Tốt!
Nhìn thấy cảnh này, bốn người còn lại đều nói thầm trong lòng, dù sao bọn họ là đối thủ cạnh tranh với nhau, hiện tại có thể trừ hai người, hơn nữa một trong số đó còn là yêu nghiệt như Lăng Hàn, thật sự là quá tốt.
Sát tính của Lăng Hàn bị thiêu đốt hoàn toàn, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bốn người kia.
- Ha ha, không nên dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn chúng ta.
- Nơi này nghiêm cấm tự giết lẫn nhau, ngươi đã phá hư quy củ, mà kết quả chính là... Chết!
- Đúng là đáng tiếc, là thiên tài nha!
Bốn người liên tục lắc đầu, làm bộ tiếc hận.
Xíu... uu!
Một bóng người xuất hiện, đó chính là Vạn Hà.
- Xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt của hắn nhìn Hoài Vinh nằm trên mặt đất, hắn cau mày.
Bốn người kia vội vàng nói lại những chuyện xảy ra, bọn họ cũng không có bẻ cong sự thật, hoàn toàn không cần làm thế, chỉ cần biết một điểm là đủ, Lăng Hàn giết Hoài Vinh.
- Đinh Nhất, là ngươi giết Hoài Vinh?
Vạn Hà nhìn về phía Lăng Hàn, gương mặt lành lạnh.
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Ai muốn giết ta, ta giết kẻ ấy.
Chỉ có một câu giải thích như vậy.
- Hừ, quên lời ta nói với ngươi hay sao, ở chỗ này nghiêm cấm tự giết lẫn nhau?
Vạn Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Ngươi đã phá hư quy củ, vậy đừng vội trách ta!
Hắn giơ tay lên, hắn muốn chấp hành giáo quy đánh chết Lăng Hàn.
- Tiểu Hà, ngươi đang làm cái gì?
Giọng nói của Phó Thiên Nghĩa vang lên, chỉ thấy một bóng người xuất hiện, tóc trắng bồng bềnh.
Vạn Hà nhìn sang và hành lễ:
- Bái kiến Phó đại nhân!
Phó Thiên Nghĩa là Giáo Chủ, còn cao hơn hắn một đại cảnh giới, trong giới võ đạo, chỉ cần cao hơn một đại cảnh giới thì chính là cái hào rộng không thể vượt qua.
Cho dù hiện tại là một đạo linh thân của Phó Thiên Nghĩa.
- Ha ha, lão phu đang ở đây, còn cần ngươi tới chấp hành giáo quy?
Phó Thiên Nghĩa nói ra:
- Lão phu hoàn toàn có thể ra tay ngăn cản bọn họ chiến đấu, vì cái gì không làm vậy?
Khốn kiếp, đây là che chở trần trụi.
Bốn tên hạt giống nhìn thấy thế lại sinh ra dự cảm điềm xấu.
- Thế nhưng mà...
Vạn Hà muốn nói gì đó.
- Không có nhưng mà.
Phó Thiên Nghĩa ngăn lời hắn nói.
- Trong thần cung thật sự ngăn cấm giết lẫn nhau, nhưng đó là vì bảo vệ người cảnh giới thấp, nếu không còn cạnh tranh cái gì?
- Nếu người cảnh giới cao mà đánh không lại người cảnh giới thấp, hắn có tư cách sống hay sao?
- Cho nên, Hoài Vinh là tự tìm đường chết.
Ồ, còn có thể giải thích như vậy?
Vạn Hà há to mồm, hắn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng không nói ra.
Ngươi trâu bì, ngươi nói mới tính...
- Đi thôi, nghỉ ngơi thật tốt.
Phó Thiên Nghĩa phất tay nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn thi lễ với Phó Thiên Nghĩa, sau đó rời đi.
Nhìn bóng lưng Lăng Hàn biến mất, tất cả mọi người im lặng.
Giết một gã hạt giống còn có thể vỗ bờ mông rời đi, đây là kẻ đầu tiên.
Phó Thiên Nghĩa vuốt vuốt râu bạc, vẻ mặt tươi cười.
Hạt giống này rất hợp khẩu vị của hắn, sát phạt quyết đoán, lại cường đại không thể tưởng tượng nổi, tỷ lệ trở thành Sát Thánh cao tới chín thành chín, thậm chí có cơ hội trùng kích đế vị!
Nếu như hắn biết rõ, hạt giống này chính là Lăng Hàn mà Chiến Thần cung nhất định phải diệt trừ, không biết hắn sẽ có tâm tình gì?
Bị người ta xông vào Chiến Thần cung giết hạt giống?
Ha ha, chê cười.
Lăng Hàn trở lại chỗ ở, ý thức chủ thể của hắn bắt đầu tiếp nhận thân thể, sợi thần niệm kia không muốn tiêu vong, nó triển khai phản kích.
Nhưng mà chênh lệch quá lớn.
Đây chỉ là một sợi thần niệm mà thôi, sao có thể địch nổi chủ ý thức?
Chiến đấu chỉ diễn ra trong vài giây, ý thức chủ thể của Lăng Hàn liền trở về thân thể.
- Hiện tại xem như vượt qua một kiếp.
Lăng Hàn nói:
- Huyết tháp truyền thừa quá mức tà môn, ảnh hưởng tâm tính nghiêm trọng, cho dù chỉ mới một tháng nhưng sợi thần niệm của ta đã biến thành khát máu, nếu thời gian lâu một chút, nó thật sự có thể mạnh tới mức có thể đánh trả chủ ý thức.
- Đây là chơi với lửa có ngày chết cháy, quá nguy hiểm.
- Hiện tại chờ cơ hội rời đi.
- Trước kia nghe Vạn Hà nói, hạt giống còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vừa vặn cho ta cơ hội chạy trốn.
Lăng Hàn đặt lực chú ý lên cổ tay mình, ấn ký này giống như hải đăng trong bóng tối, sẽ chỉ dẫn phương hướng truyền tống của Chiến Thần cung.
Cho nên, hắn cần phải xóa ấn ký này, nếu không cho dù hắn chạy bao xa cũng bị bắt trở về.
- Ồ, đây là một lần duy nhất!
Lăng Hàn xem xét một hồi, hắn lại đưa ra kết luận.
- Cũng phải, sau khi tới nơi này, nếu như không chết sẽ trở thành hạt giống. Mà hạt giống không tẩy não thành công, như thế làm sao phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ? Cho nên không cần ấn ký.
- Đương nhiên cũng có khả năng, thời điểm rời khỏi nơi này cần phải bù đắp sơ hở này. .
- Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước
Lăng Hàn khổ tu, hắn là hạt giống, tương đương với đạo tử, bởi vậy hắn hoàn toàn không thiếu tài nguyên tu luyện.
Chiến Thần cung là thế lực trong bóng tối, hoàn toàn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng nói đến tài phú lại hùng hậu vô hạn, dù sao giết người chính là cách kiếm sống tốt nhất.
Lăng Hàn là hạt giống bồi dưỡng trọng điểm, bởi vậy thiên tài địa bảo liên tục đưa tới chỗ Lăng Hàn, cung cấp cho hắn tu luyện.
Đúng là không tệ.
Lăng Hàn có xúc động tu luyện ở nơi này đến Thánh Nhân mới rời đi, Chiến Thần cung thật sự tài đại khí thô.
Hiện tại đã qua nửa năm.
- Theo lão phu.
Phó Thiên Nghĩa xuất hiện, hắn nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn không hỏi, hắn chỉ đi theo sau.
Bọn họ đi tới khu đất trống, chỉ thấy nơi này còn có một Phó Thiên Nghĩa đang ngồi xếp bằng.
Lăng Hàn không cảm thấy kỳ quái, hắn biết rõ Phó Thiên Nghĩa đang ngồi mới là chân thân, người gọi hắn chỉ là linh thân.
Lúc này có nhiều Phó Thiên Nghĩa xuất hiện, tất cả đều mang theo một hạt giống, kể cả Chu Yên và Trần Binh.
- Hôm nay sẽ mang mọi người đi chấp hành nhiệm vụ.
Phó Thiên Nghĩa nói ra:
- Ha ha, đừng tưởng rằng đây là trò chơi. Mỗi người sẽ phân phối mục tiêu theo thực lực, cam đoan độ khó tương đương.
- Nhiệm vụ thất bại, xử tử! Người hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, xử tử!
- Hiểu chưa?
Tàn khốc!
Tất cả mọi người gật đầu.
Lâu như thế, mỗi người đều gieo hạt giống giết chóc vào lòng, tính cách đã sớm vặn vẹo.
Lăng Hàn bình thản, trong lòng của hắn tràn ngập chờ mong, rốt cục có thể rời đi.
Phó Thiên Nghĩa xé rách không gian, hắn là cường giả cấp Giáo Chủ, đã sơ bộ nắm giữ năng lực xé rách không gian thuấn di.
- Đi!
Tất cả mọi người rời đi, Phó Thiên Nghĩa đi vào cuối cùng, bàn tay hắn mở ra và mang theo mọi người rời đi.
Hắn còn yếu hơn Cửu Sơn Tôn Giả rất nhiều, thường xuyên bị hư không loạn lưu ảnh hưởng, nhưng cuối cùng vẫn an toàn đến nơi.
Phó Thiên Nghĩa lại xé rách không gian lần nữa.