Biển cả bao la, nước biển xanh lam, không sóng không gió, nơi này đẹp như một khối mã não.
Lăng Hàn dừng bước, hắn đứng ở trên bờ cát.
– Ngốc tử, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?
Hắn cười nói.
Đột nhiên thân thể Thạch Đầu Nhân run rẩy, Lăng Hàn cho rằng nó có bệnh gì đó, không nghĩ tới lại có
thần thức chấn động truyền tới, mặc dù không có ý nghĩa gì nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng, nó
đang cười to.
Ách, ý của ngươi là, tađang khoác lác hay sao?
Bị xem thường cỡ nào?
Lăng Hàn nhe răng, mặc dù là một Chuẩn Đế, nhưng trí lực của Thạch Đầu Nhân quá thấp.
Hắn bị Thạch Đầu Nhân trí lực thấp cười nhạo?
– Tốt, đánh ngươi thật sảng khoái!
Lăng Hàn cười lớn một tiếng, hắn lao tới tấn công Thạch Đầu Nhân, oanh, năng lượng hủy diệt sôi trào,
đại đạo quang lấp lánh.
Bành! Bành! Bành!
Song phương đại chiến vô cùng kịch liệt.
Nếu như đổi lại thành Đa Gia Phật, hắn nhất định sẽ không vật lộn cận thân với Lăng Hàn, mà là sẽ kéo
ra khoảng cách, không trực tiếp tiếp xúc với năng lượng hủy diệt cùng đại đạo quang, đồ chơi kia có lực
sát thương quá lớn, thậm chí vượt qua Đế binh.
Thử hỏi một câu, Chuẩn Đế dám ngạnh kháng Đế binh hay sao?
Không thể!
Cho nên, Lăng Hàn công kích còn kinh khủng hơn cả Đế binh, Thạch Đầu Nhân da dày cũng không
chịu nổi, nó đang tự tìm đường chết.
Mấy lần qua đi, đôi tay của nó không còn, nhưng nơi này lại không có tảng đá bổ sung, nó chỉ có thể
trực tiếp dùng đôi tay mà thôi, nó vốn do tảng đá tạo thành, chuyện này không ảnh hưởng tới nó bao
nhiêu.
Sau đó, hai cánh tay của nó ít đi từng đoạn, thẳng đến cánh tay biến mất.
– A. . .
Thạch Đầu Nhân ngạc nhiên, tại sao đang đánh nhau mà đôi tay của ta lại biến mất?
Nhưng ngốc tử chính là ngốc tử, cánh tay không có sợ cái gì, không phải vẫn còn hai chân sao?
Lúc này, nó đổi dùng hai chân đạp Lăng Hàn.
Lăng Hàn bắt chước làm theo, không lâu lắm, hai chân của Thạch Đầu Nhân cũng mất đi đùi, chỉ còn lại
thân thể và cái đầu to lớn.
Nhưng gia hỏa này chính là kẻ lỗ mãng, tay chân cũng bị mất thì làm sao bây giờ?
Nó trực tiếp lấy thân thể va chạm Lăng Hàn, nhưng nó không thay đổi phong cách chiến đấu như vậy,
làm sao không ăn thiệt thòi cơ chứ?
Rất nhanh, thân thể của nó cũng biến mất, đầu cũng mất, cuối cùng, trong cơ thể của nó lưu lại một khối
tinh thạch màu vàng đất tỏa ra khí tức sinh mệnh cường đại.
Thứ này rất giống vật chất Thủy Nguyên, nhưng lại có khác biệt, giống như đồng xuất một mạch, nhưng
lại diễn hóa thành phân cành mới.
Lăng Hàn có cảm giác, nếu hắn luyện hóa khối tinh thạch này, tu vi sẽ không tăng lên, nhưng sinh mệnh
bản nguyên sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Khối tinh thạch này giao phó cho tảng đá Thạch Đầu Nhân sinh mệnh, bằng không tảng đá cũng chỉ là
tảng đá.
Lăng Hàn do dự, hắn có thể luyện hóa khối tinh thạch này, mặc dù không cách nào tăng trưởng tu vi
nhưng lại có thể lớn mạnh sinh mệnh bản nguyên của hắn, bổ khuyết tiêu hao to lớn lúc trước.
Nhưng mà, Thạch Đầu Nhân đặc biệt đơn thuần, thậm chí đánh với hắn chỉ vì chiến đấu đơn thuần, mà
không phải ôm tâm tư đánh chết hắn.
Có thể thu tiểu đệ hay không?
Tiểu đệ cấp bậc Chuẩn Đế đỉnh phong, rất thú vị.
Lăng Hàn nắm tiếp xúc tinh thạch, hắn lại mang tới rừng đá lần nữa, sau đó đặt tinh thạch lên tảng đá.
Lập tức, tảng đá kia rung động nhè nhẹ, sau đó tảng đá như sôi trào.
Hưu hưu hưu, từng khối tảng đá bám vào sau đó chồng chất thành đấu, sau đó nhiều tảng đá bay tới
vây quanh tinh thạch.
Sau đó, mắt trần có thể thấy, một tên Thạch Đầu Nhân được chồng chất thành hình.
Mặc dù không giống cái trước lắm, ách, dù sao không phải dùng cùng một đống đá tạo thành, nhưng nó
lại cho Lăng Hàn cảm giác giống nhau
Ngốc, khờ.
Oanh, Thạch Đầu Nhân vừa xuất hiện, nó xuất quyền tấn công Lăng Hàn.
– Ngốc tử, ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa!
Lăng Hàn lui lại.
Nhưng mà, Thạch Đầu Nhân đánh một quyền dừng lại ở giữa đường, sau đó nó thu hồi.
Nó nghiêng đầu qua, giống như đang nghi ngờ cái gì đó, sau đó ngoan ngoãn thu hồi nắm đấm và xếp
bằng ở trước mặt Lăng Hàn.
Thần thức chấn động cười ngây ngô xuất hiện trong thức hải của Lăng Hàn.
Ách, thật khờ.
Lăng Hàn vươn tay vỗ lên người Thạch Đầu Nhân, Thạch Đầu Nhân không kháng cự, giống như nó rất
hưởng thụ.
– Ách, ngươi không có mắt không có mũi, nhìn thật không tự nhiên. Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn nhảy lên
đầu Thạch Đầu Nhân và bắt đầu khắc họa "gương mặt".
Thạch Đầu Nhân cũng không có cảm giác đau, hạch tâm của nó chính là khối tinh thạch màu vàng, cho
nên, tinh thạch không hỏng, nó sẽ không hỏng, tảng đá bám vào chỉ là bảo hộ mà thôi.
Bởi vậy, Thạch Đầu Nhân ngoan ngoãn cho Lăng Hàn vẽ lên mặt.
– Ân, ân, ân, không tệ.
Lăng Hàn tươi cười, Thạch Đầu Nhân vốn không có mặt, bây giờ bị hắn vẽ ra hai mắt, cái mũi cùng
miệng, đây chính là gương mặt.
Nếu có người khác ở đây, khẳng định sẽ lắc đầu, nguyên nhân, Lăng Hàn chẳng những không có năng
lực đặt tên, trình độ hội họa cũng đáng lo, vẽ ra con mắt cái mũi miệng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
– Ách, dù sao cũng tốt hơn lúc trước.
Lăng Hàn an ủi chính mình.
– Người khẳng định có sở trưởng, có khuyết điểm, thiên phú võ đạo của ta yêu nghiệt như vậy, lại là
Đan Đạo Đế Vương, Trận Đạo Tông Sư, cho nên, vẽ tranh không tốt cũng bình thường.
Hắn suýt phát điên, vì cái gì thời điểm hắn vẽ trận văn, cho dù trận văn phức tạp thế nào cũng có thể vẽ
cẩn thận, nắn nót, tại sao lúc vẽ mặt mũi lại kém như vậy?
– Ai, chuyện này chỉ có thể trách ông trời.
Nghỉ ngơi một lúc, Lăng Hàn cất bước rời đi, Thạch Đầu Nhân vội vàng đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi.
– Ở nhà ta có Tiểu Thạch, vậy ngươi gọi là Đại Thạch đi.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn đặt cho Thạch Đầu Nhân cái tên.
Hắn thật không có năng lực đặt tên, lúc này cũng lộ rõ ra ngoài.
Thạch Đầu Nhân không quan trọng, nó chỉ dùng thần thức gào lên.
– Tốt, ngươi vui vẻ là được rồi.
Lăng Hàn mang theo Thạch Đầu Nhân tiến lên, hắn lại tới bên cạnh biển xanh lần nữa.
– Xem ra, chỉ có thể bay qua.
Trước đó không có chiến lực Chuẩn Đế, Lăng Hàn không có khả năng bay trong tình trạng siêu trọng
lực, nhưng bây giờ đã khác, hắn có đầy đủ lực lượng thoát khỏi trọng lực trói buộc.
Nhưng phi hành cần hao phí rất nhiều lực lượng, nếu như không cần thiết, kỳ thật Lăng Hàn cũng
không muốn phi hành, ngược lại chạy trên mặt đất cũng không chậm.
Hắn bay vút lên không, cũng bay về phía trước, mà Thạch Đầu Nhân, bành, nó vọt vào trong biển rộng,
sau đó nó chạy mất bước và biến mất không thấy bóng dáng.
Ách, trí thông minh này a.
Được rồi, ngươi tựu ở trong biển đi thôi.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấy Thạch Đầu Nhân trực tiếp chìm vào đáy biển, cũng chạy
trên thềm lục địa.
Xèo, hắn tiếp tục phi hành.
Được rồi ba ngày, Lăng Hàn cảm thấy hơi mệt, hắn lại nhìn thấy trước mặt xuất hiện hòn đảo.
Vừa vặn để hắn dừng chân.