Con trai trưởng của Dương phủ hầu hết đều làm quan. Hoặc là làm quan địa phương, hoặc là Võ tướng kinh quan, mà các trưởng tử trưởng tôn ở kinh thành làm quan hầu hết đều theo Hoàng đế nam tuần rồi. Dương phủ to lớn chỉ có năm, sáu trưởng tử ở lại trong nhà.
Việc thứ tôn gây rối xảy ra trong sân của gia chủ khiến mấy chi trưởng đều vô cùng lo lắng, vội vàng tập trung lại cùng thương nghị đối sách.
-Tam lang béo không ngờ dám dẫn đầu gây rối. Thật không biết Tích Thiện dạy dỗ nó như thế nào. Chúng ta đi hỏi Tích Thiện, bảo ông ta quản thúc con trai mình!
Một người trưởng tử Dương Huyền Kính phẫn nộ nói.
-Tích Thiện hình như đi Thục, còn chưa về.
Một người khác lại tiếp lời.
-Vây phải làm sao, để mặc cho chúng nó gây rối sao? Truyền ra ngoài thể diện của Dương gia còn để vào đâu nữa?
Dương Huyền Đỉnh xua xua tay nói:
-Mọi người nghe tôi nói, vừa nãy tôi hỏi Vạn Thạch rồi. Việc gây rối lần này bọn họ có kế hoạch cả, có mưu tính trước, tuyệt đối không phải nhất thời xung động. Việc này rất nghiêm trọng, không phải chúng nó nói mấy câu, mắng chúng nó mấy câu có thể giải quyết được. Nếu xử lý không thoả đáng, còn có thể dẫn đến phân tán Dương gia.
Trong phòng yên tĩnh lại, mỗi người đều ý thức được, đây là nguy cơ lớn nhất sau khi gia chủ mất, Dương gia gặp phải.
-Vậy làm như thế nào? Hiện nay gia chủ không ở kinh thành.
Dương Huyền Kính trầm giọng nói.
Dương Huyền Đỉnh gượng cười một chút, vừa nãy dáng vẻ của Dương Nguy khiến ông đột nhiên nghĩ Dương Nguyên Khánh nhiều năm trước. Trong lòng ông nảy ra một ý niệm. Lẽ nào đứng sau việc này có âm mưu của Dương Nguyên Khánh? Nhưng ngẫm nghĩ lại không thể, thời gian không kịp.
Ông lại thở dài nói:
-Thật ra việc này là bùng nổ do mâu thuẫn của Dương gia tích luỹ, căn bản vẫn là bất bình đẳng trưởng thứ mà tạo thành.
-Lời này tôi không đồng ý!
Người con trưởng khác Dương Huyền Thượng cắt ngang lời ông:
-Mỗi một gia tộc đều có vấn đề trưởng thứ. Tại sao gia tộc khác đều rất bình yên. Rõ ràng con thứ của gia tộc chúng ta gây rối. Tôi cảm thấy vấn đề vẫn là xuất phát từ người nắm quyền sở hữu tài sản không đúng, là bà ta phá hoại quy củ của gia tộc.
-Ta đồng ý quan điểm của Dương Huyền Thượng.
-Tôi cũng đồng ý!
Các con trưởng xôn xao bày tỏ thái độ, rất rõ ràng, bọn họ không công nhận là vì bất bình đẳng trưởng thứ mà tạo thành nguy cơ. Mấy chục năm, trưởng thứ của Dương gia luôn bất bình đẳng. Vì sao trước đây không có nguy cơ, hiện nay lại gây rối. Các con trưởng càng hận là Trịnh phu nhân tuỳ hứng làm bậy.
Dương Huyền Đỉnh không muốn lúc này nội bộ các trưởng tử còn nội chiến, liền vội vàng nói:
-Thật ra đây là hai việc, vấn đề trưởng thứ đợi gia chủ trở về hãy nói. Hiện nay muốn bình ổn bọn trẻ gây rối này. Đây là việc cấp bách. Ý của ta nói, trước tiên bổ sung tiền lương thực nợ chi thứ.
-Vậy tiền lương thực còn dư của chi trưởng làm thế nào? Chẳng lẽ còn phải trả lại sao?
-Điều này tạm thời không đề cập tới. Trước tiên bình ổn sự việc này, tất cả các việc khác đợi gia chủ về hãy nói.
Mấy trưởng tử đều tỏ vẻ đồng ý, cùng nhất trí cử Dương Huyền Đỉnh đàm phán với Dương Nguy. ... ...
Trời đã dần dần tối rồi. Hơn trăm thứ tôn của Dương phủ vẫn như trước chắn ngoài sân gia chủ. Tuy nhiên, bọn họ rất im lặng, đều tĩnh toạ thị uy. Kế hoạch của bọn họ rất kín đáo chặt chẽ, ai đưa cơm, ai nghỉ ngơi, ai trực, tất cả đều bố trí rất chỉnh tề. Tóm lại, không đạt được mục đích, bọn họ tuyệt đối không buông xuôi.
Trong phòng, Dương Nguy dẫn mấy thứ tôn đàm phán với Dương Huyền Đỉnh đã gần một canh giờ. Bọn họ rơi vào tình thế bế tắc, Dương Huyền Đỉnh nhận lời số tiền bị phát thiếu lập tức bù lại cho bọn họ. Nhưng thái độ của Dương Nguy rất kiên quyết, phải trưởng thứ như nhau. Chi trưởng lấy bao nhiêu, chi thứ cũng phải lấy bấy nhiêu. Anh ta tuyệt đối không nhượng bộ.
Bọn họ im lặng gần nửa canh giờ. Dương Huyền Đỉnh cuối cùng thở dài nói:
-Vậy để ta đi gặp phu nhân! Nếu bà ấy đồng ý đáp ứng, vậy ta sẽ nhượng bộ.
Không có cách nào, vì bình ổn tình thế, ông chỉ có thể để Trịnh phu nhân gánh vác trách nhiệm này.
Dương Nguy vừa muốn đáp ứng, đột nhiên nghĩ đến Dương Nguyên Khánh nói với anh ta, phải suy nghĩ kỹ hãy nói, không nên bày tỏ thái độ dễ dãi. Anh ta lại im lặng, im lặng gần một khắc, thấy trên trán Dương Huyền Đỉnh xuất hiện mồ hôi, anh ta nói lạnh lùng nói:
-Có thể!
Dương Huyền Đỉnh thở thật dài, đứng dậy đi về phía khu viện của gia chủ. Dương Nguy phất tay lên, thanh niên thứ tôn canh ngoài sân dồn dập nhường một đường. Điều này khiến trong lòng Dương Huyền Đỉnh có chút cảm xúc. Nếu trưởng thứ có thể bình đẳng cũng không phải chuyện xấu, mười năm sau Dương Nguy có thể làm gia chủ.
Cửa trong khu viện khoá trái, Dương Huyền Đỉnh gõ gõ, hô vài tiếng. Qua một hồi lâu, một nha hoàn mới lặng lẽ ra mở một kẽ hở, để Dương Huyền Đỉnh tiến vào, cô hoảng sợ nhìn bên ngoài một cái, liền đóng cửa " bịch"!
Trong sân rất yên ắng, mấy phòng đều không sáng đèn, một màu tối đen. Dương Huyền Đỉnh lúc này mới nghĩ đến, hôm nay ông vốn đến nói với Trịnh phu nhân việc Dương Nguyên Khánh có con trai. Vốn là một đại sự, nhưng hiện nay việc này trở nên không đáng để ý.
-Đại tẩu, đệ có thể nói mấy lời không?
-Ngươi nói đi!
Một thanh âm âm trầm từ vách phòng truyền ra, khiến người không lạnh mà run.
-Mấy chi trưởng của chúng ta đều đồng ý bù các khoản tiền lương thực thiếu của thứ phòng cho bọn chúng, trước tiên bình ổn việc gây rối này.
-Nếu các người đã quyết định rồi, thì cứ làm như vậy đi! Hỏi ta làm gì?
Thanh âm của Trịnh phu nhân lạnh có thể làm cho không khí đóng băng.
-Nhưng bọn nhỏ không chịu, bọn chúng yêu cầu giống chi trưởng.
-Bọn nhỏ sao?
Trịnh phu nhân cười lạnh lùng một tiếng:
-Xem ra sau lưng bọn chúng có người ủng hộ!
Dương Huyền Đỉnh có chút nổi cáu, cũng cao giọng:
-Việc này vốn là đại tẩu khơi ra. Đại tẩu trước tiên phá huỷ quy củ, cho nên chúng nó cũng không tuân theo quy củ, có quan hệ gì với các đệ? Chúng nó hiện nay canh giữ ở cổng, điều kiện đưa ra chính là tiền lương thực của chi thứ giống như chi trưởng. Nếu đại tẩu đáp ứng, chúng nó sẽ không còn gây rối nữa. Nếu đại tẩu không nhận lời, chúng nó sẽ vẫn ngồi đó. Đệ chỉ là nhắn hộ, cuối cùng do đại tẩu làm chủ, cáo từ!
Ông xoay người liền đi, sau lưng vang lên tiếng cười lạnh lẽo của Trịnh phu nhân:
-Các người muốn ta gánh trách nhiệm này sao?
Dương Huyền Đỉnh không trả lời, đi thẳng. Ông cũng không còn xen vào chuyện này, Trịnh phu nhân cũng không trả lời, tiếp tục tĩnh toạ như trước. Chống đối này kéo dài đến chạng vạng tối ngày hai mươi hai. Đã gần ba ngày cơm nước không đưa đến Trịnh phu nhân cuối cùng khuất phục, đáp ứng yêu cầu của các thứ tử. Theo tiêu chuẩn của chi trưởng sẽ bù khoản tiền lương thực thiếu.
Trong sân gia chủ lập tức phát ra tiếng hoan hô, hơn trăm con cháu trẻ tuổi của Dương gia tung Dương Nguy béo mập lên không trung, chúc mừng thắng lợi của bọn họ.
Đêm đó, hơn trăm hộ các thứ tử thứ tôn lĩnh được tiền lương phát bù, số lượng nhiều làm cho bọn họ mừng rỡ ra, bọn họ lần đầu tiên hưởng thụ được đãi ngộ của con trưởng.
Đêm đó Dương Nguy rời kinh thành đi Giang Nam, đi tìm Quan vương Dương Hùng. ... ...
Chính giờ khắc các thứ tử Dương gia vui mừng thắng lợi, một chiếc xe hoa lệ được hơn chục tuỳ tùng hộ vệ chậm dãi dừng trước của Nguyên phủ.
Từ xe ngựa đi ra một ông già gần 60 tuổi, thân hình cao lớn, mặt nghiêm túc, người này là con trưởng của Độc Cô La – Độc Cô Lương, nối theo tước hiệu Triệu quốc công, quan bài kim tử quang Lộc đại nhân là nhân vật số hai trong gia tộc Độc Cô. Chỉ đứng sau gia chủ Độc Cô Chấn.
Ông là tán quan, hoàn toàn không đảm nhiệm chức quan triều đình. Lần này Dương Quảng nam tuần ông không đi theo.
Tâm trạng của Độc Cô Lương cũng rất nặng nề. Sắp bùng nổ chiến tranh Triều Tiên khiến ông lo lắng không yên. Sáng nay ông nhận được thư của gia chủ Độc Cô Chấn, trời vừa tối ông liền đến Nguyên phủ.
Hai năm nay, nội bộ quý tộc Quan Lũng luôn nằm trong cục diện phân chia đối lập nghiêm trọng, chủ yếu chính là đối lập của hai thủ lĩnh quý tộc Quan Lũng Độc Cô thị và Nguyên thị. Hai năm trước, Nguyên Thọ vì việc ngành gạo mà bị bãi quan, còn Độc Cô Chấn được thăng là nội sử lệnh. Trực tiếp dẫn đến mâu thuẫn kịch liệt của bọn họ.
Hơn chục danh môn quý tộc Quan Lũng tới tấp bị ép chọn đội ngũ, hoặc là ủng hộ Độc Cô thị, hoặc là ủng hộ Nguyên thị, khiến quý tộc Quan Lũng chia thành hai phe cánh.
Hôm nay Độc Cô Lương lần đầu đến tìm Nguyên Thọ, cũng là ép vào tình thế nghiêm trọng này.
Lúc trưa Độc Cô Lương đã phái người đưa thiếp đến, Nguyên gia không có đưa thiếp trả lại, cũng chính là nhận yêu cầu thăm viếng của ông.
Độc Cô Lương vừa bước xuống xe ngựa, Nguyên Mẫn đợi trước bậc thềm lập tức tới đón. Hai năm nay Nguyên Mẫn luôn dưỡng thương trong nhà, chân đã khỏi hẳn rồi, có thể tự đi lại bình thường. Hậu di chứng duy nhất chính là ngày trái nắng trở trời hai chân sẽ đau.
-Gia phụ đã đang đợi Triệu công rồi. Xin theo cháu!
Độc Cô Lương gật gật đầu, đi theo Nguyên Mẫn tiến vào trong phủ. Cứ thế đi thẳng đến thư phòng, đến cửa thư phòng, Nguyên Mẫn gõ cửa:
-Cha, Triệu Công đến rồi!
-Mời vào đi!
Trong phòng vang lên tiếng của Nguyên Thọ.
Độc Cô Lương đi theo Nguyên Mẫn vào thư phòng. Trong phòng ánh sáng rất sáng, Nguyên Thọ đã ở nhà nhàn rỗi hai năm qua đang ngồi sau bàn đọc sách. Nhìn ra vẻ mặt của ông không phải rất tốt, người rất gầy như vừa mới khỏi bệnh nặng.
Ngữ khí của Nguyên Thọ rất bình thản. Không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh nhạt, thản nhiên cười nói:
- Triệu công mời ngồi!
Độc Cô Lượng biết, Nguyên Thọ nhất định ở thư gặp ông. Thật ra đây chính là thành ý lớn nhất của Nguyên Thọ. Các lễ tiết khác đều không đáng nhắc đến.
Ông cũng ngồi xuống, Nguyên Mẫn đứng sau cha. Hai năm nay anh ta trưởng thành rất nhiều, rất nhiều việc Nguyên Thọ đều sẽ thương nghị với anh ta. Những việc quan trọng cũng sẽ để anh ta tham dự.
Một tỳ nữ mang lên một ấm trà nóng:
-Mời dùng trà!
Nguyên Thọ chỉ tay nói.
Độc Cô Lương nâng chén trà lên. Lo lắng nặng nề khiến ông không còn lòng dạ uống trà. Ông lại đặt chén trà xuống, hỏi:
-Nguyên công cho rằng Thánh thượng phát động chiến tranh Triều Tiên dụng ý thật sự là gì?
Nguyên Thọ cũng như thế lo lắng nặng nề. Sở dĩ ông đồng ý ở thư phòng tiếp kiến Độc Cô Lương, cũng là nghi vấn này đè nặng trong lòng.
Nguyên Thọ lạnh lùng cười nói:
- Triều Tiên nước nhỏ, dân số còn không bằng một quận của chúng ta, binh không quá mấy chục ngàn. Ông ấy lại muốn lấy binh đi phát động chiến tranh, một triệu hai trăm ngàn đại quân. Năm đó, tiên đế bình định phía nam cũng không dùng nhiều binh lực như vậy, ý của Tuý Ông không phải ở rượu, ông ấy là ý gì, còn phải hỏi sao?
Độc Cô Lương thở dài:
-Sáng nay nhận được thư của gia chủ, gia chủ cũng có ý này. Chúng ta đều có thể đoán được ông ấy cuối cùng hạ thủ với quý tộc Quan Lũng, như thế nào cũng không thể nghĩ ông ấy không ngờ dùng thủ đoạn huỷ diệt này. Đem binh của Đại Tuỳ hỗn loạn tống đi. Quả thực là thương tâm làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Nguyên Thọ lại hừ một tiếng:
-Ông nói sai rồi. không phải là binh của nhà nước, cũng không phải toàn bộ binh của Đại Tuỳ. Chỉ là binh của phương bắc, binh của phương nam ông ấy dùng bao nhiêu?
Độc Cô Lương suy nghĩ nói:
-Giang Hoài ở phía nam lấy dùng mười ngàn thuỷ quân, cung nỏ thủ ba mươi ngàn người, Lĩnh Nam lại điều động ba mươi vạn đoản mâu binh, nhiều như vậy, tổng cộng bảy mươi ngàn người.
-Hừ! Tổng binh lực một triệu hai trăm ngàn người. Quân phương Nam chỉ có bảy mươi ngàn. Đây là ai dụ ai chứ? Làm như thế cũng ác tâm.
Nguyên Thọ nghĩ đến hai đứa con trai của mình đều bị điều động đi Liêu Đông. Rất có thể sẽ chết tha hương. Trong lòng không kìm nổi dấy lên tức giận, hung tợn nói:
-Ông ấy muốn chôn vùi toàn bộ quân của phương bắc. Sau đó điều quân của phương nam lên phương bắc. Quý tộc Quan Lũng chúng ta tất cả tiêu diệt sạch.
Độc Cô Lương lo lắng hỏi:
-Nguyên công phải làm thế nào?
Nguyên Thọ âm u cười nói:
-Không cần lo lắng. Ông ấy muốn quân đội của quý tộc Quan Lũng chịu chết. Chúng ta nghe lời như vậy sao? Ta sẽ để ông ta tự nâng đá đập chân mình.
Tinh thần của Độc Cô Lương phấn chấn nói:
-Nguyên công tương kế tựu kế?
Nguyên Thọ ngẫm nghĩ, thở dài nói:
-Hiện nay việc cấp bách là quý tộc Quan Lũng chúng ta phải đoàn kết lại, không thể chia năm sẻ bảy được. Ngày kia là ngày sinh nhật của ta, sẽ mời tất cả quý tộc Quan Lũng ở kinh thành đến. Mọi người tụ lại!