Chương 1621-2: Lần thứ hai tao ngộ (Hạ)

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:40:04

Trừ khi trong gió núi như trước có quy tắc của Sáng Thế Cảnh, bằng không hắn làm sao có khả năng chịu thiệt? Lăng Hàn lấy ra kiếm gỗ, ở trước khi phẩm chất của Tiên Ma Kiếm còn không hề tăng lên, vẫn là kiếm gỗ càng tốt, bằng không Tiên Ma Kiếm gặp gỡ Hằng Hà Cảnh đại viên mãn cường giả, tuyệt đối là bị đánh nát. Ở trước khi tiến vào Tiên Vực, uy lực của kiếm gỗ kỳ thực là không thua Tiên Ma Kiếm, từng thần văn kỳ dị tỏa ra, lưu chuyển sát ý đáng sợ. - Thánh Khí! Hồ Xán rùng mình, lập tức lắc đầu. - Ma Khí! Hắn lộ ra vẻ đỏ mắt, bởi vì ngay cả hắn cũng không có Thánh Khí đối ứng với mình. Đừng xem cấm địa gốc gác kinh người, nhưng bời vì phát triển quá lớn mạnh, người đi ra cũng nhiều a. Ngươi xem Thạch Hoàng, cha hắn chỉ có hắn một cái dòng dõi, có vật gì tốt khẳng định đều để cho hắn. Bởi vậy, Thạch Hoàng có thể điều khiển một chiếc chiến xa Thánh cấp xuất hành, trên người có một Thánh liệu không kém làm quần áo. Nhưng cấm địa thì sao, dễ dàng liền đi ra bảy thiên kiêu không kém Thạch Hoàng, mà cấm địa thật sự có nhiều Thánh Khí như vậy sao? Bọn họ lại không có được Tiên Vương truyền thừa, Thánh Khí khẳng định có, có thể còn có vài kiện, nhưng tuyệt đối không đạt tới trình độ tiểu bối có thể một người một cái. Hồ Xán tự nhiên đố kị, hơn nữa còn bay lên kiêng kỵ mãnh liệt, Thánh Khí a, bị cắt một phát không phải là chơi vui. Hơn nữa, Lăng Hàn không phải là tiểu cực vị phổ thông, sức chiến đấu thậm chí có thể bằng một nửa của hắn, lại thêm một Ma Khí, như hổ thêm cánh. Hắn dung sắc thận trọng, kéo dài khoảng cách cùng Lăng Hàn đấu đối diện. Lăng Hàn vung kiếm đón đánh, lực lượng của hắn thua kém Hồ Xán quá nhiều, cho dù mười trận hợp nhất cũng còn lâu mới có thể ngang hàng, may là có Tuế Nguyệt Thiên Thu có thể hóa đi đại bộ phận công kích, lại thêm thể phách của hắn kinh người, Hồ Xán có thể tạo thành thương tổn với hắn cực kỳ có hạn. Cho dù thương tổn được, lấy lực khôi phục của hắn cũng trong nháy mắt khép lại, không đến nơi đến chốn. Hồ Xán cuối cùng không chết sĩ diện, nói: - Cùng tiến lên, giết người này! Đối phương biết bí mật của Thiên Hà Vương di bảo, nhất định phải đánh giết. Hồ Binh còn có hai người khác lập tức tung người ra, không chậm trễ chút nào mà triển khai vây công, ba nữ Hồ Thư Ngữ thì nhìn chằm chằm Loạn Tinh nữ hoàng, cực kỳ có ăn ý cùng một chỗ vây quanh tới. Ở đám người Hồ Xán xem ra, Nữ Hoàng chính là báu vật vô thượng, nhưng ở ba người Hồ Thư Ngữ xem ra, Nữ Hoàng chính là cái đinh trong mắt, nhất định phải nhổ, nếu không sẽ làm cho các nàng đố kị đến phát rồ. Chỉ cần vừa nghĩ tới trên đời này có nữ nhân hoàn mỹ như vậy, lo lắng a! Nữ Hoàng không sợ, lấy ra viên gạch. Hai bên đại chiến, bất kể là Lăng Hàn hay Loạn Tinh nữ hoàng, đều rơi vào hạ phong. Cảnh giới, nhân số chênh lệch đều quá to lớn, có thể chống đỡ cũng là bởi vì một cái thể phách mạnh mẽ, một cái khác có Thái Sơ Thạch, bằng không đổi một người khác đã sớm chết mấy trăm lần. Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Lăng Hàn cũng còn tốt, Nữ Hoàng dù sao chỉ có thể dựa vào Thái Sơ Thạch, nguyên lực tiêu hao hết liền nguy hiểm. Trong mắt Lăng Hàn loé ra hung quang nói: - Các ngươi muốn tìm chết, vậy cũng không oán người được! Hắn liều mạng chịu mấy đòn nghiêm trọng, vọt tới bên người Loạn Tinh nữ hoàng, thu đối phương vào Hắc Tháp, sau đó móc ra Thánh Nhân pháp chỉ, không chút nghĩ ngợi trực tiếp mở ra, vù, nhất thời, uy thế đáng sợ dật đãng, kim quang vô tận dật động. - Không được, Thánh Nhân pháp chỉ! Sắc mặt của Hồ Xán lập tức kịch biến. - Hừm, uy lực thật giống như rất yếu! Hồ Thư Ngữ phát hiện không đúng. - Đây là Thánh Nhân pháp chỉ, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, uy lực đã không còn. - Cái này tất nhiên là hắn ở trong chủ điện đoạt được! - Liên thủ, vượt qua một trận là tốt rồi, Thánh Nhân pháp chỉ đã trôi đi đại bộ phận lực lượng. - Được! Bảy người liên thủ, lúc này pháp chỉ đã bùng nổ ra sát cơ đáng sợ, đánh về phía bọn họ. Đây căn bản không cần Lăng Hàn điều khiển, pháp chỉ sẽ công kích tất cả đối tượng ngoại trừ người nắm giữ, cái này cũng là khuyết điểm của pháp chỉ, khó phân địch ta... nếu như muốn khống chế uy lực pháp chỉ, vậy cần phải hao phí càng nhiều tâm huyết cùng thời gian đi luyện chế, Thiên Hà Vương lúc đó hiển nhiên không thể làm được. - Không được, tuy lực lượng trong pháp chỉ này trôi gần hết, nhưng vì cái gì lực lượng quy tắc kinh khủng như thế? Hồ Tĩnh kinh ngạc thốt lên, chỉ mấy lần mà thôi, nàng đã vết thương đầy rẫy, tình thế tràn ngập nguy cơ. - Thật muốn chết ở chổ này sao? - Ta không muốn chết! Bảy người đều kinh ngạc thốt lên, càng hối hận, sớm biết một chuyến này hung hiểm như vậy, làm sao cũng phải cầu trưởng bối ban xuống một tấm pháp chỉ, cho dù không phải Thánh Vương, nhưng chỉ cần đạt đến Thánh cấp là được. Nhưng nếu bọn họ thật có Thánh Nhân pháp chỉ, Lăng Hàn cùng lắm lấy ra giọt tinh huyết kia, ai sợ ai! Thánh Nhân pháp chỉ phát uy, đám người Hồ Xán không ai không thương tích khắp người, căn bản vô lực đối kháng. Khi bọn họ thật vất vả chống được lực lượng của pháp chỉ đi qua, mỗi một người đều bị thương nghiêm trọng, nguyên khí đại thương, thực lực rơi xuống tới đáy vực. Lăng Hàn vung kiếm mà ra, không chút lưu tình giết tới. Thiện ý nói với bọn họ không nghe, không chỉ muốn giết mình, còn đánh chủ ý thê tử của mình, hắn đương nhiên không thể nhẫn nhịn. Phế bỏ! Giết! Làm thịt! Dựa vào, cho rằng chỉ các ngươi mới có thể trên cao nhìn xuống phát uy, khi dễ ta không có tính khí? Một kiếm cắt qua, máu tươi tung toé, sau khi uống máu người, kiếm gỗ trở nên càng ngày càng dữ tợn, ma khí màu đen từ trong thân kiếm tuôn ra, phun trào ở quanh người Lăng Hàn, để hắn thật giống như hóa thân thành đại ma đầu của Minh Giới. Phốc! Thực lực của Hồ Binh yếu nhất, cũng thành một khâu bị công phá nhanh nhất, một kiếm cắt qua, máu tươi phóng lên trời, đầu của hắn rơi xuống đất, trên mặt còn mang theo vẻ không tin. Hắn là thiên kiêu của cấm địa a, dựa lưng đại thụ như vậy, lại còn có người dám giết mình? Bị kiếm gỗ chém rơi đầu, vậy tự nhiên là ngay lập tức giết. - Người dám! Sáu người Hồ Xán đều đỏ cả mắt, trước bọn họ rơi vào hạ phong như thế nào đi nữa, ở trong xương vẫn tồn tại ý kiêu ngạo. Xuất thân từ cấm địa, bọn họ coi thường tất cả người Thần giới, bởi vì bọn họ cho là mình thuộc về Tiên Vực, không phải cặn bã của giới này có thể so sánh.