Ở chỗ này, tốc độ tu luyện của hắn nhanh nhất, mà ai cũng không biết thời gian lưu cho hắn còn bao nhiêu, Cuồng Loạn chuẩn bị ở sau là một chiêu tiếp lấy một chiêu, ngay cả cường giả Thất Bộ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn chủ thể của nó, căn bản không dứt ra được, ai ưu ai kém tự nhiên không cần nói.
Hắn nhất định phải nhanh tăng tu vi lên, đạt tới Lục Bộ thậm chí Thất Bộ, như vậy dù lực lượng vị diện trong cơ thể hắn còn không có đại thành, nhưng Thất Bộ Bất Tử Bất Diệt, chí ít có được khả năng vô hạn.
Cho nên, Lăng Hàn nhịn xuống một hơi này, ánh mắt thì nhìn thẳng Tân Khí Hổ.
Tên vương bát đản này, còn cái gì vạn cổ đệ nhất thiên kiêu, công báo tư thù, chờ hắn rảo bước tiến lên Tứ Bộ, Ngũ Bộ, nhất định phải treo đánh hỗn đản này, phía sau có cường giả Thất Bộ lại như thế nào, hắn nhất định phải chém.
- Đi thôi.
Tân Khí Hổ phất tay, một bộ đuổi người.
Lăng Hàn không có lên tiếng, chỉ quay người rời đi.
Chỉ chốc lát, Lâm U Liên đi tới.
- Lăng Hàn, trách ta sao?
Nàng mang theo áy náy.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Cái này không có quan hệ gì tới ngươi.
Lâm U Liên lại nói:
- Lần này xuất chinh, huynh trưởng căn dặn, mọi thứ lấy Tân Khí Hổ cầm đầu, nếu như hắn làm quyết định liền không được chống lại.
A, còn có sự tình này?
Lăng Hàn kinh ngạc, Lâm Tiêu Dương hẳn là sẽ không không biết mâu thuẫn giữa hắn cùng Tân Khí Hổ, vì sao sẽ còn cố ý cho Lâm U Liên một kim cô chú như thế?
Là Lâm Tiêu Dương không ngờ Tân Khí Hổ sẽ ánh mắt thiển cận, công báo tư thù như thế, hay là có dụng ý khác?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, lập tức lắc đầu, Lâm Tiêu Dương là tuyệt đối không có vấn đề.
- Nhiệm vụ là nhiệm vụ, nhưng làm xong hay không là một chuyện khác.
Lâm U Liên nói.
- Ai cũng không có quy định, làm nhiệm vụ nhất định phải thành công, nhất là dạng nhiệm vụ này, ngươi hiểu không?
Lăng Hàn gật đầu, Lâm U Liên có ý tứ là, nhiệm vụ chém đầu chỉ cần đi hình thức liền được, xâm nhập trại địch đơn giản là hành vi chịu chết.
Bất quá, Lăng Hàn lại không sợ, bởi vì hắn có thể qua lại Nguyên Thế Giới, lấy thực lực của hắn bây giờ, Ngoại Vực chiến trường cũng không thể ngăn cản hắn tùy ý xuyên qua.
Bởi vậy hắn tự vệ là tuyệt không có vấn đề, đây cũng là nguyên nhân hắn không có ngay tại chỗ trở mặt.
Hắn ngược lại muốn xem xem, khi hắn dẫn theo thi thể của đầu mục Cuồng Loạn quân trở về, Tân Khí Hổ sẽ biểu lộ như thế nào.
Lâm U Liên rất nhanh rời đi, nàng là một trong ba chủ soái, hiện tại có thật nhiều sự tình muốn nàng xử lý.
- Lăng Hàn!
Có người ở bên ngoài thạch ốc của hắn gọi.
Lăng Hàn đi ra ngoài xem xét, đã thấy đối phương chính là một tên cường giả Ngũ Bộ xa lạ.
- Nạp Lan Hùng.
Người cường giả này tự giới thiệu mình, ánh mắt hiện lên một đạo tàn khốc.
Lăng Hàn lập tức giật mình, đây là ca ca của Nạp Lan Đức, hiện tại là đến báo mối thù giết đệ sao?
- Muốn tìm ta báo danh, tham gia hành động trảm thủ sao?
Hắn cười nhẹ nhàng.
- Nạp Lan huynh thật đúng là lòng mang thiên hạ, tại hạ bội phục, tới tới tới, để chúng ta chung sáng tạo lịch sử, để hậu nhân vĩnh viễn nhớ kỹ Nạp Lan huynh.
Móa!
Nạp Lan Hùng trợn mắt hốc mồm, hắn là đến xem Lăng Hàn trò cười, thừa cơ chế nhạo, trào phúng một phen, bởi vì mặc kệ Lăng Hàn là hành động theo cảm tính, thực sự đi trại địch, hay kháng lệnh không theo, đối với Lăng Hàn đều là một sự tình hỏng bét.
Nhưng Lăng Hàn lại kéo hắn vào hành động trảm thủ?
Chung sáng tạo lịch sử cái rắm a, đó là chịu chết!
Hơn nữa, nghe một chút Lăng Hàn là nói thế nào? Sẽ nhớ kỹ hắn? Kia là nói, hắn sẽ chết trận?
Nạp Lan Hùng nghe nói qua Lăng Hàn độc miệng, nhưng không nghĩ tới có thể độc ác đến dạng này, chỉ là một câu nói đơn giản liền để hắn buồn buồn.
- Đến, in dấu tay, ngươi là người của đội cảm tử ta, không, hành động trảm thủ.
Lăng Hàn lấy giấy, đưa tay muốn nắm tay Nạp Lan Hùng, để hắn in dấu tay.
Em gái ngươi a!
Nạp Lan Hùng một hơi còn không có thuận, vội vàng trốn tránh:
- Lăng Hàn, ngươi không nên hung hăng càn quấy.
- Khiêm tốn cái gì, có thể vì Nguyên Thế Giới làm cống hiến, kia là đại công, hậu nhân nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi hi sinh.
Lăng Hàn cười nói, hắn mạnh mẽ kéo tay Nạp Lan Hùng, lấy lực lượng của hắn, Nạp Lan Hùng vẫn rất khó thoát.
Nạp Lan Hùng mặt đều tái rồi, nếu thật ấn dấu, hắn chẳng phải là hết đường chối cãi?
Coi như hắn muốn tham gia hành động trảm thủ, kỳ thật cũng không cần in dấu tay gì, đến Thiên Tôn cấp, lời thề gì cũng không thể ước thúc bọn hắn.
Nhưng cái này dù sao mất mặt a, về sau mọi người nói đến chuyện này, đều sẽ nói Nạp Lan Hùng ngay cả dấu tay cũng in, lại lâm trận bỏ chạy, cái gì cái gì...
Không có người sẽ để ý chân tướng như thế nào, bọn hắn sẽ chỉ theo ý nghĩ của mình đi tìm hiểu.
Hắn toàn lực kháng cự, nếu như Lăng Hàn lực lượng lớn, mặc dù hắn tiếp cận Ngũ Bộ hậu kỳ, cũng không có mạnh hơn Lăng Hàn bao nhiêu.
Hai người ngươi kéo ta giãy, giống như lưu manh đánh nhau.
Nạp Lan Hùng mặt đều tái rồi, hắn hét lớn một tiếng, một ký hiệu phát quang, lực lượng lập tức tăng vọt.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, cũng vận chuyển một viên ký hiệu, lực lượng của hắn chẳng những phóng đại, hơn nữa tuỳ tiện áp chế Nạp Lan Hùng, hắn nắm lấy tay của Nạp Lan Hùng in lên giấy.
- Lăng Hàn, ngươi đủ chưa!
Nạp Lan Hùng giận dữ hét.
- Ôi, không có dính mực, làm lại.
Lăng Hàn lại tự nói tự làm, ở trong lòng bàn tay của Nạp Lan Hùng vẽ một cái, lập tức máu tươi bừng lên.
- Nhiều máu như vậy cũng đừng lãng phí, dứt khoát in cả tay đi.
Ba, hắn cưỡng ép nhấn cả bản tay Nạp Lan Hùng lên giấy.
- Ghê tởm!
Nạp Lan Hùng hét lớn một tiếng, lực lượng dâng trào, ba, tờ giấy này lập tức hóa thành mảnh vụn, hắn cuối cùng tránh thoát Lăng Hàn khống chế, hai mắt phun lửa nhìn Lăng Hàn, hận không thể ăn sống nuốt tươi.
Hắn là đến xem Lăng Hàn trò cười, thừa cơ trào phúng, vì sao biến thành kết quả như vậy, bị Lăng Hàn hung hăng trêu đùa một phen?
Lăng Hàn lắc đầu, thở dài:
- Sự nghiệp vĩ đại như vậy ngươi cũng không tham dự, Nạp Lan Hùng, ta khinh bỉ ngươi.
Ngươi hung ác trêu đùa ta, thế mà còn muốn khinh bỉ ta?
Nếu Nạp Lan Hùng có đầy đủ thực lực, hắn khẳng định xuất thủ oanh sát Lăng Hàn, chịu không được cái chọc tức này a.
- Ngươi không đến báo danh, tìm ta là làm gì?
Lăng Hàn ngồi, nhếch chân bắt chéo.