mạt tướng xin đi bắt gã lại. Lời nói còn chưa dứt, Lý Huyền Bá trong cơn giận dữ xông lên nện chùy xuống, nghiền nát đầu người, chết thảm tại chỗ. Gã giận dữ quát lớn đám binh lính: - Ai dám đuổi theo, bản vương đập một chùy chết luôn. Bọn lính sợ đến nỗi nhao nhao lui lại phía sau. Lý Huyền Bá sai người nhặt lại thiết thương và chiếc áo da trên lưng ngựa của La Sĩ Tín, rồi thúc ngựa quay trở về Hổ Lao quan. Nhưng chưa đi được hai bước, gã bất ngờ khom thắt lưng, máu cũng phun ra. Người con gái mặc áo màu hồng đó chính là Đậu Tuyến Nương. Cô đang đi dạo vòng quanh Trường An, vốn định đi du ngoạn Giang Nam, không ngờ lại nhìn thấy La Sĩ Tín ở huyện Huỳnh Dương, khiến tâm trí cô rối loạn. Cuối cùng, cô không có cách nào lừa dối tình cảm của chính mình, liền vứt bỏ hành trình đi Giang Nam mà đi theo anh ta. Bóng hồng mà mấy ngày trước La Sĩ Tín nhìn thấy ở trấn Tỷ Thủy, cũng chính là cô. Mấy ngày này cô vẫn dạo chơi vùng lân cận, không biết nên làm thế nào gặp mặt anh ta, lại càng không ngờ vào lúc quan trọng nhất thì lại cứu mạng anh ta. Lúc này, cô cảm giác La Sĩ Tín đã bị hôn mê bất tỉnh, yếu ớt tựa vào lưng cô. Trong lòng thị có chút luống cuống, để tay ra sau lưng giữ chặt La Sĩ Tín, rồi thúc ngựa đi vào một con đường nhỏ trong rừng. Đi mấy dặm đường thì tới trước một ngôi miếu Núi thần. Đây chính là nơi cô tạm thời dừng chân. La Sĩ Tín lại ói ra một ngụm máu, đã bị hôn mê. Đậu Tuyến Nương khó nhọc đẩy anh ta xuống ngựa, đưa anh ta vào trong miếu Núi thần, đặt nằm trong nhà. Trong nhà cô đã thu dọn rất sạch sẽ. Đậu Tuyến Nương nhìn khuôn mặt oai hùng mà kiên cường, cúi đầu thở dài: - Thật là oan gia. Cô nâng La Sĩ Tín dậy, để đầu anh ta tựa vào khuỷu tay mình, lấy ấm nước chậm rãi đút nước cho anh ta. Môi anh ta phồng rộp lên, có thể thấy anh ta bị mất nước nghiêm trọng. Uống mấy ngụm nước, La Sĩ Tín từ từ tỉnh lại. Anh ta mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, mặt Đậu Tuyến Nương bỗng đỏ bừng lên. Cô bối rối quay đầu, không dám đối mắt với anh ta. La Sĩ Tín mỉm cười nói: - Đa tạ ân cứu mạng của Đậu cô nương. - Ngươi cảm ơn ta làm gì, ta là cháu gái của Đậu Kiến Đức, là kẻ thù của ngươi. Không phải ngươi đã nói nếu lần sau còn gặp ta sẽ quyết không tha cho ta sao? Đậu Tuyến Nương tức giận nói. La Sĩ Tín đưa tay nắm lấy tay cô, áy náy nói: - Xin lỗi, lần trước là ta không đúng, ta không nên làm bị thương nàng, xin lỗi nàng. Đậu Tuyến Nương là người ăn nói chua ngoa nhưng không hề có dã tâm. Cô sớm đã tha thứ cho La Sĩ Tín, thấy anh ta lại xin lỗi mình thì trong lòng lại thấy vừa khó xử, vừa vui mừng. Cô vội vàng đỡ anh ta nằm ngửa, cười nói: - Muốn xin lỗi sau này hãy nói. Ngươi bị thương chỗ nào, ta có thuốc, ta sẽ trị thương cho ngươi. Mặt trời mới lên, hàng vạn tia sáng chiếu rọi trên mặt sông Hoàng Hà hùng vĩ, khiến mặt nước như có một lớp sắc vàng lăn tăn gợn sóng. Gió Thanh Lương phất qua mặt sông tạo thành những bọt sóng vỗ vào mạn thuyền. Đây là đội thuyền do hơn mười chiến thuyền kết hợp tạo thành. Trên thuyền có treo một lá cờ lớn một mặt màu đen, trên lá cờ có thêu một chữ " Ngụy" màu trắng rất to. Đây chính là đội thuyền của Ngụy Quốc - Lý Mật, chở đầy các loại tiền bạc, vật phẩm, từ Trần Lưu đi Hà Dương. Trên mũi thuyền của chiếc thuyền lớn đi đầu, một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng chắp tay, gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc đen bóng mượt của cậu. Trong ánh mắt sâu sa của cậu chứa chan niềm đau buồn vô tận. - Điện hạ, gió trên sông lớn, Người mau quay vào trong khoang đi ạ. Một gã thái giám già ân cần nói với cậu thiếu niên. - Ta không sao. Ngươi đi xem xem bà nội đã dậy chưa. Người thiếu niên căn dặn. Gã thái giám đi rồi, người thiếu niên nhìn thế núi xa xa hai bờ sông Hoàng Hà, cậu cúi đầu thở dài, tới quận Hà Nội rồi. Người thiếu niên đó chính là Hoàng trưởng tôn Dương Đàm. Theo thỏa thuận mà hai bên Tùy - Ngụy đạt được, Lý Mật buộc phải trao trả Hoàng trưởng tôn Dương Đàm và Tiêu hậu cho triều đình nhà Tùy. Do Lý Mật đã thành lập triều Ngụy, Dương Đàm và Tiêu hậu mất đi ý nghĩa chính trị. Cuối cùng Lý Mật đồng ý trao trả hai người này, để đổi lấy việc kết minh với triều Tùy. Đây cũng là tình thế cho phép. Triều Đường và nước Ngụy vừa mới đạt được thỏa thuận đồng minh, nhưng quân Đường liền bội ước, xuất binh đánh quận Toánh Xuyên, chiếm lĩnh vùng đất vốn thuộc về nước Ngụy. Điều này khiến cho Lý Mật vô cùng căm giận, đuổi Ôn Đại Nhã ra Trần Lưu. Đồng thời, cuối cùng gã cũng quyết định đạt được hiệp thương với triều Tùy. Chính dưới bối cảnh này, Dương Đàm và Tiêu Hậu cuối cùng cũng có được tự do. Dương Đàm nhớ lại tình hình mấy năm trước khi cậu ta và ông nội đi thuyền qua quận Hà Nội, ông nội cười đùa chỉ điểm giang sơn cho cậu ta. Những nơi này đều là giang sơn vốn là của Đại Tùy, nhưng cuối cùng Đại Tùy lại trở thành mây khói của ngày hôm qua. Điều này khiến cho Dương Đàm trong lòng vô cùng thương cảm, cũng trách bản thân bất tài. Cậu ta sắp gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng cũng không biết Dương Nguyên Khánh sẽ đem lại cho cậu ta điều gì. Dương Nguyên Khánh liệu có thực sự sẽ khôi phục triều Tùy, bảo vệ lá cờ cuối cùng của Triều Tùy không? Trong lòng Dương Đàm vô cùng hồi hộp, nhưng cũng có chút chờ mong. Lúc này, lão thái giám lại quay lại, thấp giọng nói: - Điện hạ, Thái Hậu mời Người qua đó. Dương Đàm gật đầu. Sáng sớm thức dậy cậu ta cũng muốn đi tới thỉnh an bà nội. Cậu ta rời mũi thuyền, bước nhanh theo lão thái giám tới trước khoang thuyền. Lão thái giám bẩm báo nói: - Thái hậu, trưởng tôn đến rồi. - Vào đi. Trong khoang thuyền cất lên giọng nói nhẹ nhàng của Tiêu hậu. Dương Đàm đi vào trong khoang thuyền, bên trong ánh sáng rạng ngời, bao phủ một mùi thơm thoang thoảng. Tuy rằng trang trí đơn giản, nhưng rất thanh khiết. Tiêu Hậu đã dậy từ sớm, rửa mặt chải tóc xong xuôi, khoác lên mình chiếc áo lụa tơ tằm màu vàng nhạt, mặt trang điểm thanh nhã, mái tóc đen được chải gọn gàng, cài một cây trâm màu ngọc bích. Đã là một người đàn bà năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, nên thoạt nhìn bà chỉ như ba mươi tuổi. Ngồi bên cạnh Tiêu hậu là công chúa Nam Dương - Dương Thấm Phương. Dương Thấm Phương cũng chính là vợ của Vũ Văn Sĩ Cập. Sau khi Vũ Văn Sĩ Cập tháo chạy lúc hỗn loạn, Dưởng Thấm Phương và con trai là Vũ Văn Thiền Sư đã bị Lý Mật bắt làm tù binh. Lần này hai mẹ con họ và mẫu thân Tiêu Hậu cùng được trả về triều Tùy. - Cháu xin được thỉnh an bà nội. Dương Đàm quỳ xuống trước mặt bà nội, cung kính dập đầu. Cậu ta cũng quay sang Dương Thấm Phương hành một lễ: - Xin vấn an cô. Con trai bé của Dương Quảng là Triệu vương Dương Cảo cũng đã chết cùng cha ở Giang Đô. Hơn một năm nay, Tiêu Hậu và người cháu trai luôn nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm hai bà cháu sâu đậm. Tiêu hậu nói với con gái là Dương Thấm Phương và hai tỳ nữa phía sau: - Ai Gia muốn nói chuyện riêng với Trường tôn, các ngươi lui trước đi. Dương Thấm Phương và hai tỳ nữ lui đi, trong khoang thuyền chỉ còn hai bà cháu, Tiêu Hậu thở dài, lúc này mới chậm rãi nói với Dương Đàm: - Đàm nhi, hôm nay sẽ về đến Hà Dương rồi, có một số điều bà muốn nói với cháu. - Cháu xin nguyện nghe theo sự chỉ dạy của bà nội. Tiêu Hậu cười hiền từ, trong mắt ánh lên chút lo lắng, nói: - Cháu là một người thông minh, thông minh hơn hai em trai cháu, nhưng cháu lại là người cố chấp hơn hai em, đây cũng là điều mà bà nội lo lắng nhất. Bà sợ cháu không hiểu rõ tình thế lại làm chuyện ngốc nghếch. Đàm nhi, bà muốn nói với cháu, Đại Tùy thực ra đã bị diệt vong rồi, Triều Tùy này không phải là triều Tùy ngày trước nữa, cháu hiểu rõ chưa? Dương Đàm cúi đầu không nói gì, Tiêu Hậu nhìn cậu ta thật lâu, sự lo âu trong ánh mắt bà càng nhiều thêm, thở dài nói tiếp: - Bà biết cháu một lòng muốn kế thừa di nguyện của ông nội, khôi phục giang sơn Đại Tùy, nhưng bà phải nói cho cháu biết, điều này không thể thành hiện thực được nữa. Dương Nguyên Khánh đối nhân xử thế không tệ, có thể thấy trước mặt cha mẹ cháu cứu ba anh em cháu về, như vậy là anh ta đã hết lòng quan tâm giúp đợ chúng ta, nếu không thì đã mượn tay Vương Thế Sung giết hại Đồng nhi, mượn tay Lý Mật sát hại cháu, quả thực dễ như trở bàn tay, cháu đã rõ chưa? Dương Đàm im lặng gật đầu, điều này thì cậu ta hiểu rõ, đây cũng là điểm mâu thuẫn của cậu ta. Cậu ta quả thật biết là Dương Nguyên Khánh đã vì đồng ý với cha mẹ cậu ta, chăm sóc ba anh em cậu ta. Nhưng giang sơn Đại Tùy tiêu tan thành mây khói như thế này khiến cậu ta không thể chấp nhận được sự thực này.