Nguồn: Mê truyện
Y thở dài, hơi lắc bình rượu, rượu đã không còn:
- Rượu không tồi, nhưng hơi ít.
Trình Giảo Kim tiếc nuối nói.
- Tướng quân, muốn uống rượu kỳ thực cũng có biện pháp, không cần cứ phải trong thành.
Trình Giảo Kim đại hỉ:
- Ngươi nói mau, ở đâu còn có rượu?
- Ti chức biết ở gần đây có một ngôi làng. Bên trong làng có một quán rượu. Tuy nhiên chỉ là rượu trái cây. Chẳng biết tướng quân có uống không?
Trình Giảo Kim bị bình rượu vừa nãy làm nổi lên cơn thèm. Y đâu quản là rượu gì, cứ rượu là được. Y một tay nắm lấy cổ áo đội chính la lên:
- Quán rượu ở nơi nào? Mau dẫn lão tử đến!
Trình Giảo Kim dẫn đội ngũ đi về hướng Tây mười dặm rồi rẽ sang một đường nhỏ. Lại đi khoảng chừng hai ba dặm, quả nhiên thấy một làng nhỏ cách đó không xa. Ở cửa thôn có một ngôi nhà treo bảng bán rượu. Trình Giảo Kim thấy vậy vui mừng quá đỗi, quay đầu nói với bọn lính:
- Muốn uống rượu thì đi theo ta, không muốn thì nghỉ ngơi đi.
Dừng một chút, y lại bổ sung:
- Tự mình bỏ tiền, lão tử không mời khách!
Quân kỷ quân Tùy nghiêm minh. Lúc chấp hành nhiệm vụ không được uống rượu. Người trái lệnh sẽ bị đánh năm mươi quân côn. Ba trăm sĩ binh không dám vào đi, chỉ đành nghỉ ngơi ở trong rừng. Chỉ có ba bốn người theo Trình Giảo Kim đi tới quán rượu.
Trình Giảo Kim mới vừa đi vào cửa thôn. Bỗng nhiên trong làng truyền đến tiếng chó sủa. Một gã đàn ông vóc người nhỏ gầy tay ôm con gà từ trong làng chạy ra. Phía sau là hơn mười người nông dân cầm cuốc đuổi theo. Mang theo một đàn chó, vừa đuổi vừa chửi bậy.
Tên ăn trộm gà đang quay đầu nhìn phía sau nên không chú ý tới vài binh sĩ Tùy phía trước. Phát hiện có người chặn đường, y ngẩng đầu lên thì mới thấy là quân Tùy, sợ đến hồn phi phách tán, liền quay đầu chạy hướng rừng cây. Trình Giảo Kim mau tay nhanh mắt, một bước tiến tới tóm áo tên trộm rồi kéo y ngã xuống, một cước dẫm vào lưng.
- Đánh chết hắn, đánh chết tên trộm gà này!
Thôn dân bắt đầu quay lại, phẫn nộ muốn đánh chết y. Hơn mười con chó hung ác hướng Trình Giảo Kim sủa ầm ĩ.
- Cầu quân gia cứu ta một mạng, ta có tình báo trọng yếu muốn nói cho quân gia!
- Tướng quân, không thể mang theo hắn!
Thôn dân ồn ào kêu la nói:
- Người này bắt trộm không ít gà của thôn. Đến hôm nay vất vả lắm mới bắt được hắn, không thể buông tha hắn được!
- Ta là quân sĩ Liêu Đông. Ngày hôm nay mới đi qua đây. Gà mất trộm mấy hôm qua không liên quan gì tới ta.
Nam tử nhỏ gầy nói.
Trong lòng Trình Giảo Kim khẽ động. Người này đúng là binh sĩ của Cao Khai Đạo. Y hướng thôn dân nói:
- Người này là thám báo của quân địch. Chúng ta đang một mực tìm bắt y. Các ngươi không nên gây trở ngại công vụ, nhanh chóng tản đi.
Thôn dân chứng kiến mấy trăm quân sĩ Tùy đứng cách đó không xa. Một số người muốn chửi mắng liền lại nuốt trở về, chỉ thầm chửi một tiếng xui rồi hùng hùng hổ hổ đi.
Trình Giảo Kim mang theo nam tử gầy nhỏ giống như xách một con gà con đưa vào quán rượu. Quản lý quán rượu chỉ là một ông lão còng lưng, chuyên về rượu trái cây tự ủ. Đội chính sớm đã an bài, mua hai bầu rượu rồi đổ đầy một chén lớn cho Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim vất người nam tử nhỏ gầy đó sang một bên. Cầm bát rượu lên uống hai hớp. Rượu vừa chua vừa đắng, khiến lông mày Trình Giảo Kim cau lại. Tuy rằng rượu nho cũng là rượu trái cây, nhưng rượu trước mặt này thực sự quá kém. Thôi, dù sao cũng là rượu, một hơi uống cạn một bát lớn. Lúc này mới thoải mái mà thở một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay cái hướng người nam tử nói:
- Lại đây!
Người nam tử nhỏ gầy tới dập đầu nói:
- Tiểu dân tạ ơn tướng quân cứu mạng.
- Cái rắm!
Trình Giảo Kim tức giận nói tục:
- Vừa rồi ngươi nói ngươi là binh lính Liêu Đông, giờ lại nói thành tiểu dân. Ngươi mà còn dám lừa lão tử, lão tử sẽ đem ngươi cho chó ăn!
- Tiểu nhân không dám. Mấy hôm trước tiểu dân chính là binh lính Liêu Đông. Nhưng sau khi Cao Văn Thông chết, tiểu dân đã không phải nữa. Tiểu dân chuẩn bị về quê ở quận Mã Ấp để làm ruộng, không muốn tham gia chiến tranh nữa.
- Ngươi nói Cao Văn Thông đã chết?
Trình Giảo Kim nheo con mắt lại, không tin tưởng mà nhìn y. Lúc họp buổi chiều, Tạ Ánh Đăng còn nói tiếc rằng không bắt được Cao Văn Thông. Sao bây giờ đã chết rồi?
- Đây là bí mật mà tiểu nhân muốn nói cho tướng quân. Chính mắt tiểu nhân thấy, Cao tướng quân đã vốn thoát khỏi vòng vây. Nhưng đi được nửa đường lại bị một nhóm người mặc áo đen chặn giết. Cao tướng quân bị giết, thủ hạ của gã cũng bị giết toàn bộ. Lúc đó tiểu nhân đang nấp trong lùm cây, nên mới thấy hết.
Trình Giảo Kim hơi có chút sững sờ, vội vàng hỏi:
- Là ai làm?
- Hình như là Tiết Vạn Triệt!
- Hình như?
Trình Giảo Kim trừng mắt.
- Không phải hình như, chắc chắn là Tiết Vạn Triệt. Ty chức còn thấy bọn hắn đào hầm chôn thi thể trong rừng.
Trình Giảo Kim tuôn ra một ý niệm trong đầu, nắm lấy vạt áo của nam tử, chằm chằm nhìn vào y nói:
- Ngươi dẫn ta đi xem thi thể! ...
Trong lều lớn, Tần Quỳnh gấp đến độ mồ hôi đầy trán. Trình Giảo Kim đã mất tích một ngày một đêm. Phái rất nhiều binh sĩ đi khắp nơi tìm kiếm đều không tìm thấy bóng dáng của y. Điều này làm cho Tần Quỳnh cực kỳ hối hận. Gã không nên cho Trình Giảo Kim đi tuần tra. Cái tên hỗn đản kia luôn làm người khác lo lắng. Nếu y mà chết, thì mình không biết ăn nói thế nào với cha mẹ y.
Tần Quỳnh thở dài. Giải thích với Dương Nguyên Khánh:
- Ngày hôm nay, tên đấy lúc đang nghị sự tùy ý ngắt lời, ty chức liền phạt y đi trinh sát. Ty chức biết, đối với một Á Tướng, làm như vậy là quá mức. Nhưng tiểu tử này... Ty chức đã nhịn y cả mùa đông rồi! Chỉ mong y không có việc gì. Bằng không thực không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ y.
Trong mắt Tần Quỳnh lộ ra vẻ hối hận. Dương Nguyện Khánh vỗ vai y, thoải mái nói:
- Chắc y không có việc gì đâu. Nếu như y gặp nạn, không có khả năng đến một binh sĩ cũng không trở về. Tiểu tử kia là một phúc tướng, nên tin tưởng y!
Kỳ thực Tần Quỳnh cũng nghĩ tới việc ba trăm binh sĩ không có khả năng một người cũng không trở lại. Chỉ là gã cảm thấy áy náy, không muốn buông lòng. Nếu Trình Giảo Kim xảy ra chuyện, gã sẽ chịu tất cả trách nhiệm.
- Ta chỉ mong y đừng gặp chuyện không may. Chỉ cần y có thể bình an trở về, ta nguyện xin lỗi.
Tần Quỳnh vừa nói xong, một gã thân binh tiến đến nói:
- Bẩm báo tổng quản, Trình tướng quân đã trở về.
Dương Nguyên Khánh và Tần Quỳnh vui mừng quá đỗi, cùng nhau đi ra ngoài đón. Ra ngoài trướng chỉ thấy Trình Giảo Kim mặt mày hớn hở trở về. Giống như chưa từng xảy ra việc gì vậy. Phía sau y là vài tên binh sĩ nâng theo một cáng cứu thương.
Tần Quỳnh trong lòng vốn đang áy náy, nhưng thấy vẻ đắc ý trên mặt Trình Giảo Kim, trong lòng gã lập tức giận không thể át, xông lên liền một quyền đánh ngã Trình Giảo Kim:
- Thằng khốn này! Ngươi muốn hại chết bao nhiêu người?
- Tần tướng quân, được rồi!
Dương Nguyên Khánh ngăn cản Tần Quỳnh đánh Trình Giảo Kim. Chậm rãi đi tới trước mặt Trình Giảo Kim, lạnh lùng nói:
- Trình Giảo Kim, ngươi cũng biết tội chứ?
Nửa mặt bên của Trình Giảo Kim đã thâm. Y bụm mặt thống khổ đứng lên:
- Ty chức... Ty chức!
Dương Nguyên Khánh kiên quyết nói:
- Theo điều thứ hai mươi bốn trong quân, trinh sát chưa được cho phép thì không được tự ý qua đêm ở ngoài. Ngươi thân là Á Tướng, dám đi đầu trái với quân kỷ, người tới!
Dương Nguyên Khánh hét lên một tiếng ra lệnh:
- Ba trăm người, mỗi người đánh tám mươi quân côn. Trình Giảo Kim đánh một trăm quân côn.
Quân pháp binh đứng ở bên xông lên, đè Trình Giảo Kim xuống. Trình Giảo Kim gấp đến độ hô to:
- Tổng quản, ta có tình huống đặc biệt.
- Mang hắn ra ngoài đánh, đánh xong thì nói.
Quân pháp binh kéo Trình Giảo Kim xuống dưới. Một trận quân loạn đả, đánh cho Trình Giảo Kim kêu thảm thiết không ngừng. Tần Quỳnh lo lắng nói:
- Tổng quản, nhỡ đâu y bị quân địch bắt, vừa mới trốn được?
Dương Nguyên Khánh không có trả lời Tần Quỳnh. Hắn đi tới trước cáng cứu thương. Dừng chân kéo vải che ra. Bên trong là một thi thể, y phục đã bị cắt nát, yết hầu bị cắm một mũi tên. Trên ngực có một vết thương rất sâu. Là bị người dùng mâu đâm chết.
Dương Nguyên Khánh thấy bên cạnh đứng một gã nhỏ gầy, không giống là binh sĩ quân Tùy, liền hỏi:
- Ngươi là ai?
- Hồi bẩm đại tướng quân, tiểu nhân là theo Trình tướng quân đi tìm cỗ thi thể này. Đây là Cao Văn Thông, em trai của Cao Khai Đạo.
- Hóa ra là y!
Tần Quỳnh nhịn không được kêu lên.
Dương Nguyên Khánh không chút mảy may, quay đầu ra lệnh cho một gã thân binh:
- Cho mời tướng quân Vương Quân Khuếch lại đây.
Chỉ chốc lát, Vương Quân Khuếch vội vã tới. Hai năm trước, y cùng huynh đệ Cao Khai Đạo có qua lại với nhau nên biết Cao Văn Thông. Y tiến lên thi lễ:
- Tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh nhìn cáng cứu thương hỏi:
- Vương tướng quân nhận ra người trên cáng không?
Vương Quân Khuếch lại gần nhìn kỹ. Nhất thời kinh hãi nói:
- Đây là Cao Văn Thông!
Lúc này, Tạ Ánh Đăng cũng chạy đến. Y liếc mắt nhìn thi thể, cũng kinh ngạc nói:
- Cao Văn Thông không phải đã chạy thoát sao? Thế nào đã bị giết rồi?
Hai người đều rất nghi hoặc. Chỗ hành hình vang lên tiếng kêu thảm của Trình Giảo Kim:
- Tổng quản, tha ta đi! Ta lập được đại công lao a rồi!
Tần Quỳnh cảm thấy có chút không đành lòng:
-Tổng quản, dù sao y cũng lập được công, không phải là cố tình vi phạm, tạm thời tha y một lần.