Trấn Hoài Viễn náo nhiệt một thời giờ trở thành một nơi quạnh quẽ, thời kỳ thịnh vượng nhất nơi đay tập trung hàng triệu dân phu và quân đội, vậy mà giờ chỉ có hơn trăm hộ dân, sống bằng nghề nông hoặc buôn bán.
Mấy ngày hôm nay trấn Hoài Viễn lại trở nên náo nhiệt, một đội quân có khoảng hơn một nghìn binh lính đến trấn Hoài Viễn, đây là quân của Cao Khai Đạo. Cao Khai Đạo đích thân thống lĩnh hơn một nghìn cận vệ tới trấn Hoài Viễn, đàm phán với sứ giả của Triều Tiên.
Do quân Tùy đại thắng ở Hà Bắc, khiến Cao Khai Đạo ở Liêu Đông vô cùng hoang mang, y biết lần sau sẽ tới lượt y, để bảo vệ mình Cao Khai Đạo đã quyết định đầu hàng Triều Tiên.
Trong doanh, Cao Khai Đạo bồn chồn lo lắng, y nhận được tin cấp báo, đại tướng quân Tùy La Sỹ Tín dẫn năm mươi nghìn quân đóng ở bên ngoài Lâm Du Quan, rõ ràng họ sẽ tấn công Liêu Đông.
Tuy Triều Tiên đẫ đồng ý ủng hộ y, nhưng đây chỉ là nói mồm, điều này hoàn toàn không đủ sức thuyết phục, y muốn Triều Tiên thực sự giúp đỡ mình, muốn Triều Tiên xuất binh cứu mình.
Nhưng Cao Khai Đạo cũng biết, người Triều Tiên là một lũ sói, một khi đã tới Liêu Đông sẽ không chịu đi. Cao Khai Đao có chút do dự, nhưng vì tình hình càng ngày càng căng thẳng, y quyết định để Triều Tiên vào Liêu Đông giúp y đối phó với quân Tùy.
Đội kỵ binh khoảng hơn ba trăm người của Triều Tiên đi qua Liêu Hà, thúc ngựa phi về phía trấn Hoài Viễn, đại tướng dẫn đầu là vị tướng quân khoảng trên dưới 30 tuổi, dáng người cường tráng, mặt dài, ánh mắt không dấu nổi sự lạnh lùng.
Y chính là Uyên Cái Tô Văn con cả của quyền thần Uyên Thái Tộ, lúc này ở Triều Tiên cũng đang phải đối mặt với sự thay đổi quận vương, Bình Nguyên vương Cao Dương qua đời, con trai ông là Cao Vinh kế vị, xưng hiệu là Vinh Lưu Thái vương, nhưng quyền quân chính vẫn trong tay Mạc Lý Chi Uyên Thái Tộ.
Tuy rằng tình hình chính sự Triều Tiên không thích hợp cho chiến tranh, nhưng Uyên Thái Tộ lại không muốn bỏ lỡ cơ hội giành Liêu Đông, tuy chiến tranh giữa Triều Tiên với Triều Tùy thất bại là chủ yếu, quân Tùy tổn thất rất lớn về người và của, nhưng phía Triều Tiên cũng bị thương vong nghiêm trọng, nhất thời chưa thể khôi phục được.
Vì thế mặc dù triều Tùy xảy ra nội loạn, nhưng Triều Tiên vẫn án binh bất động, không tấn công Liêu Hà. Nay nguyên khí của Triều Tiên ngày càng được khôi phục, dã tâm của họ cũng được khôi phục, Uyên Thái Tộ ý thức được rằng, nếu không nhân cơ hội hỗn chiến cát cứ của Trung Nguyên mà thu lợi thì sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Cũng chính vì Uyên Thái Tộ ra sức tác động, Triều Tiên quyết định chấp nhận sự đầu hàng của Cao Khai Đạo, xuất binh tới Liêu Đông.
Lần này Cái Tô Văn vượt sông tới Hoài Viễn là để bàn bạc cụ thể với Cao Khai Đạo về việc xuất binh.
Cái Tô Văn vừa là ái tướng thủ hạ của cha y vừa là tổng đầu lĩnh của cơ quan tình báo trong triều của Triều Tiên, chuyện ám sát Sở vương phi và thế tử thành Thái Nguyên là do y một tay sắp đặt.
Mục đích của việc ám sát Vương phi là khiến triều Tùy rơi vào cảnh nội loạn, để kế hoạch cướp đoạt Liêu Đông được thực hiện, ngoài ra, Cái Tô Văn cũng vì cái chết của em gái Các Kiều Kiều mà ôm mối hận với Dương Nguyên Khánh, y đã chờ đợi cơ hội báo thù mấy năm nay rồi.
Nhưng đáng tiếc là, ám sát thất bại, thuộc hạ đắc lực mà y cử đi Thái Nguyên cũng không có tin tức gì, điều này khiến Cái Tô Văn vô cùng lo lắng, y mơ hồ đoán được rằng đã xảy ra chuyện với thuộc hạ của y.
Vượt qua Liêu Thủy, đi về phía tây khoảng nửa tiếng, Cái Tô Văn thấy phía xa xa có hàng loạt nhà kho lớn, đã đến trấn Hoài Viễn rồi.
Kỵ binh Triều Tiên dừng lại trước doanh trại Cao Khai Đạo. Một tên kỵ binh tiến lên phía trước hô lớn:
- Mau đi bẩm báo với đại vương các người đặc sứ Triều Tiên đã tới!
Thủ vệ vội đi bẩm báo, ngay lập tức Cao Khai Đạo đích thân ra nghênh đón, y vừa nhìn thấy Cái Tô Văn đã cười lớn,
- Thân là thiếu gia. Thiếu gia đích thân đến, Cao mỗ không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ.
Trong lòng y lại có chút bất an, tên Cái Tô Văn này nổi tiếng lạnh lùng và hà khắc, mình với y đàm phán liệu có thể đạt được thỏa thuận gì không?
Cái Tô Văn vẫn không xuống ngựa, cười nhạt nói,
- Đối phó với Dương Nguyên Khánh là nguyện vọng của đôi bên, không cần phải nói những lời khách sáo. Bắt đầu đàm phán đi!
Cao Khai Đạo không ngờ Cái Tô Văn lại chính trực như vậy, sắc mặt ông ta trở nên nghiêm nghị, khoát tay một cái,
- Thiếu gia mời!
Cái Tô Văn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào trong doanh, hai người ngồi trong đại trướng, Cao Khai Đạo rót cho y một bát lạc tương, cười nói:
- Vừa mới nhận được tin, quân Tùy mới tăng thêm hai mươi ngàn quân đóng ở ngoài Lâm Du Quan, hiện tổng binh lực quân Tùy đã đạt năm mươi ngàn người, do đại tướng La Sĩ Tín chỉ huy.
- Hừ! Tên oắt con hãn tướng thuộc hạ của Trương Tu Đà, sư đệ của Dương Nguyên Khánh?
Cái Tô Văn khinh thường cười nhạt một tiếng.
Cao Khai Đạo thấy Cái Tô Văn có vẻ xem nhẹ La Sĩ Tín, vội nói:
- Tên La Sĩ Tín này có dũng có mưu. Tuy còn trẻ nhưng có thể chỉ huy thiên binh vạn mã không phải là đơn giản, tuyệt đối không thể khinh thường.
- Ta đương nhiên là không khinh thường, ta chỉ thấy hơi đáng tiếc, Dương Nguyên Khánh không đích thân lãnh binh xuất chiến.
Cái Tô văn thực sự thấy nuối tiếc, bao nhiêu năm nay y luôn mong được đấu với Dương Nguyên Khánh một trận. Nhưng vẫn không có cơ hội, năm đó trận tỷ thí bắn tên trong hoàng cung, y thua dưới tay Dương Nguyên Khánh, điều này khiến y luôn canh cánh trong lòng, hơn nữa em gái y Các Kiều Kiều lại bị chết trong tay Dương Nguyên Khánh điều này khiến y khắc sâu mối hận.
- Được rồi! Lần này ta đến trấn Hoài Viễn chính là để báo cho ông biết, Triều Tiên sẽ xuất ba mươi ngàn tinh binh đến giúp ông, nhưng chúng ta có điều kiện.
Cao Khai Đạo thầm thở dài, y biết Triều Tiên không đơn thuần là giúp đỡ mình, coi như mình đầu hàng vậy, bọn họ cần đạt được lợi ích thực tế, người Triều Tiên rất thực dụng.
- Thiếu gia mời nói tiếp, là điều kiện gì.
Cái Tô Văn chậm rãi uống một ngụm lạc tương, mới từ từ nói:
- Điều kiện của chúng tôi sẽ không khiến Cao tướng quân phải thiệt thòi đâu, nếu chúng tôi giúp tướng quân đánh bại quân Tùy, giành lại U Châu, vậy thì quận Trác sẽ là của Cao tướng quân. Quận Ngư Dương, quận Bắc Bình và hai quận Liêu Đông sẽ là của Triều Tiên, thế nào?
Cao Khai Đạo cười một cách đau khổ, Triều Tiên quả nhiên là con sư tử tham ăn, không những muốn lấy hai quận Liêu Đông lại còn muốn lấy quận Bắc Bình và quận Ngư Dương, y cũng biết nếu không được hời người Triều Tiên sẽ không giúp mình, nghĩ một lúc Cao Khai Đạo bèn nói:
- Như thế này đi! Nếu như đánh bại được quân Tùy, quận Yến và quận Liễu Thành của Liêu Đông sẽ thuộc về Triều Tiên, chúng ta lấy Lâm Du Quan làm biên giới.
- Ha ha! Nếu vậy thì đàm phán thất bại, chúc Cao tướng quân đánh bại quân Tùy, ta xin cáo từ.
Cái Tô Văn liền đứng lên ra về, Cao Khai Đạo vội ngăn lại,
- Thếu gia xin hãy khoan, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng.
Cái Tô Văn liếc y một cái cười nhạt nói:
- Tướng quân hẳn hiểu rằng nếu Triều Tiên không tham chiến, tướng quân nhất định bại trận, chết không có chỗ chôn, nếu như Triều Tiên tham chiến, còn có khả năng đánh bại quân Tùy, tướng quân vẫn còn con đường sống, nặng nhẹ thế nào, tướng quân hãy tự cân nhắc cho kỹ!
Cao Khai Đạo im lặng hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói:
- Nếu quân Triều Tiên giúp ta lấy lại quận Trác, ta sẽ đồng ý điều kiện của các người, nhưng nếu không giành lại được quận Trác thì chúng ta vẫn lấy Lam Du Quan làm biên giới.
Cái Tô Văn hí mắt cười,
- Vậy chúng ta quyết định như vậy.
Trên thực tế, đã đến lúc này rồi còn cần Cao Khai Đạo đồng ý ư? ...
Bên ngoài lâm Du Quan, đại quân Tùy đã dùng Lâm Du Quan làm nơi đóng quân, họ bố trí năm mươi ngàn đại quân, Lâm Du Quan là một hành cung nhỏ mà Dương Quảng bắc thượng Liêu Đông, xây dựng theo kiểu dựa núi nhìn sông, cách Lâm Du Quan khoảng năm dặm, đồ đạc trong doanh đã bị quân địch cướp sạch rồi, chỉ còn lại cung điện trống rỗng.
Doanh của đại quân Tùy ở ngay gần cung Lâm Du, chiếm gần một trăm mẫu, có thể nhìn rõ thành trì Lâm Du Quan ở cách đó vài dặm.
Buổi sáng sớm, đội quân của Dương nguyên Khánh đã đến đại doanh quân Tùy ở Lâm Du Quan.
Bên ngoài đại doanh, Chủ tướng là La Sỹ Tín, phó tướng là Trình Giảo Kim và Ngưu Tiến Đình, và hàng chục tướng lĩnh ra nghênh đón.
- Tham kiến tổng quản!
Các Tướng lĩnh quỳ một gối xuống, đông nghìn nghịt. Dương Nguyên Khánh vội xuống ngựa, đỡ La Sĩ Tín đứng dậy và nói với các tướng lĩnh:
- Các vị tướng quân miễn lễ!
Mọi người liền đứng dậy, tổng quản đến đây khiến mọi người vô cùng phấn chấn, Dương Nguyên Khánh lại vỗ vỗ vào vai Trình Giảo Kim cười nói:
- Coi như ở đây vẫn hiền lành nhỉ!
Trình Giảo Kim cười nhăn nhó nói:
- Bao giờ mới đánh Lâm Du Quan, chúng tôi đợi đến nỗi tóc cũng bạc cả rồi.
- Ồ! Đúng là tóc đã bạc rồi, ta còn tưởng là vì nhớ thê tử nên tóc mới bạc như vậy.
Dương Nguyên Khánh chọc ghẹo y nói.
Các vị đại tướng khác đều cười ầm cả lên, không khí bỗng nhiên trở nên rất thoải mái. Dương Nguyên Khánh bước vào trong doanh, nói với La Sĩ Tín và các đại tướng quân:
- Ta cũng rất muốn đánh Liêu Đông, nhưng thời cơ chưa chín muồi, nhưng cũng nhanh thôi, nội trong tháng này, các vị đại tướng sẽ được toại nguyện.