Quả nhiên, Lăng Hàn không có phản kháng, liền hắn rơi vào tay của tên Chân Ngã cảnh.
Tất cả mọi người cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
– Còn không đi theo ta?
Tên Chân Ngã cảnh quát, hắn dùng sức kéo một cái nhưng không thể kéo động Lăng Hàn.
Việc này làm hắn kinh ngạc, xảy ra chuyện gì?
Nhưng hắn là Chân Ngã cảnh, chênh lệch với nhau một đại cảnh giới không phải là nghiền ép tuyệt đối sao?
Lăng Hàn mỉm cười:
– Ta không thích nam nhân lôi lôi kéo kéo ta như vậy.
– Thì tính sao?
Tên Chân Ngã cảnh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không đặt trong lòng, dù sao đây chính là Đông Lâm tinh, hắn cần sợ cái gì, cố kỵ cái gì?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, hắn lắc tay, ầm, tên Chân Ngã cảnh bị đánh bay ra ngoài.
Vô cùng dễ dàng.
A?
Tất cả mọi người kinh ngạc, đây là điểm làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Có Sinh Đan cảnh mạnh như vậy sao?
– Hừ, áp chế tu vi, giả thần giả quỷ!
Trong Đông Lâm Đế tộc lại xuất động một tên Hóa Linh Chân Quân đi ra, nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn nổi danh, đánh sai chủ ý!
Hắn cho rằng Lăng Hàn là nhân tài mới xuất hiện nào đó, muốn mượn cơ hội này nhất chiến thành danh.
Có thể mượn thế của Đế tộc hay sao?
Ha ha, ngươi đúng là to gan nhưng tuyệt đối đánh nhầm chủ ý.
Lăng Hàn ngoáy ngoáy lỗ tai:
– Đều là Đông Lâm Đế tộc sao? Ta vừa rồi nghe người Bách Lý gia nói, hai nhà như thể chân tay, cũng không khác gì một nhà. Cho nên, các ngươi cũng gọi mấy tên Bách Lý gia đến đánh một chút.
– Làm càn!
Hóa Linh Chân Quân giận dữ, hắn xuât thủ bắt lấy Lăng Hàn.
Làm càn ở Đế tộc còn lớn lối như thế, ngươi lấy dũng khí ở đâu ra?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn tùy ý điểm một chỉ, bành, tên Hóa Linh Chân Quân bay lên không trung, sau đó hóa thành một điểm nhỏ.
Ồ!
Hóa Linh Chân Quân không địch lại hắn?
– Ngươi là ai?
Một người bên phía Bách Lý Đế tộc đi tới.
Đó là Bách Lý Hoành mới lên cấp Đế tử, tu vi Giáo Chủ!
Người này quá mức cổ quái, tu vi từ Sinh Đan cảnh lại tăng lên như bay.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Ta chính là ta, ta độc nhất vô nhị.
Mẹ nó!
Tất cả mọi người cảm thấy đau răng, đây là kẻ nào?
– Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi đã phạm sai lầm lớn!
Bách Lý Hoành xuất thủ, oanh, khí tức Giáo Chủ sôi trào.
Gương mặt hắn đầy cao ngạo, trước đó hắn chỉ là tộc nhân bình thường trong Bách Lý gia, mặc dù là Đế tộc nhưng làm sao có thể so sánh với Đế tử như Bách Lý Xa?
Nhưng bây giờ hắn tấn cấp làm Đế tử, địa vị đã khác hoàn toàn.
Đế tử, Đế tộc toàn lực bồi dưỡng, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng!
Hiện tại, hắn xuất thủ trước tầm mắt của người trong thiên hạ, đương nhiên trong nội tâm vô cùng thoải mái.
Đến, xem hắn uy phong.
Cố ý dừng lại ba giây, Bách Lý Hoành mới chân chính xuất thủ tấn gậyg Lăng Hàn.
Oanh, một bàn tay to lớn như che khuất bầu trời xuất hiện.
Lăng Hàn lắc đầu, hay hắn điểm ra một chỉ.
Ba, đầu của Bách Lý Hoành vỡ vụn, óc trắng và máu tươi bay ra ngoài, cảnh tượng thật thê lương.
Bách Lý Hoành ngã xuống đất, khí tức sinh mệnh đoạn tuyệt.
Chết rồi.
Khốn kiếp, tại sao chết rồi?
Cho dù là người ở hiện trường hay người xem trực tiếp qua tinh võng, tất cả đều cảm thấy khó hiểu.
Đế tử đấy, trên người khẳng định có Thế Tử Phù, mà Giáo Chủ chưa vượt qua phạm vi tác dụng của Thế Tử Phù, tại sao không dùng được?
Tê, có thể không nhìn Thế Tử Phù mà giết người!
– Lăng Hàn!
– Người này là Lăng Hàn!
– Móa, gia hỏa này thực sự đến rồi!
Hiện trường cùng tinh võng sôi trào.
Lăng Hàn dám đến!
Khóe miệng thanh niên áo bào vàng co giật, hận không thể tìm khe hở trên mặt đất mà chui vào.
Hắn lại đánh cược với chính chủ, đánh cược đối phương không dám tới.
Thật sự buồn cười, nếu Lăng Hàn không dám tới thì làm sao đánh cược với hắn?
Cho nên, hắn đánh bạc đã thua chắ.
Trì Mộng Hàm cũng kích động, thân thể của nàng run run, bỗng nhiên nàng tháo khăn che đầu và lộ ra dung nhan tuyệt diễm, diễm quang bắn ra khắp nơi, bất cứ người nào nhìn thấy cũng rung động.
Thật đẹp!
– Lăng Hàn!
Nàng kêu lên, ngữ khí vô cùng phức tạp, có kích động, có vui mừng, còn có không bỏ.
Lăng Hàn hướng về phía nàng, ôn nhu nói:
– Ta nói ta sẽ đến đón ngươi rời đi, đợi lâu không?
Trì Mộng Hàm chảy nước mắt, anh hùng trong lòng mỗi nữ nhân không phải đều là như thế sao?
Chỉ cần một câu nói, bóng dáng này đã đứng trước mặt nàng, tất cả nhớ mong đều được đền bù.
– Ta biết ngươi nhất định sẽ tới!
Nàng lớn tiếng nói.
Lăng Hàn cười nói:
– Hiện tại, ta sẽ mang ngươi đi!
– Không!
Trì Mộng Hàm lắc đầu, nói:
– Ngươi có thể đến, ta đã không tiếc!
Nàng nhìn sang Bách Lý Thiên:
– Thả hắn bình yên rời đi, ta sẽ bái đường thành thân với ngươi, nếu không...
Bỗng nhiên nàng rút ra chủy thủ có khí tức kinh khủng.
– Thánh khí!
Tất cả mọi người kinh hô.
Khốn kiếp, ai thành hôn còn cố ý ẩn giấu một kiện Thánh khí trên người?
Hiển nhiên nàng đã có chủ ý, dù Lăng Hàn không đến, nàng cũng sẽ đánh nhau sống chết với Bách Lý Thiên.
Nhưng làbây giờ vì Lăng Hàn, nàng tình nguyện hi sinh chính mình.
Cái này!
Tất cả mọi người lắc đầu, Bách Lý Thiên đã đội cái non xanh chắc chắn rồi.
Hơn nữa, ở trước mắt bao người, thậm chí người trên tinh võng đều thấy, tất cả người trong tinh không nhìn thấy rõ ràng, mặt mũi của Bách Lý Thiên đã mất sạch.
Cho dù sau này hắn có thành Đế, hắn cũng biến thành trò cười thiên cổ.
Đại Đế bị người ta cho đội nón xanh? Nón xanh đế?
Sắc mặt Bách Lý Thiên âm trầm, đột nhiên bộc phát, quát to:
– Ngậm miệng!
Nữ nhân này!
Dám làm hắn xấu mặt trước nhiều người, hắn tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng hiện tại hắn cần phải xử lý Lăng Hàn.
Dám chạy tới hôn lễ của mình nháo sự?
Ha ha, ngươi là rác rưởi bị giam ở Giáo chủ vĩnh viễn, không đi góc nào đó của tinh không sống hết cuộc đời còn lại, nhất định phải chạy tới gây sự, đúng là chán sống mà.
– Lăng Hàn, dũng khí của ngươi làm ta bội phục, dám chạy tới nơi này! Nhưng mà, hôm nay cũng là giờ chết của ngươi!
Hắn quát lớn.
Hắn hiện tại đã là bán Thánh.
Giống như Chuẩn Đế mang một chữ Đế cũng đủ quét ngang Thánh Nhân, hắn mang theo chữ Thánh nên có thể quét ngang Tôn Giả.
Đây mới là đệ nhất nhân dưới Thánh Nhân chân chính!
Lăng Hàn mạnh hơn nữa cũng chỉ là Giáo Chủ, làm sao là đối thủ của hắn?
– Bách Lý Thiên!
Trì Mộng Hàm quát lớn, nàng dứt khoát kiên quyết, nàng đã thức tỉnh Thánh khí.
Ban đầu nàng dự định ám sát Bách Lý Thiên.
Tôn Giả vận dụng Thánh khí tiến hành ám sát, cho dù là bán Thánh cũng có khả năng bị miểu sát, nhưng vì cứu Lăng Hàn, Trì Mộng Hàm không nghĩ nhiều như thế.
Việc này càng làm Bách Lý Thiên phẫn nộ, nhưng không cần hắn ngăn cản, tự nhiên có Thánh Nhân Đông Lâm Đế tộc xuất thủ khống chế Trì Mộng Hàm.
– Mộng Hàm, không được hồ nháo!
Tên Thánh Nhân này trách mắng, hắn là Lưu Ly Thánh Nhân.
Một bên khác, Bách Lý Thiên đi nhanh về phía Lăng Hàn, sát khí bộc phát cực kỳ đáng sợ. .