Đối diện với hẻm nhỏ của cửa thành phía nam chính là cửa hàng bán đồ sứ, vì là hiệu bán đồ sứ màu trắng nên tên cửa hiệu là "Bạch từ điếm" ('từ' nghĩa là sứ). Cửa hiệu không lớn cũng không nhỏ, phía trước là quầy bán, phía sau là kho hàng. Trên lầu hai lại là chỗ ngủ của mấy người làm thuê và chưởng quầy, nhưng lúc này lầu hai của hiệu đồ sứ đã bị sáu tên thân vệ của của Dương Nguyên Khánh chiếm cứ.
Trong sáu tên thân vệ, người đầu tiên phát hiện manh mối – Lưu Chính Nghĩa là Hỏa Trưởng, y phụ trách giám sát đám người khả nghi này. Sáu người giám sát hẻm nhỏ đã một ngày một đêm, song đám người này lại như trâu đất gặp biển, sau khi vào rồi lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Trong hẻm nhỏ chỉ có một hộ nhân khẩu, mỗi một người ra vào đều là mục tiêu của của bọn họ. Gần giữa trưa, Lưu Chính Nghĩa đã thức trắng một ngày một đêm, đôi mắt y khô đến đỏ bừng, ngoại trừ nhà xí, ánh mắt của y chưa từng rời khỏi hẻm nhỏ kia.
- Hỏa Trưởng, nghỉ ngơi một chút đi!
Một sĩ binh nhỏ giọng khuyên:
- Để chúng tôi giám sát! Có chuyện chúng tôi sẽ đánh thức ngài!
- Không sao, ta quan sát thêm chút nữa, các ngươi nghỉ ngơi đi!
Giọng nói của Lưu Chính Nghĩa khàn khàn. Trách nhiệm nặng nề đặt trên vai khiến y không dám lơ là. Y luôn cảm thấy đối phương không thể không màng tới chuyện bên ngoài, thế nào cũng phải có một, hai người ra ngoài để nghe ngóng tình hình.
Một sĩ binh khác oán giận nói:
- Cần gì phải giám sát, trực tiếp xông vào cửa bắt người là được rồi. Phái một ngàn người bao vây xung quanh, bọn họ có mọc cánh cũng không thoát được.
Lưu Chính Nghĩa gõ lên đầu tên sĩ binh đó một cái:
- Não của ngươi để ở đâu rồi? Thích khách ám sát Đại tướngcó ba mươi mấy người, đám người đó ít nhất cũng phải có đến hơn trăm người, nhưng căn nhà dân này có thể chứa chấp bao nhiêu người? Chắc chắn vẫn còn chỗ khác, bắt đám người này thì kẻ khác sẽ chạy mất, nếu chẳng may kẻ cầm đầu ở chỗ khác thì tính sao?
- Nhưng... bọn họ chưa chắc là thích khách.
- Nếu phải thì sao?
Sĩ binh không dám hé răng. Đúng lúc này, một tên sĩ binh thấp giọng gọi:
- Hỏa Trưởng, có người ra rồi.
Lưu Chính Nghĩa lập tức xông đến cửa sổ nhỏ ở phía trước, ánh mắt dán chặt vào hẻm nhỏ. Chỉ thấy có một cô gái trẻ bước ra từ trong hẻm nhỏ, đầu đội mũ có màn che, tay cầm giỏ, thướt tha đi về hướng bắc đường lớn.
- Theo dõi ả!
Lưu Chính Nghĩa dẫn theo hai thủ hạ xuống lầu, bọn họ lên một chiếc xe ngựa bám theo cô gái trẻ kia từ xa.
Cô gái trẻ kia chính là thị nữ A Liên của Cái Kiều Kiều. Cô liều mạng ra ngoài thăm dò tình hình, sẵn tiện mang chút rượu về. Ước chừng đi về phía bắc hơn trăm bước thì cô bước vào một tửu quán, gọi là "Hiệu Trú Kế Bắc", đây là nơi cô thường lui tới.
Cô vừa vào cửa, chưởng quầy liền ân cần cười nói:
- A Liên cô nương, đến mua rượu sao?
- Đúng vậy! Cho tôi năm bình rượu, phải là loại bình màu xanh lam.
- Cô nương chờ chút, ta lập tức chuẩn bị.
Chưởng quầy căn dặn một tiếng, tiểu nhị lập tức chạy ra sau hậu viện lấy rượu. A Liên lấy ra năm viên bạc nhỏ từ trong túi đặt lên bàn, lại mỉm cười hỏi:
- Chưởng quầy, mấy ngày nay trên đường có chút náo nhiệt, trong thành U Châu xảy ra chuyện lớn sao?
- Chuyện lớn ư! Chính là sau khi quân đội đi rồi, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, cho nên mới ra ngoài qua lại thả lỏng một chút, đương nhiên phải náo nhiệt rồi.
- À! Tôi còn tưởng bắt được thích khách nào chứ. Phải rồi, có tin tức gì của thích khách lần trước không? Sao giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy?
Chưởng quầy khoát tay:
- Đã qua nửa năm rồi, ai còn nhớ tới chuyện đó, xem chừng không giải quyết được gì!
Lúc này, tiểu nhị đã đem năm bình rượu ra, giúp cô cất vào một chiếc túi. A Liên đặt rượu vào trong giỏ, dịu dàng thi lễ:
- Chưởng quầy, vậy tôi đi đây.
- A Liên cô nương, rượu có hơi nặng, ta để tiểu nhị dẫn cô về!
- Không cần đâu, tôi có thể tự về.
A Liên xoay người ra khỏi tửu quán, đột nhiên nghe thấy cô hét kinh một tiếng, một chiếc xe ngựa lao nhanh qua cửa lớn. Chưởng quầy cùng tiểu nhị ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt ra khỏi tửu quán, chỉ thấy chiếc giỏ của A Liên cùng túi đựng rượu rơi trên mặt đất, còn người thì đã mất dạng.
Một người cao to cưỡi ngựa đến từ phía sau, cúi người nhặt lấy chiếc giỏ cùng túi rượu, đưa quân bài đến trước mặt bọn họ:
- Quân đội bắt giữ gian tế, ai dám mật báo tin tức đều là đồng phạm!
Chưởng quầy cùng tiểu nhị sợ đến mức không dám hé răng. Người đàn ông xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho tiểu nhị rồi tiến vào tửu quán. Y làm một người khách uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng lại lạnh lùng liếc nhìn chưởng quầy.
Rất nhanh, Dương Nguyên Khánh liền nhận được bẩm báo, thân binh của hắn đã bắt được một người, đang giam giữ tại tòa quan của hắn. Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa trở về, y xoay người xuống ngựa, trực tiếp tiến vào nhà. Vượt qua một cửa rồi lại một cửa, hắn đã vào đến trong viện. Mấy tên thân vệ đứng ở trước cửa sương phòng bên cạnh chính đường, Trương Thắng vội vàng tiến đến bẩm báo:
- Đại tướng quân, là một cô gái trẻ.
- Cung khai rồi chứ?
- Cô ấy chỉ khóc, không hề nói gì. Các huynh đệ sợ cô ấy tự tử nên không dám thẩm tra nghiêm khắc.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Phái thêm người giám sát hẻm nhỏ kia!
Trương Thắng đáp ứng một tiếng rồi gấp gáp rời đi, Dương Nguyên Khánh đẩy cửa tiến vào phòng. Ánh sáng trong phòng mờ tối, chỉ thấy một cô gái mặc váy dài ngồi khép nép trong góc phòng, hai tay trói chặt sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, đầu cúi xuống, thấp giọng thút thít, có tám người cao to đứng ở xung quanh.
Dương Nguyên Khánh tiến đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Hắn nhìn cô một hồi lâu, cười hỏi:
- Cô là người Triều Tiên phải không?
Cô gái vẫn im lặng, gã cao to ở bên cạnh hét ầm lên một tiếng:
- Đại nhân tổng quản U Châu hỏi ngươi, nói mau!
Dương Nguyên Khánh phất tay, tỏ ý bảo mọi ngươi lui đi, tám tên cao to đều lui xuống. Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa nâng cằm của cô gái, trông thấy gương mặt hoa lê ướt đẫm nước mắt, nước da sáng trong, trắng thuần tựa mỡ, khổ sở đáng thương, ngoại hình có phần tú lệ.
- Ta đoán chủ nhân của cô cũng là một cô gái, đúng không?
Dương Nguyên Khánh thấy cô gái vẫn không mở mắt, hiển nhiên vẫn còn là một cô gái thuần khiết. Dáng vẻ tú lệ như thế, nếu chủ nhân là đàn ông thì không có khả năng cho lắm.
Dương Nguyên Khánh trong thấy người cô khẽ run, liền biết mình đã đoán đúng được bảy, tám phần. Hắn lại cố dò hỏi thêm:
- Chủ nhân của cô là Cái Kiều Kiều, huynh trưởng của ả là Cái Tô Văn, ta không nói sai chứ?
Vẻ mặt A Liên lập tức trở nên khẩn trương, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói:
- Tôi không phải là người Triều Tiên!
- Nếu cô không phải, vậy tên của cô là gì?
-A Liên!
Cô thấp giọng nói.
- A Liên? Tên này nghe rất hay.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lộ vẻ tiếc nuối nói:
- Cô là người Triều Tiên hay không không quan trọng, mấu chốt chính là cô đã giúp người Triều Tiên làm việc. Hiện giờ Đại Tùy đang khai chiến với Triều Tiên, cô chính là gian tế, gian tế phải bị xử trảm cả nhà. Cô gái tội nghiệp, đến cả ta cũng không bảo vệ được cô, cứ tưởng tượng cảnh đầu cô rơi xuống đất đi!
Dương Nguyên Khánh thở dài bước ra ngoài. Vừa đi được hai bước thì A Liên đã khóc thành tiếng:
- Tướng quân, tôi không muốn chết!
Dương Nguyên Khánh thầm cười đắc ý. Hắn xoay người, dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng trói tay, vuốt ve mái tóc của cô, dịu giọng nói:
- Thực ra vận mệnh của cô nằm ở trong tay của ta. Ta cho cô thêm một cơ hội, có lẽ ta có thể miễn tội chết cho cô, chủ nhân của cô có phải là Cái Kiều Kiều hay không?
Thật lâu sau đó, A Liên sau cùng cũng thấp giọng, nhút nhát nói:
- Ả là người Triều Tiên.
- Vậy ả có bao nhiêu sào huyệt ở trong thành?
- Trong thành chỉ có một nơi, hình như ngoài thành cũng có, tôi không biết ở đâu.
Dương Nguyên Khánh bất chợt đứng dậy, nhanh chân bước ra khỏi phòng, đưa kim bài của mình cho Trương Thắng:
- Truyền lệnh của ta, tạm thời phong tỏa cửa thành bốn phía, điều thêm hai ngàn đội quân bao vây tòa nhà kia, bắt giữ hết người trong đó, ai phản kháng đều giết không luận tội!
Dương Nguyên Khánh quay lại nhìn thoáng qua A Liên, căn dặn thủ hạ:
- Tháo dây trói ra, nhốt cô ấy trong phòng, không để chạy thoát, nhưng cũng đừng tổn hại đến cô ấy!
Cái Kiều Kiều vào thành U Châu đã một ngày một đêm, không hề có động tĩnh nào, trong lòng ả cũng nhẹ nhõm hẳn. Trong tòa nhà nhỏ của ả đã chuẩn bị đủ lương thực, cái gì cũng có, nhưng chỉ thiếu có rượu. Trong khi đó Cái Kiều Kiều lại rất nghiện rượu, ả sai A Liên đi mua rượu, đồng thời cũng đi thăm dò tình hình ở trong thành.
Trong phòng, Cái Kiều Kiều đang họp cùng với vài tên chủ chốt, thương lượng hành động tiếp theo. Mấy ngày nay bọn họ đi khảo sát tình hình kho hàng ở quận Trác, Cái Kiều Kiều đã tiếp nhận mệnh lệnh từ phụ thân của ả, lệnh cho ả phá hoại hậu cần của quân Tùy, đốt hủy kho lương và kho vũ khí.
- Sức người chúng ta có hạn, chỉ có hơn hai trăm người, mà kho hàng quân Tùy ít nhất cũng đến mấy trăm tòa. Một người phụ trách một tòa cũng không đủ, vì vậy chúng ta nhất định phải có lựa chọn. Ta quyết định chỉ nhắm vào kho lương, không có lương thực thì lòng quân của quân Tùy sẽ dao động, không đánh tự lui. Mấy ngày nay, việc cấp bách của chúng ta là phải thu thập tình báo, tìm thêm sơ hở, lập ra phương án.