Chương 3585: Ba người kỳ quái (2)

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:35

- Tóc bím, mau tới trợ giúp ta! Ta nhổ vào. Còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu anh dũng bất khuất. Nam tử tóc bím cười hắc hắc: - Được, không chơi nữa. Để tránh đêm dài nhiều mộng! Hắn đi nhanh về phía chiến đoàn. Đinh đinh đang đang. Từng âm thanh vang lên. Ầm, một đạo kình lực khủng khiếp xẹt qua ở trước mặt hắn, khiến cho hắn không thể không dừng lại bước chân. Nam tử tóc bím kinh ngạc nhìn lại về phía Lăng Hàn. Vừa rồi chính là Lăng Hàn ra tay, ngăn cản hắn tiến lên phía trước. - Hai người các ngươi ở chỗ này thành thật chờ đợi đi. Lăng Hàn nói. - Tiểu ca đẹp trai, ta có thể chơi với ngươi. Nữ tử áo đỏ nhảy qua, lắc cái mông lớn, khiến người ta muốn nôn mửa. Ban đàu Lăng Hàn thầm nghĩ trấn áp trận, do Đường Hải bọn họ tới từng người đối phó với ba người này. Nhưng bị nữ tử áo đỏ làm cho buồn nôn như vậy, hắn cũng không nhịn được nữa. Hắn chợt bước về phía trước, sau đó chính là một quyền đánh ra. Ầm. Rõ ràng vẫn là cách xa với khoảng cách ba trượng, nhưng sắc mặt nữ tử áo đỏ lại đại biến. Trong cơ thể phát ra tiếng vỡ nát. Toàn thân cũng ngang bay ra ngoài. Ở trên trời vẽ một đường vòng cung, sau đó nàng nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Toàn thân lại có thể đều làm nát thịt, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cỏ nhỏ dưới thân. Năm sau nhất định sẽ lớn lên rất mập. - Bà tám đáng chết! Bà tám đáng chết! Nam tử tóc bím kêu lên. Nhưng trả lời hắn, chỉ có vết máu khuếch tán ra càng lúc càng lớn. A! Bà tám đáng chết lại có thể bị một quyền đánh chết? Trong lòng nam tử tóc bím kinh hoàng. Tuy rằng bọn họ chỉ có ba người, nhưng cũng không e ngại đám người Lăng Hàn nhiều người. Bởi vì ba người bọn họ không chỉ đều là Thập Nhị Mạch, hơn nữa nếu so với Thập Nhị Mạch bình thường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đội viên của Huyền Thanh Kỳ sao? Bọn họ biết rất rõ, tiểu đội cũng chỉ có một đội trưởng là Thập Nhị Mạch. Những người khác đều chỉ là Thập Nhất Mạch, Thập Mạch Cho nên, ba người bọn họ liền có thể dễ dàng trấn áp, hoàn toàn không cần để ở trong lòng. Nhưng mà, sự thực lại tàn khốc đến như vậy. Một quyền, một quyền lại giết chết trong nháy mắt. Đây là hạng thực lực khủng bố, khiến cho hắn chỉ vừa nghĩ tới, lại cảm thấy có mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống. Vội vàng chạy trốn, bằng không chính là đi tìm chết. Lăng Hàn mỉm cười: - Khuyên ngươi một câu, không muốn lập tức chết, ngàn vạn không cần làm vậy. Nam tử tóc bím cười gượng một chút, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý niệm trốn chạy. Nam tử trẻ tuổi trước mặt này gây ra cho hắn áp lực thật đáng sợ. Hắn cảm giác, nếu như mình thật sự được chạy trốn, tuyệt đối không thoát khỏi kết quả bị giết chết trong nháy mắt. Mình rõ ràng cũng là Thập Nhị Mạch! - Nói đi, các ngươi tại sao lại muốn ở chỗ này? Lăng Hàn hỏi. Trong mắt của nam tử tóc bím xoay chuyển nhanh chóng. Một lát sau, hắn mới thận trọng nói: - Ta có thể không nói hay không? - Không được. Lăng Hàn lắc đầu. - Không nói sẽ như thế nào? Hắn lại hỏi. - Chắc hẳn là, khả năng có lẽ sẽ không kém hơn nàng bao nhiêu đâu. Lăng Hàn chỉ vào nữ tử áo đỏ nằm trên mặt đất, nói. Nam tử tóc bím suy nghĩ một chút, thở dài, nói: - Vậy ta vẫn lựa chọn... Vèo. Hắn chợt xông tới, giơ tay một cái. Chính là một tờ giấy bay ra. Sau đó lập tức có ánh sáng màu đen đột ngột phát ra, hóa thành một con báo săn màu đen, nhanh chóng nhào về phía Lăng Hàn. Tốc độ này thật nhanh. Chỉ là một thoáng nó đã đến trước mặt của Lăng Hàn. Lăng Hàn lại hoàn toàn không để ở trong lòng. Uy lực của binh phù này cũng không chịu nổi một đòn của Thập Nhị Mạch. Hắn biết, mục đích của nam tử tóc bím mục chính là muốn chạy trốn. Thực sự là si tâm vọng tưởng. Một quyền của hắn đánh ra. Ầm. Con báo săn màu đen này lập tức bị hắn chấn động tới mức nát bấy. Tấm giấy bùa liên quan kia cũng phân ra thành hai nửa, nhanh chóng ảm đạm xuống. Ngươi là yêu quái sao? Trong lòng nam tử tóc bím thầm kêu lên. Hắn biết Lăng Hàn đáng sợ, nhưng không đến mức cường đại đến trình độ như vậy chứ? Hắn vội vàng gia tăng tốc độ chạy đi. Nhưng hắn chỉ cảm thấy ngực đau xót. Một búng máu lại phun tới. Sau đó hắn ngã nhào xuống đất, rơi vào trong bóng tối vĩnh viễn. Lăng Hàn gãi đầu nói: - Lỡ hơi mạnh tay chút đánh chết rồi, nhưng không sao, còn một người sống. Lăng Hàn nhìn hướng Vương Bách Thắng lùn, sau đó há miệng to lớn. Vì Lăng Hàn nhìn thấy Vương Bách Thắng bị nhóm Đường Hải loạn nhẫn chém chết. Chết tiệt, không chừa một người sống! Giờ làm sao thẩm vấn? Trương Hồng Lãng khen: - Phó đội trưởng thật lợi hại, chín người chúng ta mới chỉ đánh chết một người mà phó đội trưởng đã giải quyết hết hai. - Phó đội trưởng oách quá! - Phó đội trưởng số một! Đám người đua nhau nịnh hót nhưng cũng là lời nói thật. Lăng Hàn khẽ thở dài: - Người đã bị các ngươi giết thì tìm ai tra hỏi? Cả đám nhăn mặt: - A! - Lo đánh sung quá quên chừa người sống. - Bên phó đội trưởng còn hai người, chúng ta cứ nghĩ giết người này không sao. - Ai ngờ phó đội trưởng giải quyết mau quá vậy. Tóm lại là ba người đã chết, không chừa một người sống. Đường Hải nói: - Lục tìm trên người bọn họ xem có manh mối gì không. Bọn họ tìm kiếm nhưng không có thứ gì hữu dụng. - Kỳ lạ, bọn họ có quan hệ gì với yêu thú? Tại sao muốn ngăn cản chúng ta đi vào? - Không lẽ con yêu thú này là bọn họ nuôi? - Không thể nào! Một là không ai mất trí phát cuồng như vậy, hai là bọn họ chỉ là thập nhị mạch, chắc không đến mức có thể có thể nuôi yêu thú thập nhị mạch. - Thôi kệ, chúng ta giải quyết con yêu thú kia trước đi. Cả đám gật đầu, đây là mục tiêu hành động lần này của họ, còn về thân phận của ba người kia thì sau này từ từ điều tra. Bọn họ không dám khinh thường, bày ra trận hình tấn công đi vào hiệp cốc. Hiệp cốc tĩnh lặng, cây cối rậm rạp, cỏ mọc um tùm nhưng không có tiếng côn trùng kêu, không tiếng chim hót, không tiếng thú gầm, tựa như một thế giới giả. Mười người nhỏ giọng nhắc nhở đồng đội: - Quỷ dị! - Cẩn thận! Hiệp cốc rất lớn, vì nhiều cây cối che mất tầm mắt, chỉ thấy khoảng ba mươi trượng. Nhìn kỹ cây nghiêng ngã trái phải chừa ra một con đường là biết từng có vật khổng lồ nghiền qua. Là con yêu thú đó! Bọn họ không ngừng tiến lên, chốc lát sau một hồ nước đập vào mắt. Hồ nước rất to, không có gió núi thổi, không có cá lội nên mặt hồ trơn như gương. Bọn họ liếc nhau, thu về tầm mắt tiếp tục men theo dấu vết nghiền áp.