Ở chỗ này cũng không có gặp được Cửu Sơn Thánh Nhân, cũng không phát hiện hình bóng của Thánh Nhân khác.
Cho nên, nơi này cực kỳ có khả năng không chỉ là một bãi tha ma.
Bọn họ thông qua qua Thánh Nhân mộ địa, tiếp tục đi lên phía trước.
Được rồi bốn ngày sau đó, quả nhiên phía trước lại xuất hiện một bãi tha ma.
Làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, ở trung tâm bãi tha ma có một đống xác chết nhô lên thật cao, nó như một tòa tháp nhọn, đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy.
A, là ai làm?
Bốn người nhìn nhau, mọi người rất hiếu kỳ.
Muốn nói những Thánh Nhân trước khi chết ngồi và nằm lên nhau, bọn họ một vạn cái không tin.
Làm sao có thể chứ? Cố ý tạo thành ngôi mộ sao?
Nhưng muốn nói Thánh Nhân sau khi chết bị người ném lên thì sao?
Thánh Nhân sau khi chết thánh uy tràn ngập, cũng không phân địch ta, chỉ cần có người đến gần, đụng vào thì sẽ bộc phát, bảo đảm giết Tôn Giả như giết kiến.
Cho nên, muốn di chuyển Thánh thi, cũng chỉ có thể là Thánh Nhân.
Thủ hỏi có Thánh Nhân nào ăn no rỗi việc, không có việc gì cầm thi thể chồng lên chơi?
Bất kể như thế nào, cứ đi lên tìm kiếm tiên dược.
Bốn người chia ra hành động, một tháng sau sẽ hội hợp tại đây.
Trong một tháng, Lăng Hàn lại gặp mấy tên Đế tử, nhưng vận khí của bọn họ không tồi, trốn đi nhanh chóng, không có cho Lăng Hàn cơ hội, việc này làm hắn cảm thấy tiếc nuối.
Trên thực tế, những Đế tử này mới khổ sở.
Đường đường Tôn Giả, hiện tại bị một tên Giáo Chủ truy sát, ngươi nói đây là chuyện gì?
Lăng Hàn cố ý đi tới tòa tháp cao ngất kia, hắn muốn quan sát tình huống trong khoảng cách gần, nhưng Thánh thi nơi này quá nhiều, thánh uy chồng lên tạo thành áp lực kinh khủng, căn bản là không có cách tới gần.
Hắn mở nhãn thuật ra quan sát tỉ mỉ.
Không thu hoạch được gì.
Hắn không nhìn ra quy luật của thi tháp, càng không khả năng xuyên thấu qua Thánh thi nhìn xem bên trong có thứ gì.
Ngừng ở nơi này mấy ngày, lúc này Lăng Hàn mới rời đi.
Sau khi tới kỳ hạn, Lăng Hàn ra ngoài hội hợp cùng đám người Hầu ca.
Bọn họ đều tới Thánh Nhân thi tháp, nhưng không ai tới gần, thị lực lại không thể xuyên thấu nên không có đầu mối.
Đi thôi.
Bọn họ xuất phát, tiếp tục đi về phía trước, lại qua hai ngày sau, bọn họ thấy Thánh Nhân mộ địa thứ ba, mà xa xa, bọn họ lại nhìn thấy Thánh Nhân thi tháp.
A, tại sao mộ địa đầu tiên không có?
Lúc này, bọn họ quyết một tháng sau tụ tập dưới Thánh Nhân thi tháp.
Tìm tiên dược.
Lăng Hàn đi quanh mấy ngày, cũng không thu hoạch, nhưng hắn không đặt trong lòng, đại dược thất tinh và Thánh dược là thứ tùy tiện thu hoạch hay sao?
Mấy ngày sau có thể có thu hoạch, hơn nữa thu hoạch kinh người.
Hả?
Hắn sững sờ, hắn nghe thấy tiếng nói với âm lượng kinh người
Hắn đi tới, nhưng không phát ra chút động tĩnh nào.
– Tứ Cực thảo đã cho ngươi, vì cái gì còn không thả chúng ta rời đi?
Có người lớn tiếng quát tháo.
Lăng Hàn đã tới gần.
Chỉ thấy phía trước có hai phe đang đối đầu, một phương có bốn người, một phương chỉ có một người, nhưng một người lại chiếm thượng phong.
Thế hệ hoàng kim, Trình Phong.
Bốn người đối diện chính là đạo tử Thánh Địa, đặt ở bên ngoài tự nhiên uy phong bát diện, nhưng trước mặt thế hệ hoàng kim, thứ nhất, bọn họ cảnh giới không bằng, thứ hai, cho dù cảnh giới tương đương cũng không phải đối thủ.
Lăng Hàn hơi suy nghĩ, Tứ Cực thảo sao?
Thành Tôn, như vậy Đạo quả trong cơ thể sẽ diễn hóa Tứ Cực, mà cái gọi là Tứ Cực chính là bố cái trụ chống đỡ tiên khu.
Cho nên, phẩm chất bốn cái trụ càng cao, đương nhiên chiến lực Tôn Giả cũng càng mạnh.
Tứ Cực trụ do quy tắc biến thành, mà đều là quy tắc thất tinh, cũng không chia cao thấp, cho nên, Tôn Giả diễn hóa Tứ Cực trụ không khác nhau.
Thế nhưng mà, thế gian có tiên dược có thể tăng phẩm chất cực trụ, chính là Tứ Cực thảo.
Khó trách Trình Phong muốn đánh cướp bốn người này, Tứ Cực thảo có thể giúp hắn đắp nặn cực trụ phẩm chất cao hơn, khi đó đốt thánh hỏa càng dễ dàng.
Đối mặt bốn người này chất vấn, Trình Phong chỉ chắp tay sau lưng, hắn cao ngạo nói:
– Không có cái gì vì cái gì, bởi vì ta đột nhiên muốn giết các ngươi.
Ngươi động sát ý nên muốn giết người?
Đây là lý luận kiểu gì?
Bốn tên đạo tử vô cùng phẫn nộ, nhưng tức giận thì thế nào, nội tình Thánh Địa có thể so sánh với Đế tộc sao? Đạo tử có thể so sánh với Đế tử sao?
– Trình Phong, nơi này thánh uy tràn ngập, ngươi muốn động thủ, chúng ta cũng sẽ liều chết phản kích, đến lúc đó ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!
Một tên đạo tử uy hiếp.
– Các ngươi có cơ hội như vậy sao?
Trình Phong tươi cười, vẻ mặt vô cùng khát máu.
Hắn đưa tay quét qua một cái, xoát, quy tắc thất tinh hóa thành thần mang chém qua bốn người.
Với thực lực Tôn Giả cửu tinh của hắn, muốn giết bốn tên Giáo Chủ đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, đột nhiên có một người xuất hiện ngăn cản.
– Ân?
Trình Phong kinh ngạc, có người xuất thủ hóa giải công kích của hắn.
– Ai?
Hắn nhìn sang vị trí của Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, cất bước đi ra.
– Lăng Hàn!
Trình Phong khiếp sợ, đây là địch nhân hắn không muốn gặp nhất, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Hầu ca.
Dù sao, Hầu ca cũng chỉ có tư chất thế hệ hoàng kim, mặc dù trong tay nắm giữ thánh liệu tạo thành cây gậy nhưng hắn cũng không phải không có Thánh khí nơi tay.
Nhưng Lăng Hàn có quá nhiều thủ đoạn, hơn nữa năng lượng màu đen quá kinh khủng, có thể ăn mòn thánh lực.
– Buông Tứ Cực thảo xuống.
Lăng Hàn nói giống như ra lệnh cho tôi tớ.
Trình Phong biến sắc, đây chính là giọng diệu hắn vừa nói với bốn tên đạo tử.
Hắn thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng hắn là Đế tử, hắn ra lệnh thì có gì không đúng?
Nhưng mà, bây giờ bị người ta dùng ngữ khí như vậy quát tháo, từ đó làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hắn khó chịu, bốn tên đạo tử cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí muốn khóc.
Ở trước mặt Trình Phong, bọn họ giống như con chó, không hề có chút tôn nghiêm, muốn cướp đoạt đồ vật của bọn họ thì cướp đoạt, mà bọn họ có thể làm chính là cầu xin.
Hiện tại, Trình Phong cũng chịu khuất nhục như bọn họ, bọn họ hả giận cỡ nào?
Lăng Hàn, tốt!
Trình Phong ngưng mắt nhìn Lăng Hàn, biểu lộ uy nghiêm đáng sợ.
Hắn thật sự muốn ra tay với Lăng Hàn, nhưng nhớ tới việc các Đế tử vây công Lăng Hàn, thực lực sát thủ Đế tử không phải thổi ra, hắn không phải là đối thủ của Lăng Hàn.
Giao thủ với Lăng Hàn, khả năng hắn không đánh lại là rất lớn. .
Hắn nhíu mày lại, nói:
– Nơi này thánh uy tràn ngập, ngươi ta giao thủ, không ai chiếm được chỗ tốt.
Bốn tên đạo tử nghe thế, trong lòng càng hả giận.
Đây là lời của bọn họ, là giọng điệu bất đắc dĩ và yếu thế.
Ngươi trâu bò nữa đi.
– Ta bảo ngươi buông Tứ Cực thảo xuống, ngươi không có nghe sao?
Lăng Hàn nói, hắn không quan tâm Trình Phong uy hiếp.
Trình Phong suy nghĩ liên tục, hắn nâng tay lên và ném Tứ Cực thảo ra ngoài.
Sau đó, hắn hừ một tiếng và quay người rời đi.
– Ta cho ngươi đi hay sao?
Lăng Hàn thản nhiên nói.