Chương 5065: Tuổi thơ của Đại Đế

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:39:20

Lăng Hàn giật nảy mình, mình bị phát hiện? Nữ tử kinh ngạc, nói: – Thái Vũ, ngươi đang nói cái gì thế? – Bên kia có một đại ca ca đang đứng. Tiểu hài tử chỉ vào Lăng Hàn. Ách! Lăng Hàn thở dài, Đại Đế chính là Đại Đế, dù là hình ảnh ký ức nhiều năm trước, thế mà vẫn bị hắn nhìn thấy rõ ràng. Ngươi trâu bò. – Nào có đại ca ca gì, ngoan ngoãn ăn cơm. Nữ tử ôn nhu nói: – Chờ phụ thân ngươi về, sẽ có thịt hầm cho ngươi ăn. – Ân! Tiểu hài dùng sức gật đầu, trong mắt mang theo vui vẻ. Sau khi ăn cơm xong, tiểu hài lại đi luyện võ, hiển nhiên hắn nhìn thấy Lăng Hàn nhưng không nói gì. Thời gian trôi qua rất nhanh, thời điểm gần chạng vạng tối, một tên nam tử thất tha thất thểu chạy tới, vừa vào cửa, bành, hắn đã ngã xuống đất. – Minh Thông! Nữ tử vội vàng lao tới đỡ nam tử dậy. Lăng Hàn thấy rõ ràng, trên ngực nam tử có vết thương rất sâu. Đây là hình ảnh ký ức, Lăng Hàn cũng không cách nào cảm giác khí tức của nam tử, không thể đoán ra tu vi đối phương, nhưng từ nhất cử nhất động của đối phương, hẳn còn chưa tiến vào tiên đồ. Phàm nhân bị thương nặng như vậy, chỉ sợ sẽ phải chết. – Trương gia phát hiện ta, ta mang theo bọn họ đi vòng trong núi, tạm thời thoát khỏi bọn họ, ngươi tranh thủ thời gian mang theo Thái Vũ đi! Nam tử trầm giọng nói. – Không, chúng ta cùng đi! Nữ tử vội vàng nói. – Phụ thân! Tiểu hài cũng nghe thấy động tĩnh, hắn đình chỉ luyện võ, chạy tới. – Ta chỉ làm liên lụy các ngươi, không cần quản ta! Nam tử nói: – Vì Thái Vũ, ngươi nhất định phải đi! – Minh Thông! Nước mắt của nữ tử rơi như mưa. Mặc dù tiểu hài không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh này làm hắn biết đại sự không ổn, gấp đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng. Đúng lúc này, nơi xa có động tĩnh truyền đến. Lăng Hàn nhìn ra xa, chỉ thấy có một đội nhân mã chạy tới. – Không còn kịp rồi! Nam tử cắn răng nói, ra sức chống thân thể, nói: – Ta liều mạng với bọn chúng! Nữ tử lại cắn răng, nàng nói với hài tử: – Huyền Thái Vũ, đáp ứng mẫu thân, ngươi lập tức trốn xuống gầm giường, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra. – Mẫu thân! – Đáp ứng mẫu thân! – Được. Tiểu hài nhẹ gật đầu, hắn vuốt nước mắt trốn xuống dưới giường. Nam tử nhìn về phía nữ tử, trong mắt đầy tiếc nuối, hắn lại hạ quyết tâm. – Giết! Hai người liền xông ra ngoài hấp dẫn lực chú ý của đám người kia. Rất nhanh, hai phu thê chiến đấu kiệt sức mà chết. Đội nhân mã cũng không rời đi, mà là quay trở về, tìm kiếm trong phòng liền phát hiện đứa bé. – Ha ha, còn có một tiểu tạp chủng! Nam tử lĩnh đội cười lạnh: – Đôi phu phụ kia tử chiến không muốn bị bắt, còn tưởng rằng có bảo vật gì, không nghĩ tới còn có một tiểu tạp chủng, vừa vặn mang hắn về. – Rút lui. Đội nhân mã này rời đi, cũng trói hài tử lên lưng ngựa. – Phụ thân, mẫu thân! Tiểu hài khóc ròng, hắn vẫy tay với Lăng Hàn giống như muốn hắn hỗ trợ. Đây chỉ là hình ảnh, đương nhiên Lăng Hàn lực bất tòng tâm, hắn chỉ trơ mắt nhìn. . Ai, tuổi thơ của vị Đại Đế này rất thảm. Cũng không biết hắn thoát khỏi kẻ thù thế nào, đồng thời một đường tu thành Đại Đế, vô địch một thời đại. Nhưng mà, tuổi thơ đau khổ như thế đã lưu lại vết tích lau không đi, sau khi thành Đế hắn mới có thể chém đứt đoạn ký ức này và lưu lại đây. Ai, Đại Đế cũng có năng lực cực hạn, không có khả năng trở lại quá khứ cứu song thân. Nguyên nhân, hiển nhiên hắn gặp nhiều trắc trở tuổi thơ mới có thể thành Đế, bằng không hắn sẽ đi con đường khác, như vậy hắn không có khả năng thành Đế. Đã như vậy, cần gì thay đổi quá khứ? Đây là quy luật nhân quả, chính là Đại Đế cũng không cách nào cải biến. – Vị Đại Đế này tên là Huyền Thái Vũ! Lăng Hàn gật gật đầu, biết rõ tên thì dễ làm, sau khi đi ra ngoài liền tìm kiếm vết tích lưu lại. Đi. Hắn đang muốn rời đi, nhưng trái tim lại đập mạnh, dường như mình sinh ra liên hệ với căn nhà. A? Hắn phát hiện, đột nhiên có một tảng đá xuất hiện. Lại là tảng đá? Hắn nhe răng, Nguyên thế giới là tảng đá, mà Nguyên thế giới khẳng định có liên hệ cực sâu với Huyền Thái Vũ, hiện tại lại có khối đá xuất hiện, chúng có liên hệ gì với nhau? Tại sao lại là tảng đá? Lăng Hàn đi qua, hắn xem xét tỉ mỉ. Tảng đá kia bề ngoài xấu xí, vô cùng bình thường, nhưng mà, Lăng Hàn có thể bảo đảm, trước đó trên bàn tuyệt đối không có tảng đá này. Có thể nói, đây là Đại Đế tặng cho. Đại Đế tặng cho, sẽ bình thường sao? Lăng Hàn nhìn một hồi, hắn đưa tay dò xét. Khi tay của hắn chạm vào tảng đá, lập tức có vài hình ảnh xuất hiện. Đó là hình ảnh chiến đấu đáng sợ, nhưng hình ảnh chớp động quá nhanh, hắn căn bản không phát hiện nhân vật chiến đấu là ai, chỉ có thể xác định, song phương chiến đấu đều vô cùng cường đại. Là Huyền Thái Vũ chiến đấu với đối thủ sao? Rất nhanh, tốc độ lưu động của hình ảnh này chậm lại, nhưng mà, Lăng Hàn cũng bỏ lỡ hình ảnh trước đó, hắn không có cách nào biết được trong đó truyền đạt tin tức gì? Nhìn một hồi, Lăng Hàn liền phát hiện hình ảnh này đã đảo ngược, hẳn là hình chiếu chiến đấu cả đời của Huyền Thái Vũ. Hiện tại, Huyền Thái Vũ còn ở cấp Đại Đế, hắn không ngừng đi các ngóc ngách của vũ trụ, dường như đang tìm kiếm cái gì. Tốc độ của Đại Đế quá nhanh, một chân bước ra đã có thể đi tới bất cứ nơi hẻo lánh nào, cho dù đi biên giới vũ trụ cũng dễ dàng. Lăng Hàn liền nhìn thấy, Huyền Thái Vũ đã từng đi qua biên giới vũ trụ, chỗ đó có một vực sâu tối tăm, cũng không biết sâu bao nhiêu, nhưng thời điểm Huyền Thái Vũ muốn đi vào lại có tia sáng bay ra, nó nhanh đến mức Đại Đế cũng không thể ngăn cản. Huyền Thái Vũ lập tức đuổi theo, nhưng mà hình ảnh tới đây lại biến mất. Có đuổi kịp hay không thì không biết. Sau đó, hắn nhìn thấy Huyền Thái Vũ xé mở không gian, hắn đi tới bình đài, chỉ thấy nơi đó có cánh cửa vô cùng to lớn và tỏa ra khí tức cổ xưa. – Hừ, nếu đạp vào tiên đồ có cửa thứ tư nhưng không cho người ta khả năng thông qua, vì sao lại lập? Huyền Thái Vũ lạnh lùng nói, hắn xuất thủ đánh nát cánh cửa đá kia Xèo, Huyền Thái Vũ rời đi, hình ảnh lại thay đổi. Lăng Hàn giật mình, nguyên nhân là vì cánh cửa kia quá quen thuộc. Không phải cánh cửa tiên môn thứ tư hay sao? Thì ra cánh cửa bị Huyền Thái Vũ làm hỏng! Bằng không thì chẳng có ai có thể vượt qua viễn cổ tiên môn. Thật trâu bò.