Lăng Hàn tay cầm siêu Đế binh, hắn xem đây là vũ khí hạng nặng tấn công tuyệt địa chi chủ. . Phải biết, Đại Đế tay cầm Đế binh sẽ phát huy thực lực vượt qua bản thân, như vậy, Lăng Hàn kết hợp cùng siêu Đế binh sẽ khủng bố cỡ nào? Bành! Một kích qua đi, mười hai tuyệt địa chi chủ hợp lại cũng không cản được, bọn họ không ngừng rút lui. Lăng Hàn liền nắm giữ chiến lực vô hạn tới gần cấp thứ tư, mà Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng như thế, thậm chí, bản thân nó có thể bộc phát ra uy năng cấp thứ tư, dù mười ngày bộc phát được một lần mà thôi. Tổ hợp mạnh như thế, thực sự có thể bộc phát chiến lực cấp thứ tư. Lăng Hàn như hổ vào bầy dê, hắn vung vẩy Hỗn Độn Cực Lôi tháp, lôi đình liên miên, lại phối hợp với năng lượng hủy diệt, hắn căn bản không có đối thủ, chỉ có hắn đánh tuyệt địa chi chủ bay đông bay tây. Việc này làm các tuyệt địa chi chủ tuyệt vọng, đánh không lại! Hiện tại cũng đánh không lại, như vậy chờ bọn họ thoát ra khỏi trạng thái mạnh nhất, bọn họ làm cách nào đối kháng Lăng Hàn?
Đi! Những Đại Đế này nhìn nhau một cái, sau đó xoay người rời đi. Thánh Nhân khó giết, bởi vì Thánh Nhân chỉ cần một lòng muốn chạy, một tên Thánh Nhân khác, thậm chí một đống Thánh Nhân cũng rất khó đuổi kịp, chớ nói chi đã hình thành xu thế vây quanh. Thánh Nhân cũng như thế, huống chi là Đại Đế, một thời đại chỉ có thể xuất hiện một người như thế. Mười hai tuyệt địa chi chủ chạy đi khắp các hướng, hoàn toàn không dám ham chiến. Trời! Trên Huyền Linh tinh, sau khi thấy cảnh này, các Đế tộc cũng đều kích động muốn khóc Tuyệt địa chi chủ bị đánh chạy! Liên thủ, lại bộc phát chiến lực mạnh nhất vẫn bị đánh chạy. Đây là đại thắng không thể bàn cãi! Mặc dù tuyệt địa chi chủ còn chưa chết, nhưng mọi người đều biết, bình định hắc ám không phải câu nói suông, mà là có thể thực hiện. – Lăng Hàn! – Lăng Hàn Đại Đế! – Vượt qua lịch đại Đại Đế, có thể xưng là Thiên Đế! – Không sai, Hàn Thiên Đế! – Hàn Thiên Đế! Tất cả mọi người vung tay hô to, cũng hò hét trợ uy thay Lăng Hàn. Lâm Động, Lý Đương Bình và các Đế tử sa đọa cũng nghĩ chạy, lại thấy đám người Đinh Thụ, Thủy Thanh Sưởng, Tỉnh Hạo Nhiên đã vây quanh bọn họ.
– Đi vội vã như vậy làm gì? Lăng Hàn không có truy kích, hắn nhìn chằm chằm vào Phác Kinh Thiên. Mười hai tuyệt địa chi chủ đã không đáng lo lắng, lực lượng của bọn họ dùng một sẽ ít đi một lần, đương nhiên, một phương diện khác bởi vì những tuyệt địa chi chủ chạy rất nhanh, hơn nữa chia ra mà chạy, hắn nhiều lắm chỉ có thể đuổi theo một người. So sánh với nhau, Lăng Hàn cảm thấy Phác Kinh Thiên càng đáng hận hơn. Mười hai tuyệt địa chi chủ vốn đứng đối lập với hắn, đối địch là chuyện đương nhiên, Phác Kinh Thiên lại làm hắn thất vọng. Phác Kinh Thiên có cảm giác như bị thái cổ hung thú nhìn chằm chằm vào, hắn không dám dị động, nếu không hắn sẽ trúng một kích đáng sợ. Hắn cảm thấy rất ủy khuất. Nhưng hắn là Đại Đế, trên trời dưới đất, tồn tại vô song một thời đại. Vì cái gì. Vì cái gì ông trời muốn hắn chứng đạo trong thời đại này, kết quả gặp được tên biến thái như Lăng Hàn, đánh niềm tin của hắn biến mất. – Ngươi tự sát đi. Lăng Hàn thản nhiên nói. – Bảo toàn chút mặt mũi cuối cùng của ngươi. – Ha ha! Phác Kinh Thiên cười lạnh. – Ta chính là Đại Đế, thiên địa khâm mệnh, ngươi dám bảo ta tự sát? – Vậy ngươi chỉ có thể mang theo sỉ nhục lên đường! Lăng Hàn không nói nhảm, hắn bước tới va xuất ra một quyền.
Bành! Phác Kinh Thiên đón đỡ, nhưng căn bản ngăn không được, bị một quyền của Lăng Hàn đánh bay ra ngoài, hắn bay đi trong tinh không, tốc độ còn nhanh hơn hắn bay cả trăm lần. Nhưng mà, Lăng Hàn rung động hai cánh hỏa diễm, hắn đã đuổi kịp và xuất quyền lần nữa. Bành! Bành! Bành! Phác Kinh Thiên biến thành bao cát, hắn bị Lăng Hàn hành hung. Nhưng lần này, Lăng Hàn càng đánh Phác Kinh Thiên càng xa, không có người nào nhìn thấy. Đuổi theo xem? Nói giỡn, cho dù là Chuẩn Đế, ngươi có thể đuổi kịp Đại Đế hay không? Một lúc sau, đột nhiên mọi người phát hiện, trên bầu trời xuất hiện mưa máu, một cảm giác đau buồn bao phủ khắp thân thể, làm cho mỗi người không tự chủ rơi lệ. Không cần người nào nói, mỗi người đều biết, Đại Đế vẫn lạc. Đế vẫn, trời buồn. Chỉ qua một lúc, Lăng Hàn đã chém giết một tên Đại Đế! Mạnh, thật sự là mạnh đến mức không có thiên lý. Người trên Huyền Linh tinh có cảm giác như tận thế tới gần, bọn họ vốn chuẩn bị khánh điển mừng Đại Đế chứng đạo, hiện tại thì sao? Ngày khánh điển, Đại Đế vẫn lạc. Chuyện hiếm thấy như vậy trước kia chưa từng xảy ra, về sau không phát sinh lần nữa. Quét, hắc bạch đại đạo trải dài, chỉ thấy Lăng Hàn đã bước tới.
– Bái kiến Hàn Thiên Đế! Tất cả mọi người nửa quỳ xuống đất, bao quát Thánh Nhân Đế tộc. Ở trước mặt Đại Đế, dù là Thánh Nhân Đế tộc cũng là sâu kiến, huống chi Lăng Hàn vừa mới chém giết một Đại Đế. Lăng Hàn nhấc nhấc tay, ra hiệu mọi người đứng dậy. Hắn không thích nhất chính là lễ nghi phiền phức này. Mặc dù đám người Ngũ Tinh Đồng, Dương Dịch Hoàn cũng là Chuẩn Đế nhưng bọn họ hiện tại run rẩy. Người trẻ tuổi từng bị bọn họ không ngó tới, bây giờ đã trưởng thành đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn lên, lấy sức một mình đánh chạy phụ mẫu của bọn họ, mạnh đến mức không có cách gì dùng lời lẽ hình dung. Vì cái gì, bọn họ lại xuất thế trong thời đại này? Tại sao không thể tránh né tên biến thái này? Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: – Lập trường bất đồng, cũng không có gì để nói, các ngươi tự sát đi. Tự sát? Đám người Dương Dịch Hoàn không cam lòng, bọn họ chính là con của Đại Đế, bây giờ đã tu thành Chuẩn Đế, bảo bọn họ tự sát? Bọn họ còn muốn đi theo phụ mẫu, cùng nhau sáng tạo huy hoàng, có ai muốn chết? Lăng Hàn lắc đầu, đưa tay điểm một cái. Ba, ba, ba, ba, đám người Dương Dịch Hoàn bị đánh nổ hóa thành mưa máu. Đây chính là Đại Đế, Chuẩn Đế ở trước mặt hắn chính là cặn bã. Mọi người càng thêm kính nể, cũng cúi đầu thấp hơn vài lần.
Lăng Hàn lại điểm vào hư không, ba, Tiên Thiên Kim Linh đang đại chiến với Thạch Đầu Nhân sụp đổ, cho dù ở xa thì thế nào? Hiện tại Lăng Hàn muốn giết người, cho dù cách xa tận biên giới vũ trụ, hắn vẫn có thể dùng một ý niệm giết Chuẩn Đế. Thạch Đầu Nhân sờ sờ đầu, nó ngây người: ... – Chúng ta nên chúc mừng Thiên Đế vô địch! Có người vỗ mông ngựa, lớn tiếng nói. – Vô địch! – Vô địch! – Vô địch! Không có người hô vạn tuế, hô thế chẳng phải đang trù ẻo! Lăng Hàn chỉ có thể sống một vạn tuổi sao? Đám người Huyền Linh tinh khóc không ra nước mắt, đây là khánh điển tân Đế của bọn họ, tại sao nhân vật chính lại đổi thành Lăng Hàn? Tân tân khổ khổ lại làm áo cưới cho người khác? Nhưng bọn họ nào dám nói một chữ "không", còn phải giả vờ vui mừng nữa chứ. – Gia hỏa này, hắn đã lợi hại như thế, lại muốn giấu diếm bản Thánh, thật sự là không cho người ta bớt lo! Trì Thái Minh cười mắng, mặc dù đang mắng nhưng vẻ mặt kiêu ngạo không gì sánh bằng. Đúng vậy, bọn họ cũng không thể sáng tạo ghi chép Đế tộc có hai Đại Đế, như vậy cứ thu Đại Đế làm con rể, riêng việc này đã đủ trâu bò.
Ngươi xem, hắn cố ý đang mắng nhưng đang nhắc nhở các Đế tộc chung quanh, ta chính là trưởng bối thân gia của Lăng Hàn! Các ngươi dám mắng sao?