Giống như Bùi Củ từng nói, nếu đã là người một nhà, có chuyện gì thì không cần phải giấu diếm. Hắn hi vọng có được sự giúp đỡ toàn lực của Bùi gia, lần kết hôn này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, xem như thừa nhận nghi vấn của Bùi Uẩn, Bùi Uẩn phá lên cười:
- Ta đã nói rồi mà! Nếu chỉ là vì một phi tỷ và yêu đạo, kết cục của Tề Vương không đến mức thảm như vậy, trong này hẳn có ẩn tình.
Bùi Củ gật đầu:
- Lần trước cháu để Vân Định Hưng đến tìm ta, chỉ là mơ hồ nói có liên quan với chuyện của Tề Vương. Ta còn cho rằng là chuyện của phi tỷ và yêu đạo, bây giờ ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Nghe nói phía nam kinh thành còn xảy ra xung đột đẫm máu, nhưng cụ thể là chuyện gì, Thánh Thượng lại giấu diếm, cháu có thể nói cho chúng ta không?
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, cũng không giấu diếm, liền từ đầu chí cuối bắt đầu nói từ sự kiện cung Tấn Dương, nói đến cuối là liên hợp cùng Vũ Văn Thành Đô diệt gọn tư quân của Tề Vương. Đây là lần đầu tiên hắn thẳng thắn nói rõ một sự kiện với người khác. Trong này kỳ thực có lỗ hổng, chỉ cần Dương Quảng và Tề vương gặp nhau một lần, thì Tề vương sẽ nói ra, mục đích vào thành thực sự của tư quân của ông ta. Dương Quảng có lẽ sẽ đoán ra đây là sách lược của Dương Nguyên Khánh, lại tiếp tục gặng hỏi Vân Định Hưng, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Dương Nguyên Khánh trên thực tế đã đánh cược, hắn đánh cược Dương Quảng sẽ không triệu kiến Tề vương một lần nữa, giống như Dương Dũng bị phế, Dương Kiên cũng đến khi chết mới muốn gặp con trưởng.
Cuộc đấu tranh chấn động lòng người này nghe ra khiến anh em Bùi thị ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ ai cũng không ngờ tới, sau lưng nó lại ẩn giấu một câu chuyện đặc sắc như vậy, càng không ngờ Tề vương lại dám bồi dưỡng tư quân.
Bùi Uẩn và Bùi Củ nhìn nhau, Bùi Uẩn trong ánh mắt chứa đầy sự tán thưởng. Cháu rể này quả lợi hại, là người mà nếu bồi dưỡng tốt, tương lai ắt sẽ là nhân vật mấu chốt để Bùi gia tiếp tục hưng thịnh. Chả trách đại ca xem trọng con người này như vậy, một lòng muốn hắn làm rể, cho dù Dương Nguyên Khánh bị Dương gia đuổi ra khỏi gia tộc cũng phớt lờ.
Vào lúc này, Bùi Uẩn càng khâm phục con mắt nhìn người của đại ca. Ở điểm này, ông quả thực không bằng đại ca.
Bủi Củ trong lòng cũng hết sức kinh hãi, nhưng ông không muốn khích lệ quá mức Dương Nguyên Khánh. Ông hiểu rõ tại sao Dương Nguyên Khánh lại đem đầu đuôi câu chuyện kể cho họ nghe, trên thực tế là trưng cầu ý kiến của họ.
Ông trầm tư một lát rồi nói:
- Nguyên Khánh, cháu làm chuyện này quả thực quá mạo hiểm. Cháu đừng cho rằng Thánh Thượng không biết, rất nhiều chuyện người chỉ là không muốn truy cứu, chí ít hiện tại không muốn truy cứu, bởi vì người muốn dùng cháu đi Tây Vực, ví dụ như chuyện nhà kho Thường Bình. Nhà kho Thường Bình bị cướp, cho dù pháp luật không trừng phạt số đông, nhưng những người cầm đầu thì sao? Cháu không truy cứu trách nhiệm của bọn chúng, đây là chỗ không thích đáng trong việc xử lý của cháu. Còn có kế sách cuối cùng của cháu, chỉ có thể nói là cháu may mắn, Vũ Văn Thành Đô bởi vì không muốn chuyện bê bối trong Vương phủ truyền ra ngoài mà làm thịt những yêu đạo kia. Ví dụ như yêu đạo không làm những chuyện bê bối kia, với sự thận trọng của Vũ Văn Thành Đô, anh ta nhất định sẽ đem yêu đạo giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn. Lúc đó, rất nhiều chuyện sẽ bị vùi lấp, cháu hiểu không?
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, sự việc nhà kho Thường Bình quả thực hắn làm không được thỏa đáng, đã thả Địch Nhượng. Nhưng chuyện yêu đạo, Dương Nguyên Khánh cảm thấy vẫn phải giải thích một chút, bèn nói:
- Cháu biết yêu đạo nguy hiểm, trên thực tế cháu đã sắp xếp xong. Cho dù Vũ Văn Thành Đô không giết lão, cháu cũng sẽ ở nửa đường mà giết lão thôi, cháu tuyệt đối sẽ không để lão bị thẩm vấn.
Lúc này, Bùi Uẩn ở một bên cười nói:
- Nguyên Khánh, cháu không hiểu ý của nhạc tổ phụ, ông ấy không nói mưu kế của cháu có vấn đề, mà là phương pháp của cháu có vấn đề. Nói thông tục một chút, cháu đây gọi là trẻ choai choai vung búa tạ. Tuy miễn cưỡng để vung, nhưng sơ sẩy một chút là sẽ đập vào mình. Với thực lực của cháu, cháu vẫn không thể dùng phương pháp này lật đổ Tề vương. Cháu đừng coi khinh Thánh Thượng, người quả thực là bởi vì vẫn còn muốn dùng cháu, cho nên một số việc không so đo với cháu. Về sau còn gặp những chuyện như vậy, cháu thương lượng với chúng ta, chúng ta cùng liên thủ làm, như thế càng nắm chắc hơn.
Bùi Củ cũng vỗ vai Dương Nguyên Khánh, tình ý sâu xa nói:
- Chúng ta là hi vọng cháu có thể tiếp tục bước đi, bước những bước vững vàng hơn. Cháu đã là rể của Bùi gia, lợi ích của chúng ta hoàn toàn thống nhất, đừng có ý nghĩ lợi dụng lẫn nhau gì cả.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật gật đầu, cho dù hắn không tán thành cách Bùi Củ nói, bọn họ lợi ích hoàn toàn thống nhất, nhưng hai người họ nhiều chỗ nói cũng không sai. Ví dụ như Bùi Củ nói rằng, Thánh Thượng chỉ là muốn dùng hắn, cho nên rất nhiều chuyện không tính toán. Còn Bùi Uẩn nói, thằng nhóc choai choai vung búa tạ, sự so sánh này rất hình tượng, hắn quả thực có cảm giác này. Chuyện này làm khá là tốn sức, cũng không phải phóng bút thoải mái. Rất nhiều khi hắn đều đang đặt cược, ví dụ như Vân Định Sơn, nhân vật mấu chốt này, hắn không thể thực sự khống chế được anh ta.
Bùi Củ biết, có sự tình cần Nguyên Khánh tự mình từ từ đi lĩnh hội, bèn gật gật đầu nói:
- Đi thôi! Trước tiên đi gặp khách khứa, nếu có thời gian, chúng ta tiếp tục bàn về chuyện Tây Vực, nó thực là cơ hội của cháu.
Dương Nguyên Khánh hành lễ rồi đi. Chờ cho hắn đi xa, Bùi Củ cười nói:
- Thế nào? Nói cảm giác về nó đi.
Bùi Uẩn nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Tuy nó cách sự thành thục khôn khéo còn kém một chút, nhưng đã có sự nổi trội. Có thể có được một người như nó làm rể, là phúc của Bùi gia. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Bùi Củ nhìn chăm chú vào Bùi Uẩn hỏi.
- Tuy nhiên... dù sao đại ca cũng đừng nghĩ khống chế nó. Con người này khí phách vô cùng, không phải là vật trong ao hồ. Chúng ta chỉ có thể hợp tác với nó, khéo léo lôi kéo nó. Nếu Bùi gia một lòng khống chế nó, vậy thì cuối cùng sẽ bị nó cắn trả.
Bùi Củ cúi đầu, chìm vào trong suy nghĩ. ...
Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh chính thức cáo biệt ái thê mới cưới, bước trên hành trình dài đằng đẵng đi Tây Vực. Bùi Củ làm Tây Vực sứ, cũng xuất phát cùng Dương Nguyên Khánh. Nhiệm vụ mà ông tiếp nhận cùng với nhiệm vụ của Dương Nguyên Khánh là họa phúc cùng liên quan. Nhiệm vụ của Dương Nguyên Khánh là bắt nước Y Ngô, chặt đứt đường chi viện của Tây Đột Quyết đối với dân tộc Thổ Dục Hồn. Mà Bùi Củ là phải thuyết phục Khế Bật Khả Hãn, từ phía tây tiến công dân tộc Thổ Dục Hồn.
Vùng ngoại ô phía tây Lạc Dương. Cho dù Mẫn Thu nói bản thân đừng khóc, mang nét cười để từ biệt Nguyên Khánh. Nhưng vào lúc cuối cùng khi chồng kéo cô vào lòng, bịn rịn chia tay, cô dù thế nào cũng không khống chế được thương cảm trong lòng, lệ tuôn chảy.
- Phu quân, lần này đi Tây Vực, phải bảo trọng, nhất định bình an trở về, thiếp sẽ ngày ngày cầu phúc cho phu quân.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, cũng thấp giọng dặn dò cô:
- Ta ở kinh thành kẻ thù rất nhiều, nhất là Nguyên gia, nàng nhất thiết không thể sơ suất. Ngày hôm qua ta đã cầu xin A Cô, bà ấy sẽ bảo vệ nàng, tự nàng cũng phải lưu tâm.
- Thiếp nhất định sẽ lưu tâm, xin phu quân yên lòng!
Bùi Mẫn Thu cố nén dòng nước mắt, khuôn mặt lấy lại sự rạng rỡ. Dương Nguyên Khánh buông tay cô, xoay người đi về phía chiến mã, chín Thiết vệ của hắn cũng cưỡi ngựa đi theo bên cạnh. Lần này Hoàng Phủ Hủ không đi cùng, triều đình đang điều tra rõ nguyên nhân cái chết của y. Hoàng Phủ Hủ mang theo vợ con tạm thời trốn ở quê nhà trong đất Thục, chờ tin đồn qua đi y sẽ lại dùng tên giả xuống núi.
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, nhìn cô vẫy tay cười:
- Lâu thì nửa năm, nhanh thì bốn tháng, ta nhất định trở về!
Hắn quay đầu ngựa, rút mạnh roi quất vào chiến mã, dẫn theo chín Thiết vệ đuổi theo đội ngũ của Bùi Củ đã đi xa. Dần dần, mười người đã trở thành một chấm đen.
Bùi Mẫn Thu nhìn theo bóng chồng đi xa, cô nhẹ nhàng vẫy tay, thì thào nói nhỏ:
- Phu quân, đi đường cẩn thận! ...
- Nguyên Khánh, chiến dịch đối với dân tộc Thổ Dục Hồn không giống bình thường. Nếu chiến thắng, lãnh thổ quốc gia của Đại Tùy ta không chỉ mở rộng ra ngàn dặm, hơn nữa người Khương ở hành lang Hà Tây (phía tây sông Hoàng) không còn sự giúp đỡ của dân tộc Thổ Dục Hồn, bọn họ sẽ bình tĩnh lại, đối với sự uy hiếp ở hành lang Hà Tây sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Vùng đất nuôi ngựa của Đại Tùy sẽ được bảo vệ, con đường tơ lụa khác cũng được thông thuận. Nếu lại nhìn xa hơn một chút, chúng ta sẽ lấy Y Ngô, Tây Hải làm trọng địa hậu cần, có thể đối kháng hoàn toàn với Tây Đột Quyết, mà không phải quá nhờ vào Khải Dân Khả Hãn. Thánh Thượng cũng đã nói qua với ta, con người Khải Dân Khả Hãn cũng không đáng tin.
Bùi Củ dọc đường hưng trí bừng bừng, tuy rằng ông ta đã sáu mươi hai tuổi, nhưng tinh thần vẫn như xưa, cũng không coi việc đi sứ Tây Vực là gian khổ. Hơn nữa chiến lược của Dương Quảng đối với Tây Đột Quyết chính là kiến nghị của ông ta. Một khi thành công, Bùi Củ ông cũng để lại tiếng thơm muôn thuở, không thua gì Trương Khiên và Ban Siêu thời Hán.
Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:
- Hiện tại vua và dân có người phê bình nhạc tổ phụ đối với người Hồ quá tốt. Vì để họ đến Trung Nguyên, không chỉ lo ăn lo ở, còn muốn để bọn họ kiếm tiền, âm thanh phê bình rất nhiều đấy ạ!
- Ta biết thứ phê bình này rất nhiều, chỉ có thể nói những người này tầm nhìn hạn hẹp, nhìn không hiểu chiến lược của Đại Tùy đối với Tây Đột Quyết!
Bùi Củ có chút cảm khái nói:
- Đối với người Hồ ở Tây Vực cần phải cùng lúc áp dụng cả ân huệ và trừng phạt. Dụ dỗ kỳ thật chỉ là một thủ đoạn, người Đột Quyết đối với bọn họ khắt khe, chúng ta sẽ dễ dãi với bọn họ, cho bọn họ sự ưu đãi, để bọn họ đến mậu dịch, để bọn họ cảm thấy Đại Tùy có thể kiếm lời. Bọn họ sẽ bị lợi ích mê hoặc, khó có thể tự thoát ra được, từ đó cự tuyệt Đột Quyết. Sau đó chúng ta sẽ tiến quân về hướng tây, ở Tây Vực kiến lập quận huyện, từng bước xâm chiếm đất đai của người Thiết Lặc, khôi phục thời đại Đại Hán vinh quang. Đợi chúng ta đứng vững chân ở Tây Vực, chờ đợi người Hồ ở Tây Vực gần như diệt vong, tiền bọn họ kiếm được từ Đại Tùy, chẳng phải vẫn thuộc về chúng ta hay sao?
Bùi Củ lại thở dài một tiếng, nói với Dương Nguyên Khánh:
- Ta đã già rồi, về sau chiến lược Tây Vực của Đại Tùy vẫn phải do các cháu từng bước thực hiện. Trăm năm quá dài, ta hi vọng ba mươi năm sau, Đại Tùy ta sẽ kiến lập 20 quận ở Tây Vực, đánh đuổi triệt để Tây Đột Quyết về phía tây Thông Lĩnh.
Dương Nguyên Khánh cũng bị cuốn hút bởi chí lớn của Bùi Củ, cười nói:
- Thông Lĩnh tuyệt đối không phải biên giới của Đại Tùy chúng ta. Hướng tây còn có Toái Diệp, còn có Ðại Uyển, còn có Túc Đặc cửu quốc, để A Mỗ Hà thành biên giới của Đại Tùy chúng ta.
Lời nói của Dương Nguyên Khánh, khiến đôi mắt của Bùi Củ sáng lên. Ông ta thản nhiên thở dài:
- Nếu thật có ngày đó, ta chết cũng không hối tiếc! ...
Ba ngày sau, bọn họ đi qua Tràng An, đến Hàm Dương. Trên đường lớn ở Hàm Dương, Dương Nguyên Khánh nhìn bốn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó. Bùi Củ rất hiếu kỳ, cười hỏi:
- Nguyên Khánh, cháu vừa vào thành đã tìm kiếm. Đang tìm gì thế?
Dương Nguyên Khánh thần bí cười:
- Tìm một người.
- Công tử, thuộc hạ nhìn thấy rồi!
Dương Tam Lang chỉ vào một tấm biển của một tửu quán cách đó xa xa, cười nói:
- Đó không phải là tửu quán "Tam Tiên Quán" sao? Chỉ là không biết Đại Lang lúc này có ở nhà hay không?
Dương Nguyên Khánh cũng thấy, trên một lá cờ dài màu vàng rất lớn viết ba chữ cái lớn "Tam Tiên Quán". Đây chính là tửu quán mà năm đó hắn lần đầu tiên gặp Lý Thế Dân.
Dương Nguyên Khánh giục ngựa chạy về hướng tửu quán, hắn trước đó đã để Dương Đại Lang đến Hàm Dương thay hắn tìm kiếm một thứ, chỉ không biết y có tìm thấy hay không?
Xa xa, cách tửu quán còn có trăm bước, hắnnhìn thấy, từ trên lầu của tửu quán chạy xuống hai người. Trong đó một người chính là Dương Đại Lang, người kia thân áo bào trắng, ngân khôi nhuyễn giáp, dáng người anh tuấn, hình thể khỏe mạnh, bước đi mạnh mẽ, đang sải từng bước lớn hướng về phía hắn, vẻ mặt mang theo sự xúc động đã xa cách từ lâu.
Từ biệt năm năm, khi gặp lại Tô Liệt, Dương Nguyên Khánh lại có một loại cảm giác như mới chia tay anh ta ngày hôm qua.
Hắn xoay người xuống ngựa, hai người cười hớn hở ôm chặt lấy nhau một cái. Dương Nguyên Khánh lại nhìn anh ta, năm năm không gặp, anh ta không ngờ lại cao hơn một chút, nhưng vẫn thấp hơn hắn cái đỉnh đầu. Dương Nguyên Khánh lúc này cũng mới giật mình nhận ra, hóa ra hắn cũng đã cao hơn rồi.
- Tô tiểu tử, năm năm rồi quấn tổ trong nhà làm gì vậy? Sinh được mấy cậu nhóc rồi?
Dương Nguyên Khánh cười và bóp vào vai anh ta một cái.
Tô Liệt ngượng ngùng gãi đầu:
- Năm năm rồi đệ vẫn luôn ở nhà luyện võ, luôn nghĩ mũi tên này còn kém huynh bao nhiêu. Nhưng càng bắn càng không có tự tin, nên không dám ra ngoài. Còn chưa kết hôn, lấy đâu ra cậu nhóc chứ?
- Nâng cao võ nghệ là phải dựa vào kinh nghiệm, ở nhà xa rời thực tế sao được. Thế nào, muốn theo ta đi Tây Vực một chuyến không?
Dương Nguyên Khánh nhiệt tình mời anh ta.
Trong mắt Tô Liệt bắn ra ánh hào quang chờ đợi. Anh ta đóng cửa ở nhà năm năm, khổ luyện võ công. Về đao pháp anh ta cho rằng bản thân có thể đứng hàng thứ ba trong thiên hạ, nhưng tiễn pháp trước sau vẫn kém Dương Nguyên Khánh một bậc. Chí ít trên việc luyện bắn tên anh ta không thành công, nhưng anh ta đã không chờ nổi nữa, nhiệt huyết trong lồng ngực anh ta đang sục sôi.
- Đệ bằng lòng đi theo huynh!
- Tốt!
Dương Nguyên Khánh vỗ vai anh ta, giới thiệu với anh ta những Thiết vệ phía sau mình:
- Đây là chín huynh đệ của ta, chúng ta sống chết có nhau. Đại Lang ngươi đã biết, đây là từ Nhị Lang đến Cửu Lang.
Tô Liệt chắp tay chào mọi người. Lúc này, anh ta đã thấy Bùi Củ, vẻ mặt khoan thai của Bùi Củ khiến anh ta vô cùng kính nể:
- Nguyên Khánh, vị lão tiên sinh này là... ?
- Đây là Bùi tướng quốc, cũng là nhạc tổ phụ của ta!
Dương Nguyên Khánh lại hướng Bùi Củ giới thiệu Tô Liệt, Bùi Củ híp mắt cười nói:
- Lại là một thiếu niên lang oai hùng. Tô tiểu đệ, ta rất chờ mong bểu hiện của cậu ở Tây Vực.
- Hồi bẩm tướng quốc, Tô Liệt sẽ đi theo Nguyên Khánh đại ca, vì Đại Tùy mở mang bờ cõi, kiến công lập nghiệp!
Bùi Củ vuốt râu gật gật đầu:
- Tốt lắm, ta sẽ chờ!
- Mọi người đều đói bụng cả rồi chứ!
Dương Nguyên Khánh cười và nói với mọi người:
- Nếu đã đến tửu quán, vậy chúng ta ăn cơm trước, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.
Mấy tên thiết vệ sớm đã đói đến mức bụng sôi ùng ục, thiếu chủ hạ lệnh, bọn họ tranh nhau lao vào tửu quán. ...
Sự khống chế của vương triều Đại Tùy đối với Tây Vực chủ yếu tập trung ở thung lũng Hoàng Hà và hành lang Hà Tây, lấy Vương Môn quan truyền thống làm ranh giới, đầu phía tây nhất là quận Đôn Hoàng.
Mười ngày sau, đoàn người của Dương Nguyên Khánh và Bùi Củ đã đến quận Trương Dịch. Trương Dịch là trung tâm thống trị của vương triều Đại Tùy ở Tây Vực có hơn năm nghìn quân đội đóng quân. Trương Dịch sở dĩ trở thành trung tâm của Đại Tùy ở Tây Vực, một mặt là vị trí địa lý của nó vô cùng quan trọng, bốn phương thông suốt, dọc theo sông Nhược Thủy có thể đến hồ Cư Diên, là con đường quan trọng thông với thảo nguyên Mạc Bắc, hướng nam có thể thông qua Đại Đấu Bạt Cốc tiến vào thung lũng Hoàng Hà. Mặt khác, Trương Dịch cũng là vùng đất trọng yếu nuôi ngựa của Đại Tùy, trên thảo nguyên của vùng Trương Dịch và Võ Uy, có nuôi hơn 400 ngàn chiến mã.
Bùi Củ tới Trương Dịch, Trương Dịch Thái Thú Lý Cương từ xa đã đến đón. Lý Cương cũng chính là Binh bộ Thị Lang của Võ Cử án lúc trước, trong lần vụ việc Võ Cử đó, Binh bộ gặp phải sự tẩy trừ của Dương Quảng, chỉ Thị Lang Lý Cương và Viên Ngoại Lang Vương Thế Sung may mắn thoát khỏi, nhưng bị điều khỏi Binh bộ. Lý Cương nhậm chức Trương Dịch thừa, năm ngoái thăng lên Trương Dịch Thái Thú. Vương Thế Sung đảm nhiệm Phó Cung Giám của cung Giang Đô, vì tiếp đãi Dương Quảng xuất sắc mà được thăng lên làm Giang Đô quận thừa, đồng thời kiêm Giang Đô Cung Giám.
Lý Cương ở Võ Cử án cũng không tham gia làm rối kỉ cương, ông ta rất trong sạch, nhưng ông ta cũng là chủ khảo, trách nhiệm chủ yếu tuyệt không thể trốn tránh. Cho dù ông từng là sư phụ của Thái tử Dương Dũng, đảm nhiệm Thái tử tiển mã, nhưng Hoàng đế Dương Quảng vẫn rất tôn trọng tài năng của ông ta, nhiều lần trục xuất, nhiều lần đề bạt. Vì Võ Cử án mà giáng ông đến Tây Vực, cũng rất nhanh lại thăng lên làm Thái Thú:
- Ty chức Lý Cương tham kiến Bùi tướng quốc!
Lý Cương nghênh đón từ ngoài mười dặm, cười hành lễ với Bùi Củ. Bùi Củ cùng tuổi với Lý Cương, quan hệ cá nhân cũng rất tốt. Lý Cương năm ngoái được thăng làm Thái Thú, chính là kết quả mà Bùi Củ cố hết sức tiến cử.
Bùi Củ xuống ngựa cười và ôm ông một cái, rồi giới thiệu ông với Dương Nguyên Khánh:
- Lý sứ quân, ngươi và Nguyên Khánh sớm đã quen biết rồi, nó bây giờ là cháu rể của ta. Chuyện trước đấy nể mặt ta, cho qua nhé!
Lý Cương và Dương Nguyên Khánh cũng không có đại thù gì, suy cho cùng Võ Cử lúc trước bọn họ quả thực vấn đề rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức khiến bản thân ông ta cũng lâm vào mức độ phẫn nộ. Tuy nhiên Lý Cương lại có tư thù rất sâu với ông nội Dương Tố của Dương Nguyên Khánh, cho dù Bùi Củ hi vọng họ hòa thuận, nhưng Lý Cương vẫn canh cánh trong òng với Dương Tố, cũng không thể nhiệt tình nổi với Dương Nguyên Khánh.
Lý Cương đã nhận được ý chỉ của triều đình, biết Dương Nguyên Khánh thân gánh trách nhiệm nặng nề. Trên việc công ông sẽ không chậm trễ, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, thản nhiên nói:
- Dương tướng quân thân gánh trách nhiệm nặng nề, Lý Cương tất sẽ đem hết toàn lực tương trợ.
Bùi Củ cảm thấy sự lãnh đạm trong ngữ khí của ông ta, biết ông ta vẫn không thể giải lòng, chỉ đành thầm thở dài.
Dương Nguyên Khánh lại không thèm để ý, hắn cười đáp lễ nói:
- Lần này ta đảm nhiệm Ngọc Môn Đạo hành quân đại sứ, chỉ huy hai quận Trương Dịch và Đôn Hoàng, phía hậu cần sẽ dựa vào sự hiệp trợ rất nhiều của Lý sứ quân. Ngày chiến thắng trở về, ta nhất định sẽ báo công của Lý sứ quân.
- Đa tạ Dương tướng quân!
Lý Cương lại giới thiệu với hắn thống lĩnh quân đội của Trương Dịch, Cam Châu tổng quản Khuất Đột Thông, Phó tổng quản Vương Uy. Khuất Đột Thông cũng là lão thần, năm nay hơn năm mươi tuổi, kinh nghiệm lý lịch già dặn hơn rất nhiều so với Dương Nguyên Khánh, không chỉ là Cam Châu tổng quản, còn là trụ quốc.