Tất nhiên không thể ném bỏ Chân Hoàng Đại Đế, vậy thì binh hành hiểm chiêu. Lăng Hàn điều chỉnh phương hướng, hắn tiến vào vực sâu nguyên thủy. Chỗ đó có thiên địa phong bạo, cho dù là Đại Đế cũng phải kiêng kị, thậm chí né tránh, nếu không sẽ bị đánh thành cặn bã. Cho nên, ở bên trong vực sâu nguyên thủy mới có khả năng vứt bỏ Chân Hoàng Đại Đế. Nhưng Lăng Hàn cũng không hiện rõ ý nghĩ như thế, bởi vì hắn lo lắng lộ mục đích ra ngoài sẽ bị các Thần thú Đại Đế giáp công. Hắn không có khả năng chết đi nhưng cần thiết mạo hiểm như vậy không? Sau khi đi một vòng, Lăng Hàn mới đi đến gần vực sâu nguyên thủy, sau đó hắn tiến vào trong thông đạo. Chân Hoàng Đại Đế không chút do dự đuổi theo, mặc dù trong thông đạo tràn đầy hạt sao, mỗi hạt sao như thế nổ tung có thể giết Thánh Nhân cửu tinh, nhưng đối với Đại Đế mà nói chỉ là chút lòng thành. Hắn vừa đuổi theo vừa phát ra tin tức, thông báo các Thần thú Đại Đế khác tới tụ hợp, từ đó hình thành xu thế vây kín. Nếu không, Lăng Hàn một lòng chạy trốn, hắn thật sự không thể giết đối phương. Dù sao cũng là chiến lực Đại Đế. Phía trước, thành Chân Long nằm trong tầm mắt.
Lăng Hàn lao đi, mặc dù nơi này có thủ vệ nhưng có thể ngăn cản chiến lực Đế cấp hay sao? Oanh, Chân Hoàng Đại Đế lướt qua, hỏa diễm thiêu đốt tất cả sinh linh bên dưới tòa thành. . Lăng Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn lộ ra sát ý. Thật ác độc! Rõ ràng là người mình nhưng trong mắt Chân Hoàng Đại Đế lại như cỏ rác, không khác gì sâu kiến, căn bản không có nửa điểm do dự, thậm chí cũng không giảm tốc độ, nếu không chỉ cần khống chế một chút, hoàn toàn sẽ không tạo thành giết chóc như vậy. – Thế nào, mềm lòng? Giọng nói của Chân Hoàng Đại Đế thông qua thần thức chấn động truyền vào thức hải của Lăng Hàn. – Vậy chỉ có thể trách ngươi, ai bảo ngươi liên lụy bọn họ! Sát ý của Lăng Hàn càng đậm, mặc dù cường giả phần lớn coi thường sinh mệnh, nhưng tàn nhẫn với người mình như thế, hắn vẫn cảm thấy quá mức. Khó trách, lịch đại Đại Đế tiến vào nơi này không do dự đứng ở mặt đối lập với lão Thần thú. Lăng Hàn cũng không phải trẻ con miệng còn hôi sữa, chịu đả kích như thế thì không khai chiến nổi. Hắn tiếp tục tiến lên, cũng không bị ảnh hưởng. – Người có thể thành Đế, trong tâm chỉ có thiên địa đại đạo, không cần để sâu kiến này trong lòng? Chân Hoàng Đại Đế lại đổi một loại phương pháp. – Ngươi chậm chạp lề mề như thế là có thể nhất tâm hướng đạo? Lăng Hàn không nói, hắn ngang dọc trong mãnh thiên địa bao la này, chờ mong gặp được một trận thiên địa phong bạo.
Tốt nhất là bão cát, khi đó không tạo thành uy hiếp tính mạng với Đại Đế nhưng lại che đậy thị giác, thần thức của Đại Đế. Nhưng mà, không may, gần ba tháng trôi qua, nơi này không xuất hiện thiên địa phong bạo Móa! Lăng Hàn nói thầm trong lòng, cần làm khó hắn như vậy không? Đoạn đường này hắn đi rất thuận lợi. Có chút sóng gió nhỏ, đủ để ngăn cản Lăng Hàn lúc chiến lực Chuẩn Đế nhưng hôm nay chỉ là lông gà vỏ tỏi. Bởi vậy, Lăng Hàn tiến lên, hắn không gặp được Thiên Địa phong bạo, hắn cũng không thoát khỏi Chân Hoàng Đại Đế. Sau khi qua thật lâu, biển tử vong xuất hiện trước mặt. Đây là nơi hung hiểm có thể chôn xương Đại Đế! Lăng Hàn không chút do dự lao thẳng về phía trước. Chân Hoàng cũng đuổi theo, nhưng mà, trên mặt biển xuất hiện cột nước bắn lên cực nhanh, cho dù là Đại Đế cũng phải cẩn thận, không dám đi nhanh. Nơi này quá nguy hiểm, hai người đặt càng nhiều tinh lực vào cột nước. Cột nước bắn lên cao không có quy luật, bởi vậy, chạy trước thì chạy trước, chỉ thấy Lăng Hàn và Chân Hoàng Đại Đế kéo dài khoảng cách với nhau. Sau khi đi một lúc, Lăng Hàn nhìn lại, hắn không nhìn thấy bóng dáng Chân Hoàng Đại Đế. Hắn nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục tiến lên. Đa Gia Phật, Tiền Dưỡng Hạo ba vị Chuẩn Đế ở bên ngoài không có khả năng tiến bộ, bị thiên địa áp chế, không có cách gì phỏng đoán quy tắc cửu tinh, nhưng nếu bọn họ tu luyện tại hòn đảo hạch tâm, như vậy có khả năng sáng tạo vô tận.
Với thiên phú của bọn họ đều có hi vọng thành Đế, năm đó chỉ có số mệnh không tốt, không có đạt được thiên địa chiếu cố. Nhưng tại nơi này thì khác, không có thiên địa đại đạo, chỉ có bốn yếu tố. Dựa vào thứ này là có thể thành Đại Đế! Sau đó, hắn sẽ trở về. Chiến trường của hắn nằm ở bên ngoài, chỉ có hắn mới có thể ngăn cản mười hai tuyệt địa chi chủ, mấy người Đấu Chiến Thánh Hoàng không thể đi ra ngoài... Một bên khác, Chân Hoàng Đại Đế cũng từ bỏ truy kích, về tới đất bằng. Khóe miệng của hắn cười lạnh, lẩm bẩm: – Mặc dù không thể đánh giết kẻ này, nhưng thành công vây hắn ở đây, chỉ cần để cho mười hai ngu xuẩn kia phá vỡ thiên địa, khi đó đại cục đã định! Xoay người, hai cánh của hắn chấn động và bay xa... Lăng Hàn cẩn thận từng li từng tí, hắn tiến lên rất gian nan. Sau khi đi được chín năm, rốt cục Lăng Hàn đã đi tới hòn đảo hạch tâm. Hắn lên đến đảo, sau đó thả ba người Đa Gia Phật, Tiền Dưỡng Hạo cùng Hạ Hậu Bình ra ngoài, những người khác không được, cho dù mặc chiến giáp cũng không được, sẽ bị trọng lực kinh khủng ép thành cặn bã. Trên thực tế, Chuẩn Đế cũng phải mặc chiến giáp, nếu không sẽ nằm bất động trên mặt đất. Sau khi chiến lực đạt tới Đại Đế, Lăng Hàn có thể thu Chuẩn Đế vào trong cơ thể của mình, Đế binh thì không được, trong đó có Đại Đế lưu lại một đạo thần thức, trừ phi hắn có thể nhận được biện pháp thao túng như Thanh Trúc kiếm.
Nhưng vứt bỏ Đế binh ở góc nào cũng không đáng kể, chỉ cần lấy bí pháp triệu hoán, không bao lâu nữa sẽ phá vỡ không gian bay tới. Nói thế nào, Đế binh cũng có thực lực cấp thứ tám. Ba vị Đa Gia Phật rất ngạc nhiên, hòn đảo này làm bọn họ cất bước khó đi. Ân, nơi này thật sự có Đại Đế. Lăng Hàn mang theo ba vị Chuẩn Đế đi tới Sinh Mệnh động. – Tiền, tiền bối! Lăng Hàn đi vào trong động, lại thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng. Lão Thánh Hoàng bị trọng thương, hắn đang ngâm trong ao, hấp thu Sinh Mệnh nguyên lực trong đó. Lăng Hàn cực kỳ im lặng, vì cái gì mỗi lần tới đều nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng bị thương? Đấu Chiến nhất mạch các ngươi có nên đổi tên thành trọng thương nhất mạch hay không? Ai! Lăng Hàn cảm thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng chẳng khác gì Hầu ca, dục vọng chiến đấu của hắn quá mạnh. – Bái kiến Đấu Chiến tiền bối! Ba vị Đa Gia Phật cũng cung kính hành lễ. Thứ nhất, Đấu Chiến Thánh Hoàng thành đạo sớm hơn bọn họ, thứ hai, Đấu Chiến Thánh Hoàng chiến đấu trong vực sâu, đây là đổ máu vì thiên hạ sinh linh, đáng giá bọn họ tôn kính. Đấu Chiến Thánh Hoàng híp mắt nhìn sang, cười nói: – Tiểu tử không sai, mang theo ba hạt giống không tồi đi vào, tương lai có thể tăng thêm trợ lực cho chúng ta.
Chỉ xem là hạt giống không tệ? Trên đời này, có ai có thể đánh giá ba vị Chuẩn Đế như Đa Gia Phật như thế? Cũng chỉ có Đấu Chiến Thánh Hoàng... Cùng với Đại Đế khác.