Chương 3567: Rút lui

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:36

Lăng Hàn cốc đầu Phan Hổ: - Ngươi tưởng ta giống như ngươi sao? Phan Hổ cười bẻn lẽn, thầm nghĩ: Ngươi hỏi tổ chức sát thủ chỉ vì tò mò sao? Tổ chức Địa Ngục? Lăng Hàn trở về, dùng quang não tìm kiếm về tổ chức này. Đúng như Phan Hổ nói, tổ chức này tiếng tăm lừng lẫy, tuy xếp vào đối tượng bị Huyền Bắc quốc nghiêm ngặt triệt đánh, nhưng vì giỏi về che giấu thân phận nên đến nay Địa Ngục chưa bị tiêu diệt. Tổ chức này tự xưng không có mục tiêu nào là bọn họ không giết được, chiến tích vang dội nhất là ám sát một thành chủ, cường giả Cực Cốt cảnh. Thông Mạch, Hoán Huyết, Cực Cốt. Cực Cốt cảnh là đẳng cấp thứ ba trong võ đạo. Lăng Hàn trầm ngâm nói: - Không cần Cực Cốt cảnh cường giả ra tay, chỉ cần Hoán Huyết nhị biến là ta đã không thể so sánh. Nếu sát thủ Địa Ngục lại ngóc đầu thì hắn không ngăn được. Lăng Hàn thầm nghĩ: - Ta có nên liên lạc với tổ chức này làm thịt Nghiêm Tuấn không? Dù sao hắn không thiếu tiền, nhưng làm cách nào liên lạc với người của Địa Ngục? Đây là đối tượng bị Huyền Bắc quốc tập trung tấn công, v làm sao có thể quang minh chính đại để lại địa chỉ trên mạng? Lăng Hàn thầm nghĩ: - Thôi, qua mấy ngày đã dời đi Huyền Thanh kỳ, không tin bọn họ dám vào quân doanh. Trong quân doanh có Hoán Huyết tam biến Liên Tuyết Dung tọa trấn. Chỉ một ngày nguyên Hùng Cứ thành lại chấn động. Lúc trước là Tham Mạch đan phiên bản cải tiến, khiến nhiều người kẹt lại cảnh giới rất là hân hoan, nhưng dù sao lúc trước có loại thuốc này, bản cải tiến chỉ tăng cao hiệu quả. Lần này thì khác, Trú Nhan đan đột nhiên xuất hiện, làm tất cả quý phụ, đại tiểu thư rục rịch. Có thể giữ mãi thanh xuân? Tuy Mạc Quốc Hào nói một viên Trú Nhan đan chỉ bảo đảm năm năm nhan sắc không thay đổi, sau năm năm có thể ăn tiếp một viên. Cả đời chỉ có hơn một trăm năm thì cần bao nhiêu viên? Giá trên trời cũng muốn mua! Khiến các nữ nhân chuẩn bị dốc hết túi tiền giành giật là Trú Nhan đan tháng sau mới bán. Lăng Hàn nghe tin xong mỉm cười, treo đám người này một tháng, chờ lúc tung hàng ra sẽ đổ dồn tiền về. Hơn nữa dời lại một tháng mới cho thấy món quà hắn tặng nữ nhân nhi yêu quý của thành chủ quý giá cỡ nào. Một ngày, hai ngày, thời gian lặng lẽ trôi, đã đến ngày sinh nhật nữ nhi yêu quý của thành chủ. Buổi tối đông khách đến. Thành chủ là người có quyền thế nhất Hùng Cứ thành. nữ nhi của gã qua sinh nhật mười tám tuổi có ai không nể mặt? Thế hệ trước sẽ không hạ mình tự đến dự, nhưng người trẻ tuổi trong gia tộc đều mang theo quà quý trọng đến, không thiếu nhà nào. Cấp bậc không đủ thì không có cả cơ hội đến tặng quà. Lăng Hàn dặn thị nữ nhỏ trông nhà, hắn kêu chiếc xe đến phủ thành chủ. Có người ngăn Lăng Hàn lại, nhưng nói chuyện lễ độ: - Xin hỏi tên của các hạ? Lăng Hàn trả lời: - Lăng Hàn. Người đó vạch qua quang não, nói ngay: - Mời quý khách. Trên quang não có danh sách những người được mời dự tiệc, cùng là khách nhưng chia cao thấp, Lăng Hàn thuộc cấp cao, nên người phụ trách rất khách sáo với hắn. Lăng Hàn không phải lần đầu vào phủ thành chủ, hắn có trái tim của cường giả nên biểu tình tự nhiên đi dạo, không giống một số người đi vào rồi chân run cầm cập, vẻ mặt dè dặt sợ làm sai chỗ nào dẫn đến họa lớn. Lăng Hàn thầm nghĩ lúc ở Cổ Đạo tông cũng tham gia một bữa tiệc sinh nhật nhưng bị người vu oan, lần này chắc sẽ không gặp chuyện gì nữa đi? Tuy hắn được nhiều ích lợi từ thần thạch nhưng chỉ số may mắn không thể triệt tiêu năng lực kéo thù hận, hắn đứng trong đám đông như bẩm sinh tự phát sáng, làm sao cũng sẽ chói mắt một, hai người. Phan Hổ nhích lại lại gần: - Hàn thiếu gia! Dạo này Mạc Quốc Hào chạm tay có thể bỏng, Phan Hổ làm cháu trai của gã cũng được phủ thành chủ mời. Lăng Hàn gật đầu chào: - Ngươi cũng đến. Phan Hổ nói nhỏ vào tai Lăng Hàn: - Hàn thiếu gia biết không? Đại tiểu thư của phủ thành chủ được sinh ra lúc thành chủ đại nhân bảy mươi tuổi. Bảy mươi tuổi? Vậy tức là bây giờ Phong Tử Thịnh sắp chín mươi. A, thật không nhìn ra. Lúc trước Lăng Hàn đã gặp một lần, xem bề ngoài Phong Tử Thịnh chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Lăng Hàn nhớ Liên Tuyết Dung từng nói đột phá Hoán Huyết cảnh sẽ được thêm tuổi thọ ba mươi năm. Nếu đột phá Cực Cốt cảnh cũng tăng tuổi thọ, vậy là Phong Tử Thịnh sống lâu cỡ hai trăm tuổi. Tính ra chín mươi tuổi tương đương với người thường bốn mươi tuổi. Phan Hổ tặc lưỡi nói: - Tiểu thử của thành chủ hình như tên Phong Nhược Tiên, chậc chậc, nghe nói đẹp như tiên. Vẻ mặt Phan Hổ tò mò và một chút khao khát: - Nghe nói thành chủ đại nhân định gả đại tiểu thư cho một vị hoàng tử, nhưng đến nay thánh thượng chưa xác lập người thừa kế, bởi vậy thành chủ đại nhân không dám quyết định, lỡ chọn sai người thì thảm. Mấy lời này không thể nói lung tung. Nếu lọt vào tai thành chủ thì dù Phong Tử Thịnh chém đầu Phan Hổ cũng không ai dám nói gì. Chê trách trọng thần là tội lớn. Phan Hổ dám nói lời đó với Lăng Hàn vì biểu đạt lòng trung thành. Lăng Hàn cười hỏi: - Quên hỏi ngươi, trong thành có những thế lực mạnh nào? Phan Hổ nhanh nhảu: - Hàn thiếu gia hỏi đúng người rồi, ta rất có nghiên cứu. Thế lực số một của Hùng Cứ thành chúng ta đương nhiên là phủ thành chủ. Thành chủ Phong Tử Thịnh Phong đại nhân, cường giả số một Cực Cốt cảnh, nghe nói đã năm lần rèn luyện thần cốt, có được tư cách trùng kích đại cảnh giới tiếp theo. - Phủ thành chủ còn có một vị lão quản gia, nghe nói năm xưa bị kẻ thù truy sát, may mắn được thành chủ đại nhân cứu nên cam lòng làm nô, hiện giờ có tu vi Cực Cốt cảnh, cụ thể tầng thứ mấy thì không rõ. - Dưới phủ thành chủ là ba gia tộc Triệu, Lý, Văn Nhân, nghe nói đều có cường giả Cực Cốt cảnh. Hàn thiếu gia nhìn nam nhân mặc áo trắng bên kia đi, đó là người trẻ tuổi nổi thế hệ trẻ Văn Nhân gia, tên là Văn Nhân Tứ Nguyệt, năm nay mới ba mươi bốn đã là Hoán Huyết nhất biến. - Người mặc áo vàng là Triệu Trực Thụ của Triệu gia, năm ngoái vào Hoán Huyết cảnh, mới hơn ba mươi tuổi, tương lai tươi sáng. Còn vị này... Phan Hổ bỗng đổi biểu tình háo sắc, gã nhìn nữ nhân mặc váy dài màu trắng ngà. Đối phương lập tức có cảm ứng ngoái đầu liếc Phan Hổ một cái, làm gã sợ đến toát mồ hôi lạnh. Đây là Hoán Huyết cảnh, có lực lượng áp chế người thường tuyệt đối, một ánh mắt khiến người sợ vỡ mật.