Lúc này, Lăng Hàn thật sự không hiểu.
Khốn kiếp, ta vượt biển là việc của ta, ta trêu ai ghẹo ai? Chẳng lẽ như vậy cũng kéo thù hận?
Lăng Hàn cười ha ha, hắn nhìn tên thanh niên áo lam, thản nhiên nói:
– Làm gì, ta muốn làm cái gì, ngươi còn quản được sao?
– Ha ha, ta mới không rảnh quản ngươi! Bởi vì ngươi quá phách lối, ta không quen nhìn mà thôi.
Thanh niên áo lam hừ một tiếng.
Ta rất phách lối sao?
Lăng Hàn cười cười:
– Vậy ngươi còn chưa gặp qua thời điểm ta phách lối chân chính rồi!
Nghĩ đến thời điểm ở Nguyên thế giới, hắn khiêu chiến Thiên Tôn, đối địch với quái vật Cuồng Loạn diệt thế, khi đó mới gọi là bá khí.
Hiện tại hắn đã thu liễm bao nhiêu?
Lăng Hàn lắc đầu, hắn cũng lười để ý tới loại tiểu nhân vật :
Thanh niên áo lam đang kêu gào, nhưng Lăng Hàn không hề để ý, đám người gần đó lắc đầu.
Thì ra là gia hỏa trứng dái mềm.
Trong giới võ đạo, làm người ta xem thường nhất chính là sợ chiến.
Ngươi có thể chiến bại, nhưng ngươi không có dũng khí đánh một trận? Ha ha.
Phải biết, Lăng Hàn và thanh niên áo lam đều là Hóa Linh cảnh, hai người lại không có thù oán với nhau, chỉ cần đánh thắng là được, nhưng Lăng Hàn không có dũng khí đánh một trận, có thể không bị người khác xem thường hay sao?
Đám người bốn phía bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn đầy khinh thường.
Còn muốn vượt qua?
Chỉ bằng ngươi?
Lăng Hàn không đặt ánh mắt mọi người trong lòng, đạt tới độ cao của hắn, còn cần để ý tới hiểu lầm như vậy hay sao?
Hắn nếm thử lần nữa, hắn muốn một mình vượt biển.
Phù phù, hắn vẫn ngã vào trong biển.
Nhưng mà lần này Lăng Hàn lại cười nhạt, hắn có một tia đầu mối.
Hắn lần thứ ba nếm thử, kết quả vẫn rơi xuống biển kết thúc.
Tất cả mọi người đều cho rằng kết quả như vậy nên không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu Lăng Hàn thật sự có thể dựa vào thực lực tự thân vượt qua, như vậy mới là việc không thể tưởng tượng nổi.
– Ta thật không biết nên nói hắn thế nào mới tốt.
– Biết rõ chính mình không được, nhất định phải trang bức, tự dưng bị người khác chế giễu.
– Không nói tới trờ cười, chỉ là sửu nhân tác quái, ta cũng lười nhìn mà thôi.
Người xung quanh đều lắc đầu, cũng lười chú ý Lăng Hàn, trong mắt bọn họ, Lăng Hàn chính là thằng hề không biết xấu hổ mà thôi.
Cho nên, bọn họ cũng không có chú ý tới, mặc dù Lăng Hàn lần lượt thất bại càng nhiều, hắn chỉ đang kéo dài thời gian của chính hắn mà thôi.
– Ha ha!
Lăng Hàn tươi cười, sau mấy chục lần thất bại, cuối cùng hắn đã có phát hiện.
Hắn thả thần thức ra, hắn nhìn thấy tần suất chấn động nào đó, lập tức, thế giới này đã khác biệt.
Bầu trời trên mặt biển xuất hiện từng đầu dây yếu ớt như tơ tằm.
Đó là quy tắc.
– Ha ha, các vị, ta đi trước một bước.
Thanh niên áo lam quát tháo Lăng Hàn lúc trước đã chặt đủ cây.
Chuyện này không dễ dàng, bởi vì bên bờ biển cũng chỉ có bao nhiêu cây như thế, ngươi chặt ta cũng chặt, còn thừa không nhiều, cần thông qua chiến đấu mới có thể thu được.
Cho nên, việc này cũng chứng minh thanh niên áo lam cường đại.
Lúc này có mấy nữ võ giả chạy tới, tất cả đều mỉm cười, năn nỉ thanh niên áo lam mang theo chính mình
Thanh niên áo lam nhìn quanh, việc này thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, bởi vậy, hắn vung tay lên, bốn nữ võ giả lên bè gỗ, hắn đánh một chưởng làm bè gỗ bay lên, sau đó rơi vào trong biển rộng, cũng vượt sóng gió vượt lên phía trước.
Từ đầu đến cuối, hắn không liếc mắt nhìn Lăng Hàn một cái.
Cần để ý sao?
Lăng Hàn không thèm quan tâm, hắn nhảy lên cao và vững vàng đứng trên mặt biển, lăng không mà đứng.
Bởi vì chân hắn đạp lên sợi tơ quy tắc.
– Khốn kiếp!
– Ta thấy cái gì?
– Trời ạ!
Có người thấy được và kinh hô, cũng kinh động đến người bên cạnh, tất cả nhìn theo ánh mắt của hắn và hô lớn.
Thế là việc này như bệnh truyền nhiễm, tất cả người trên bãi cát đều giật mình, đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Kỳ tích!
Nơi này phần lớn là Hóa Linh cảnh, thậm chí còn có Giáo Chủ, nhưng có người nào có thể phi thân bay đi?
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Nhưng bây giờ bọn họ thấy được kỳ tích, có người đạp không trên biển, tay áo bồng bềnh như tiên nhân.
Trước đó những người cười Lăng Hàn đều hận không thể đào cái hố chôn mình xuống dưới.
Người ta là thằng hề sao?
Không, mình mới là thằng hề.
Nơi xa, thanh niên áo lam cũng nghe thấy mọi người kinh hô, hắn càng thêm đắc ý, nhưng cùng lúc đó hắn cảm thấy khó hiểu, bởi vì có quá nhiều người chế bè vượt biển, cần các ngươi kinh ngạc như vậy sao?
– Trời!
Một nữ võ giả trên bè quay đầu nhìn lại, sau đó đôi mắt mở to, nàng kinh ngạc khó nói thành lời. .
– Má ơi!
Ba nữ tử khác không tốt hơn chút nào, bọn họ đều kêu lên đầy kinh hãi.
Thanh niên áo lam quay đầu lại quan sát, hắn cũng lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, thậm chí hắn quên rằng mình quay đầu như thế làm cổ đau đớn.
Nơi xa, Lăng Hàn đạp không mà đi, hắn đang tiến lên cực nhanh.
Mẹ nó, gặp quỷ rồi!
Tốc độ của Lăng Hàn rất nhanh, hắn chỉ đi vài bước là đuổi kịp chiếc bè, sau đó, hắn không có nhìn nhiều, trực tiếp đi xa.
Không có một câu khoe khoang, nhưng cao điệu như vậy còn tốt hơn khoe khoang gấp vạn lần.
Thanh niên áo lam thật sự có xúc động nhảy biển, kết quả của châm chọc đủ kiểu chính là như thế này sao?
Lăng Hàn vượt biển mà đến, khí thế nghiền ép hắn thành cặn bã.
Hắn có thể cảm ứng được người bên bờ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, mang theo một nửa chế giễu và một nửa đồng tình.
Bi kịch!
Lăng Hàn không có đặt thanh niên áo lam trong lòng, cấp độ của hắn đã sớm vượt qua đối phương.
Hắn nhanh chân rời đi, hắn cũng không có sử dụng Phượng Dực Thiên Tường, bởi vì mỗi khi hắn đạp lên sợ tơ quy tắc đều rung động, nếu như phát động Phượng Dực Thiên Tường, khi đó sẽ dẫn động quy tắc hỏa diễm sẽ sinh ra xung đột, từ đó hắn sẽ không thể đạp vào sợi tơ.
Như thế cũng không chậm, không biết còn nhanh hơn bè gỗ bao nhiêu lần.
Rất nhanh, hắn đã đuổi kịp các bè gỗ trước, thời điểm hắn vượt qua, hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của những người kia.
Hắn lên tiếng chào giống như đang chào hỏi hàng xóm, sau đó nghênh ngang rời đi, chỉ lưu lại đám người trên bè gỗ ngây ra như tượng gỗ.
Lại qua một lúc, hắn lại đuổi kịp bè gỗ khác.
Lúc này, hắn không có chào hỏi, trực tiếp vượt qua, nhưng hai người trên bè gỗ suýt chút nữa rơi xuống biển.
Cứ như vậy, Lăng Hàn liên tiếp vượt qua, không biết làm bao nhiêu người rớt cả tròng mắt, ba ngày sau đó, nơi xa xuất hiện đường chân trời.
Hắn vốn cho rằng cần vượt qua biển cả, hắn lập tức phát hiện không đúng.
Đây không phải đại lục, mà là một hòn đảo, bởi vì quá lớn cho nên làm cho hắn nghĩ đây là đại lục.
Lại đi một hồi, hắn bước xuống hòn đảo.
Thật nóng!
Lăng Hàn suýt chút nữa nhảy lên, bởi vì nơi này quá nóng, giống như lòng đất sinh ra chân hỏa vô thượng làm cho cả hòn đảo nóng như lửa.
Hắn vận chuyển màn sáng tinh thần ngăn cản nhiệt lực, sau đó hắn quan sát chung quanh.