Lăng Hàn dùng hết tâm thần nhưng không hiểu ra cái gì.
Đại Đế sát trận vượt qua cảnh giới của hắn quá nhiều, bởi vì Thánh Nhân cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Lăng Hàn cảm thấy đáng tiếc, hắn không cầu học được toàn bộ Đại Đế sát trận, mà là chỉ cần học được một góc cũng đủ chém giết Tôn Giả, uy hiếp Thiên Đạo hỏa.
Học chẳng phải học không, hắn đang cố gắng hóa lỏng đan trì, lại vừa tu luyện bốn loại năng lượng cửu tinh, còn có Hàn Băng Lục Tiên Chỉ, đây chính là Đế thuật, chờ hắn đột phá Chân Ngã cảnh, khi đó có thể phát ra uy năng lớn lao.
Hiện tại không thể làm việc khác, vây khốn hắn ở đây là có ý gì?
Vài ngày qua đi, Lăng Hàn đã tìm kiếm nơi này một lần, nhưng nơi này cũng không lớn, hơn nữa, trừ hang động này ra, địa phương khác cũng rất bình thường, chỉ là cây cỏ bình thường mà thôi.
Lại qua vài ngày, có ánh sáng bay tới. .
Không phải một đạo, mà là hai đạo, một trước một sau, chênh lệch nhỏ nhất, cho nên hình thành ảo giác thị giác.
Giống như hắn lúc trước, đó là cờ xí bao phủ hai người bên trong.
XIU... XIU...
Tốc độ của cờ xí quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi này.
Hai người này đều là nam tính, nhìn bọn họ rát trẻ tuổi, nhưng từ khí tức bọn họ tỏa ra lại vô cùng khủng bố, nhất là tên thanh niên áo vàng, toàn thân có ma khí màu đen sôi trào, giống như chỉ cần chấn động nhẹ cũng có thể xé nát thiên địa.
Một thanh niên áo xanh khác không bá đạo tuyệt luân bằng thanh niên áo vàng, nhưng hắn cũng anh tuấn phi phàm, bởi vì cảnh giới khác biệt quá lớn nên hắn bị che lấp hào quang.
Một Chân Ngã cảnh, một Hóa Linh cảnh!
Lăng Hàn hiểu ra, hai người này là người thắng trong Chân Ngã cảnh và Hóa Linh cảnh, cũng như hắn đại biểu Sinh Đan cảnh.
XIU... XIU...
Hai tia sáng hình rồng bay ra, phân biệt tiến vào trong cơ thể hai người.
Số mệnh Chân Long.
- Ồ, Đế tử Quỳ!
Thanh niên áo xanh cũng không biết người đồng hành mình là ai, nhưng vừa nhìn thấy thanh niên áo vàng thì hắn chấp tay hành lễ, thần thái cung kính.
Đế tử Quỳ?
Lăng Hàn cũng không kỳ quái thân phận Đế tử của thanh niên áo vàng, tin tưởng chỉ cần có Đế tử tham chiến, trừ phi gặp người biến thái như hắn, bằng không đối phương sẽ thắng.
Nhưng cách gọi Đế tử Quỳ, ha ha, hắn lần đầu nghe thấy.
Đế tử Quỳ nhìn thanh niên áo xanh, gật đầu:
- Ngươi là Trình Khánh sao?
- Đúng vậy.
Thanh niên áo xanh thập phần khách khí, không chỉ tôn kính khi cách biệt một cảnh giới, mà là một loại kính sợ từ nội tâm.
Đế tử Quỳ không nói gì thêm, hắn nhìn phía trước, hai mắt đảo qua, thần quang xuất hiện mảnh vỡ phù văn.
Gia hỏa. thật khủng khiếp
Lăng Hàn có cảm giác, nếu đối phương ra tay với hắn, hắn không có khả năng phản kháng.
Không có biện pháp, cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Chuyện gì xảy ra, lại thả Sinh Đan cảnh, Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh cùng một nơi, chẳng phải Hóa Linh cảnh có thể muốn làm gì thì làm?
Đế tử Quỳ không nhìn Lăng Hàn, mà là nhìn chằm chằm vào Đại Đế sát trận, hắn quan sát rất chăm chú.
Lăng Hàn lắc đầu, đây chính là Đại Đế sát trận, đừng nói ngươi chỉ là Hóa Linh cảnh, cho dù ngươi thành Thánh Nhân, nhiều lắm chỉ nhìn ra một góc tàn trận mà thôi, Đế tử cũng không dùng được.
- Hắc hắc, ngươi chính là người trổ hết tài năng ở Sinh Đan cảnh sao?
Trình Khánh tò mò nhìn Lăng Hàn:
- Các Đế tộc chúng ta đã bí mật phân chia xong, Đông Lâm, Hỏa Vân, Kim Đỉnh các Đế tộc phái Đế tử, Sinh Đan cảnh tới, không ngờ kẻ xuất hiện cuối cùng lại là ngươi!
Khốn kiếp, Đế tộc còn làm chuyện loại này?
Kể từ đó, số mệnh Chân Long sẽ bị Đế tộc phân chia, hơn nữa, Đế tộc cạnh tranh cũng hạn chế trong mấy nhà, bảo chứng mỗi Đế tộc đều chiến thắng.
Đương nhiên, đụng phải Lăng Hàn là bọn họ không may, gia hỏa này yêu nghiệt hơn cả Đế tử, bốn Đế tử như Bách Lý Xa liên thủ cũng không thắng được hắn.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, hắn tin tưởng Chân Long sẽ không sai lầm như thế, đặt hắn chung chỗ với Chân Ngã cảnh, Hóa Linh cảnh chịu khi dễ, cho nên, nơi này sẽ có hạn chế, nếu đánh nhau sẽ đánh nhau cùng cảnh giới
Hoặc nơi này không thể đánh nhau!
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Một đám gà đất chó kiểng, ta quét ngang dễ dàng.
- Ha ha ha ha!
Trình Khánh cười to, sau đó lắc đầu, nói:
- Đế tử thế hệ này không được rồi! Tiểu tử, ngươi rất may mắn, không có sinh ra vào trăm năm trước, bằng không ngươi sẽ biết sự khủng bố của thế hệ hoàng kim.
Cái gì thế hệ hoàng kim?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, nhưng hắn không có hỏi tiếp.
Trình Khánh này lại có tiềm chất nói nhiều, hắn chủ động nói:
- Trăm năm trước, võ đạo nghênh đón thịnh thế chưa từng có, chẳng những Đế tộc xuất hiện rất nhiều tộc nhân ưu tú có thể sánh ngang Đại Đế năm đó, các gia tộc bình thường cũng sinh ra rất nhiều thiên tài.
- Nhìn thấy hắn không?
Hắn chỉa chỉa Đế tử Quỳ:
- Vị này chính là một thành viên trong thế hệ hoàng kim, chỉ mới trăm tuổi mà thôi, đây là tuổi tác tuyệt hảo, tin tưởng hắn có thể trở thành Giáo Chủ trước hai trăm tuổi, ba trăm tuổi thành Tôn Giả, năm trăm tuổi thành Thánh Nhân!
- Năm trăm tuổi thành Thánh Nhân, từ xưa đến nay, tư chất như vậy đủ để xếp vào tốp mười, nhìn khắp lịch sử tinh không, thiên tài như vậy không nhiều hơn trăm người!
- Cho nên, nếu tiểu tử ngươi sinh ra ở thời đại đó, nhất định sẽ cảm thấy tuyệt vọng!
Trình Khánh vô cùng cảm thán, dường như ảo não mình không sinh ra sớm vài năm, trở thành một thành viên trong thế hệ hoàng kim.
Trên thực tế, hắn có thể giết ra từ vô số Chân Ngã cảnh đi tới nơi này, điều đó chứng tỏ hắn đủ yêu nghiệt, hắn lại tôn sùng thế hệ hoàng kim như thế, có thể nghĩ thiên tài như Đế tử Quỳ yêu nghiệt cỡ nào.
Chỉ có thể nhìn lên, không có tư cách sánh ngang.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng:
- Hỏa Vân Đế tộc Lâm Hiên cũng là thế hệ hoàng kim sao?
- Đế tử Hiên? Đương nhiên phải!
Trình Khánh gật đầu, gia hỏa này không có bày giá đở Đế tử của mình. Hắn nói nhỏ:
- Đế tử Hiên cũng là cao thủ thượng đẳng trong thế hệ hoàng kim, hắn đã sớm đột phá cấp Giáo Chủ.
Lăng Hàn đau răng, Lâm Lãng bị hắn giết, hắn khẳng định bị Hỏa Vân Đế tộc nhắm vào, hơn nữa hắn phải đối mặt nhân vật trâu bò như Đế tử Hiên.
Chỉ trong nháy mắt hắn tỏa ra khí thế hào hùng, Đế tử Hiên thì như thế nào, đánh ngã hắn là được!
- Thế hệ đó đều dùng Đế tử Hiên, Đế tử Quỳ xưng hô sao?
Hắn lại hỏi.
- Đúng vậy, cũng chỉ có thế hệ hoàng kim mới có tư cách như vậy.
Trình Khánh gật đầu, sau đó hắn nói với Lăng Hàn:
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
- Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nói.
- Ồ, ngươi chính là Lăng Hàn?
Trình Khánh giật mình, sau đó cười nói:
- Khó trách có thể trổ hết tài năng, nghe nói ngươi được xưng là sát thủ Đế tử, dường như đúng là có chuyện như vậy.