Trong lòng Xuất Trần chán nản, không nhịn được thở dài:
- Chắc nàng ấy cảm thấy cái gì miễn cưỡng cũng không tốt, không muốn dùng áp lực để bức La tướng quân đi vào khuôn khổ. Ta có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng của nàng ấy. Ôi! Chúng ta chữa lợn lành thành lợn què rồi! ...
Phía ngoài thành Nam Thái Nguyên, Đậu Tuyến Nương dừng ngựa, quay đầu nhìn về nơi thành trì mà vì ôm ấp tràn trề hy vọng mới tới, nhưng lại chỉ có thể rời xa một cách bất đắc dĩ kia. Nàng cũng dần dần nhận thức được rằng nàng và La Sĩ Tín phần nhiều là nguyện vọng một phía mà thôi.
Có thể anh ta có chút tình cảm với nàng nhưng nếu khúc mắc giữa hai người chưa được hóa giải thì khi thành hôn cuối cùng cũng chỉ đồng sàng dị mộng mà thôi. Đây không phải là hôn nhân mà nàng mong muốn. Bọn họ cần thời gian để suy nghĩ, cả hai cần bình tĩnh tỉnh táo lại.
Đậu Tuyến Nương lưu luyến nhìn lại thành trì lần cuối, nàng cắn chặt thật mạnh rồi quất ngựa, chiến mã phi nhanh về phía nam, nàng không quay đầu lại nhìn lần nào nữa. ...
La Sĩ Tín nhận được tin của binh sĩ thủ thành, liền chạy vội về phía cổng thành tới. Anh ta chạy một mạch lên đầu thành, chạy đến gần mép thành, vội vàng ngó xung quanh quan đạo tìm kiếm bóng dáng Đậu Tuyến Nương, nhưng anh ta không tìm thấy, Tuyến Nương đã đi xa rồi.
Trình Giảo Kim cũng thở hồng hộc chạy vội đến, vội la lên:
- Mau đuổi theo, còn có thể đuổi kịp.
Nhưng La Sĩ Tín lại lắc đầu:
- Để nàng ấy đi thôi! Nàng ấy đã vô ý, ta hà tất phải miễn cưỡng nàng.
Nói xong, La Sĩ Tín thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy thương cảm vô hạn.
Hai năm trước, sau khi thảm bại ở Phong Châu, đại quân của Ô Đồ Bộ đã chiếm nha trướng của Đột Quyết khiến Nam Đột Quyết không gượng dậy được, phải cúi đầu xưng thần với Bắc Khả Hãn, đem danh hiệu Đại Khả Hãn và cờ Đầu sói vàng cho Khả Hãn Ô Đồ phương Bắc.
Thoáng cái hai năm đã trôi qua Trong hai năm này, Ô Đồ Bộ đã có hơn hai trăm nghìn binh sĩ áo giáp, binh lực mạnh mẽ to lớn. Còn Nam Đột Quyết sau thảm bại ở Phong Châu, binh lực đã giảm xuống chỉ còn hơn một trăm nghìn người.
Thực lực chênh lệch khiến Xử La Khả Hãn phương nam phải ngoan ngoãn cúi đầu, cứ cách ba tháng đều phải phái sứ giả đi phương Bắc tiến cống. Đồ vật có thể nhiều hoặc ít nhưng thái độ phải thành kính khiêm tốn.
Mà Ô Đồ là một người rộng lượng, thường nhớ đến ơn của Khải Dân Khả Hãn trước đây nên không muốn vô cớ phái binh đánh Đột Quyết phương nam. Điều này khiến thảo nguyên trải qua quãng thời gian hai năm thái bình vô sự ít thấy.
Theo thời gian trôi, vết thương chiến tranh trên thảo nguyên cũng dần lành. Dê bò bắt đầu lại sinh sôi nảy nở, tiếng khóc của những em bé mới sinh lại vang vọng trong các lều trường, từng đội thương nhân lại xuất hiện trên thảo nguyên, mang một lượng lớn đồ dùng hàng ngày và mang da lông và dược liệu đi.
Nhưng khi mùa xuân trên thảo nguyên sắp kết thúc, Khả Hãn Ô Đồ Bắc Đột Quyết không may ngã bệnh. Đây cũng không phải là việc gì đáng kinh ngạc. Năm nay Ô Đồ đã ba mươi tám tuổi. Mà ở thảo nguyên, tuổi tác trung bình cũng chỉ vào khoảng bốn mươi tuổi, ba mươi tám tuổi chính là Qủy Môn Quan đầu tiên mà người thảo nguyên phải gặp.
Nha trướng của Bắc Đột Quyết nằm ở bên hồ Khố Tô Cổ Lặc. Hồ này là hồ nước lớn trung tâmthảo nguyên Mạc Bắc. Xung quanh hồ là một vùng thảo nguyên rộng lớn với cỏ xanh tươi tốt nuôi súc vật. Nha trướng tương đương với thủ đô của người Đột Quyết, tập trung khoảng hơn mười nghìn lều bạt.
" Thiên nga đi nam về bắc,
Mang đến tin tức từ nơi xa.
Gió bắc dần lên
từng tiếng kêu nhung nhớ,
thôi thúc hành trình xuôi về phía nam của thiên nga...
Bên hồ thảo nguyên, tiếng ca mượt mà uyển chuyển của thiếu nữ vang vọng trong không trung, từng đàn dê trắng như tuyết đang nhởn nhơ gặmcỏ. Trên một hòn đá lớn bên hồ, A Tư Đóa ngồi ôm chân trên đó, ánh mắt nhìn về mặt hồ nước xanh thẳm như nước biển.
Đã hai năm rồi, nàng không biết mình còn có thể trở về nhà ở phía nam hay không, còn có thể trở lại bên anh ấy hay không. Thời gian và không gian xa cách khiến cõi lòng nàng tràn đầy sợ hãi. Nếu như anh ấy không hề nhớ nàng, nếu như anh ấy không muốn thu nhận nàng thì nàng nên làm thế nào đây?
Tiếng ca của thiếu nữ khiến nàng cảm thấy tràn ngập phiền muộn và không nơi nương tựa. Tuổi tác của nàng ngày càng tăng thêm.
- Muội này! Thực không biết làm thế nào với muội nữa.
A Nỗ Lệ luôn nghĩ muội của mình giống như một đứa trẻ vậy. Lớn như vậy mà tính cách không khác gì một đứa trẻ chín tuổi.
- Tỷ à, Khả Hãn thế nào rồi?
A Tư Đóa bỗng nhớ tới bệnh của tỷ phu, nàng hỏi thăm một cách thân thiết.
- Chàng là vì uống quá nhiều rượu nên mới sinh bệnh. Danh y Trung Nguyên nói cần phải tĩnh dưỡng trong một năm, mà không được uống một giọt rượu nào. Tỷ cả ngày đều cầu khẩn Đằng Cách Ly (một vị thần thảo nguyên), mong chàng có thể sớm bình phục.
A Nỗ Lệ vừa dứt lời thì từ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa rất mạnh, có người hô to:
- Khả Đôn! Mau trở về vương trướng, bệnh tình của Khả Hãn nặng thêm rồi.
A Nỗ Lệ kinh ngạc, cuống quít đứng dậy nói:
- A Tư Đóa, ta phải trở về rồi.
- Tỷ, muội cùng đi với tỷ.
A Tư Đóa kéo tỷ tỷ đi nhanh xuống sườn dốc, xoay người lên ngựa, phi ngựa nhanh về phía vương trướng dưới sự hộ vệ của mười mấy binh sĩ.
Lúc này, ở hai bên vương trướng là rất nhiềucác quý tộc của Đột Quyết. Ô Đồ Bộ do hai mươi mấy bộ lạc cấu thàn, ngoài ra còn liên minh với các bộ lạc khác như Tư Kết, Hiệt Dát Tư.
Khả Hãn đã bị bệnh hơn một tháng nay. Bệnh tình tái phát nhiều lần, các thầy thuốc trên thảo nguyên không tìm ra được nguyên nhân. Mãi đến mười ngày trước, một đạo sĩ từ Quan Trung đến thảo nguyên hái thuốc đã chẩn đoán ra bệnh. Ô Đồ là bởi vì uống rượu vô độ, khiến nội phủ bị suy yếu, chỉ có thể dùng biện pháp hồi phục, xem có thể khôi phục lại được hay không. Nhưng tiền đề là không được uống một giọt rượu nào.
Hết lần này tới lần khác, Ô Đồ coi rượu như tính mạng của mình. Bình thường do A Nỗ Lệ quản thúc chặt y nên y mới không thể nào uống rượu. Nhưng ngày hôm nay, A Nỗ Lệ đi tìm muội muội tâm sự. Đệ đệ của Ô Đồ là Ô Mộc Trát tới thăm anh cả. Hai người không nhịn được lại uống rượu, khiến bệnh tình của Ô Đồ liền tăng thêm.
A Nỗ Lệ cưỡi ngựa chạy vội về lều lớn. Nàng xoay người đi đến hướng vương trướng, mọi người đều tránh ra. Đệ đệ của Ô Đồ là Ô Mộc Trát đang đứng trước cửa. Anh ta ngăn cản A Nỗ Lệ:
- Khả Đôn, trong trướng, Khả Hãn đang được cứu trị, tạm thời không thể làm phiền.
Ô Mộc Trát nhỏ hơn Ô Đồ vài tuổi. Hai người họ là cùng cha khác mẹ. Ô Đồ cao to, mạnh mẽ còn Ô Mộc Trát thì ục ịch, thô đen, dung mạo xấu xí.
Anh ta không phải là huynh đệ duy nhất của Ô Đồ. Nhưng anh ta lại người cực kỳ biết lấy lòng. Điều này khiến Ô Đồ vô cùng tín nhiệm anh ta, phân cho anh ta rất nhiều nô lệ và gia súc, lại còn phong cho anh ta làm Diệp Hộ. Bộ lạc của Ô Mộc Trát đã thành bộ lạc lớn thứ hai của Ô Đồ Bộ.
A Nỗ Lệ không hề thích người em chồng này, thậm chí cực kỳ ghét anh ta. Nàng nhiều lần khuyên nhủ trượng phu đừng quá tin tưởng người huynh đệ này và đừng để thế lực của anh ta phát triển quá lớn. Nhưng Ô Đồ lại cho rằng đây là vị đệ đệ duy nhất của mình nên không nghe lời khuyên của thê tử.
Lúc này, A Nỗ Lệ nóng lòng như lửa đốt. Nàng đã không còn để ý đến sự chán ghét đối với người em chồng này nữa, vội hỏi:
- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì đó? Lúc ta đi còn rất tốt, làm sao mà thoáng cái bệnh đã nặng thêm rồi?
Ô Mộc Trát thở dài, vẻ mặt hối hận nói:
- Đệ tới thăm huynh trưởng, nhắc tới chuyện khi còn nhỏ. Huynh trưởng rất hăng hái, cứ nhất định đòi uống rượu. Đệ ngăn cản thế nào cũng không được, đành phải cho huynh trưởng uống. Kết quả là thành ra thế này. Đệ rất hối hận!
- Ai bảo ngươi cho chàng uống rượu chứ?
A Nỗ Lệ tức giận run người, nói:
- Ngươi rõ ràng biết chàng không thể uống thêm rượu, sao ngươi không đoạt bầu rượu vứt đi, lại để chàng uốngvào?
Ô Mộc Trát tát vào má mình một cái thật mạnh, khóc lên nói:
- Ta rất hối hận! Tại sao lúc đó ta lại không ngăn cản được Khả Hãn chứ?
Lúc này, A Tư Đóa đi lên phía trước hỏi:
- Tỷ tỷ, rượu này từ đâu ra. Tỷ tỷ chẳng phải đã nói, trong doanh trướng không được có một chút rượu nào sao?
Một câu nói đã nhắc nhở A Nỗ Lệ. Nàng lập tức truy vấn:
- Ô Mộc Trát, rượu mà Khả Hãn uống là từ đâu mà có? Trong lều lớn của Khả Hãn căn bản là không có rượu mà?
Nàng lại quay người hỏi vài tên thị vệ:
- Ngươi nói đi, rượu của Khả Hãn là từ đâu mà tới?
Bọn thị vệ đều cuống quít lắc đầu:
- Chúng thuộc hạ không biết, đáng nhẽ trong đại trướng không có rượu mới đúng.
A Nỗ Lệ chậm rãi xoay người, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Ô Mộc Trát. Ngay cả thị vệ cũng không biết, vậy thì chỉ có một khả năng.
- Ô Mộc Trát, có phải là ngươi mang rượu vào lều lớn không?
- Khả Đôn, sao tỷ lại có thể nói vậy. Lẽ nào ta lại muốn hại chết đại ca của mình? Ta tuyệt đối không mang rượu vào trướng. Ta cũng không biết rượu đại ca uống từ đâu mà có.
Giọng nói của Ô Mộc Trát rất lớn có chút hổn hển.
- Mau tránh ra cho ta!
A Nỗ Lệ đẩy anh ta ra, nói:
- Ta muốn vào trướng hỏi Khả Hãn, rốt cuộc là ai làm?