- Không được ồn ào!
Trong một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy Tuyên Anh lên tiếng, hắn là Tiên Vương tầng chín, sao có thể cho người ở trong động phủ của hắn hô đánh gọi giết, đặt hắn ở nơi nào?
Trác Khải ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chắp tay nói:
- Bái kiến Tuyên đại nhân!
Hắn cũng không có quá nhiều kính nể, bởi vì lão tổ của hắn chính là chuẩn Thiên Tôn, đừng xem so với Tiên Vương tầng chín chỉ đi nhiều ra một bước, nhưng vượt qua một bước này là lớn kinh người.
- Tuyên đại nhân, cho ta chút thể diện được không?
Hắn nói.
Những người khác đều suýt chút nữa bật cười, một Tiên Vương tầng ba nho nhỏ lại dám đòi Tiên Vương tầng chín cho thể diện, thật là không có tự mình biết mình, cũng chỉ có thứ nhị thế tổ như Trác Khải mới có thể làm được ra chuyện như vậy.
Tuyên Anh cũng bật cười, lắc đầu nói:
- Trác tiền bối lại có một hậu nhân như người, không biết có thể tức chết hay không.
Hắn phất phất tay:
- Đi đi.
Oanh, một nguồn lực lượng dâng lên, Trác Khải không tự chủ được mà liên tiếp lui về phía sau, một đường lui ra động phủ, lúc này mới ngừng lại.
Hắn oán hận nhìn cửa lớn, cũng không có lại đi vào.
Mếu một vị Tiên Vương tầng chín lên tiếng, nếu hắn còn không thức thời, vậy chỉ có phần tự mình chuốc lấy cực khổ.
Có điều, hắn nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.
Hắn giận dữ xoay người, nhanh chân rời đi.
Lăng Hàn lập tức thì thầm với Nữ Hoàng:
- Ta đi một chút sẽ trở lại.
Trên người Trác Khải lại có thứ tốt như Xích Hồng Minh Hỏa Đan, vậy tuyệt đối không thể để cho hắn chạy như thế.
Lăng Hàn chạy ra ngoài, cảm ứng khí tức Trác Khải lưu lại một hồi, lập tức bay vọt mà đi.
Mặc dù nơi này là Vũ Viện, nhưng quá to lớn, không phải hai ba bước liền có thể nhìn thấy một kiến trúc, nhìn thấy mấy người đi đường, không không không, nơi này một đỉnh núi nhiều lắm chỉ xây dựng hai, ba động phủ, người qua đường càng cực kỳ ít ỏi.
Long xa tự nhiên là bị Trác Khải lấy đi, bởi vậy hắn đi rất nhanh, nhưng tốc độ của Lăng Hàn càng nhanh hơn, không lâu lắm liền nhìn thấy Đại Long kia.
Lăng Hàn vận chuyển quy tắc không gian, sau mấy cái thuấn di, cấp tốc rút ngắn khoảng cách.
Đại Long tốt xấu gì cũng là Tiên Vương, lập tức cảm ứng được không đúng, nó quay đầu lại nhìn, phát hiện lại là Lăng Hàn khí thế hùng hổ mà đến, toàn thân không khỏi run run một cái, bốn chân như nhũn ra, vội vã ngừng lại.
Nó bị Lăng Hàn đánh sợ, hơn nữa còn nhìn thấy khẩu vị của Lăng Hàn cực kỳ nặng, vạn nhất bắt nó cùng một con hổ đực, hùng đực nào đó y y a a, sau này nó còn mặt mũi sống tiếp sao?
- Gia!
Con Long này phát ra thần niệm, cực kỳ lấy lòng.
Lăng Hàn xem thường, ở trong ấn tượng của hắn, Long hẳn là cao cao tại thượng, nhảy lên cửu thiên, đâu thể nào nhu nhược như thế?
- Làm sao dừng lại?
Trác Khải mở cửa xe đi ra, phát hiện Đại Long lại giả chết bất động, nhất thời tức giận, mà khi khóe mắt của hắn quét đến Lăng Hàn, toàn thân không khỏi run lên, lộ ra vẻ mặt vừa giận vừa sợ.
Hắn tự nhiên hận chết Lăng Hàn, để hắn trở thành trò cười của tất cả mọi người, nhưng hắn cũng đồng dạng sợ Lăng Hàn, dưới thực lực tuyệt đối nghiền ép, hắn chỉ lo mình lại bị chỉnh nữa.
- Trác thiếu, làm sao?
Lại có một người đi ra, không phải Vũ Thi thì là ai?
Hắn cũng nhìn thấy Lăng Hàn, không khỏi mặt đều tái rồi, nhớ tới những chuyện cũ nghĩ lại mà kinh kia, hắn hận không thể đào cái động chôn mình, vừa hận không thể xông tới giết chết Lăng Hàn.
Nhưng cuối cùng, hắn ngậm miệng lại, rắm cũng không dám thả.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Ta cảm thấy Xích Hồng Minh Hỏa Đan kia không tệ, không biết có thể bỏ đi yêu thích đưa cho ta hay không?
Trác Khải suýt chút nữa chửi ầm lên, hắn lấy ra viên đan dược kia là vì trừng trị Lăng Hàn, nếu như bị Lăng Hàn cướp, vậy hắn lại tính là gì, cho kẻ thù thêm lực lượng?
Oan đại đầu không phải làm như thế a.
- Ta không cho... Lẽ nào ngươi còn dám cướp sao!
Trác Khải lớn tiếng nói, nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Sai sai sai, ta chỉ là nhặt được một bình đan dược trên đất mà thôi, tuyệt không ăn cướp, ngươi không nên vu tội ta, bằng không ta thấy ngươi một lần đánh một lần!
Trác Khải không hiểu, trên đất có thể nhặt được Xích Hồng Minh Hỏa Đan sao?
Một ý nghĩ chưa xong, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, oành, hắn đã trúng một quyền, sau đó oành oành oành, trọng quyền liên kích, quần áo trên người hắn lần thứ hai nổ tung, không gian thần khí cũng bị đánh nổ, bình Xích Hồng Minh Hỏa Đan kia tự nhiên cũng rơi xuống đến trên đất.
Trác Khải thế mới biết Lăng Hàn nói là có ý gì, hắn không khỏi tức điên, Lăng Hàn cũng khinh người quá đáng, hắn nhất định sẽ cáo trạng lão tổ, xin mời lão tổ tông ra tay trấn áp người xấu này.
Sau đó, hắn mới biết đưa tay che mình, ngăn trở hạ thể.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Xem ngươi không hết lòng gian, còn phải lại trừng trị một lần.
- Cái kia...
Hắn nhìn về phía Vũ Thi.
- Ngươi tên gì?
Vũ Thi không đáp, chỉ làm ra thái độ đề phòng.
- Ha ha, chớ sốt sắng, lần này để ngươi làm công.
Lăng Hàn ra tay, tóm tới Vũ Thi.
Tuy Vũ Thi cực lực chống lại, nhưng nơi nào chống được, bị Lăng Hàn dễ dàng bắt, dưới lực lượng rung động, hắn cũng lần thứ hai trở nên trần truồng.
- Không!
Hai đại nam nhân đều vặn vẹo cái mông, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Lăng Hàn cười ha ha, trước tiên ném Trác Khải lên xe ngựa, sau đó cho Vũ Thi đi vào, để cho hai người gấp thành một đoàn, hắn giở lại trò cũ, điểm một chỉ, để bọn họ đau đến gầm rú, có quy luật vặn vẹo thân thể.
Nhất thời, xe ngựa bắt đầu lắc lư.
Lăng Hàn còn rất săn sóc mà đóng cửa xe lại, Đại Long chỉ lặng lẽ nhìn Lăng Hàn, thấy ánh mắt của Lăng Hàn quét tới, sợ đến nó vội vã xoay chuyển trở lại.
- Ngoan ngoãn chờ ở đây, bằng không lần sau ta liền hầm ngươi!
Lăng Hàn cảnh cáo nói.
Đại Long vội vàng gật đầu, nó có thể thấy, hai mắt Lăng Hàn phát sáng, khóe miệng có nước miếng chảy ra, đây là một kẻ tham ăn hết sức nổi bật, tuyệt không phải đang dọa nó mà thôi.
Lăng Hàn nhặt Xích Hồng Minh Hỏa Đan lên, sau đó xoay người rời đi, chờ sau đó tiệc rượu tản, mọi người lại sẽ thấy "xe chấn" a.
Hắn trở lại động phủ của Tuyên Anh, cùng Nữ Hoàng ngồi chung một chỗ, lúc này Tuyên Anh đang nói đến sự tình vực ngoại đại chiến, để Lăng Hàn rất nhanh nghe đến mê mẩn.
Cái này cùng hắn tưởng tượng có chút không giống.